Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Do từ "vợ" của Châu Dị mà bầu không khí vừa mới yên tĩnh trong phòng khách lại lần nữa đông cứng.
Thiệu Hạ xấu hổ nói:
"Trưởng... trưởng phòng Khương..."
Vẻ mặt Khương Nghênh không đổi sắc:
"Chờ tôi một lát."
Khương Nghênh nói xong liền đứng dậy đi vào phòng bếp.
Trong bếp, Châu Dị đang bày đĩa hoa quả với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn thấy Khương Nghênh vào cửa, anh đưa đĩa trái cây đã làm xong đưa cho cô, nói:
"Mang ra tiếp khách đi."
Khương Nghênh cau mày và nói bằng giọng chỉ có hai người họ có thể nghe thấy:
"Anh đang làm gì vậy?"
Châu Dị nghe vậy, quai hàm nghiến chặt, mắt thường có thể thấy được, tay cầm đĩa trái cây cũng siết chặt.
Nhìn thấy dáng vẻ của Châu Dị, Khương Nghênh nhớ đến anh dè dặt trong phòng tắm bèn nói vớ giọng bất lực:
"Châu Dị."
Châu Dị cụp mắt xuống, nói nhỏ:
"Anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn làm một đĩa hoa quả để để em tiếp khách."
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh còn chưa nói gì thêm, anh bèn hạ giọng:
"Em nghĩ là anh cố ý gọi em là "vợ" trước mặt họ?"
Khương Nghênh thở dài:
"Không phải sao?"
Châu Dị nói:
"Có phải em đã quên là Thiệu Hạ đã biết quan hệ của chúng ta từ lâu rồi sao?"
Khương Nghênh mím môi.
Khương Nghênh không quên điều đó, nhưng cô cảm thấy do tính tình của Thiệu Hạ, cô ấy sẽ không nói với Thích Hạo về mối quan hệ của mình với Châu Dị.
Lúc đó ở phòng khách.
Thích Hạo sợ đến lưng đầy mồ hôi, hỏi nhỏ Thiếu Hạ:
"Trưởng phòng Khương và Sếp Châu bí mật kết hôn?"
Châu Dị đã thẳng thừng gọi Khương Nghênh là "vợ", Thiệu Hạ dù muốn cũng không nhịn được: "Ừ."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thiệu Hạ, khóe miệng Thích Hạo giật giật:
"Cô đã biết từ lâu rồi à?"
Thiệu Hạ:
"Khi chúng tôi đang ghi hình show giải trí, sếp Châu đã cho chúng tôi xem giấy chứng nhận kết hôn của anh ấy và Trưởng phòng Khương."
Thích Hạo: "..."
Trong nhà bếp, trước ánh mắt vô tội của Châu Dị, Khương Nghênh cuối cùng đã chọn lựa thỏa hiệp.
Cô nhận đĩa trái cây trên tay Châu Dị và cảm ơn anh, né tránh ánh mắt anh, mang đĩa trái cây ra phòng khách.
Nhìn Khương Nghênh rời đi, Châu Dị cười khẽ: Dễ lừa như vậy, nếu không có anh thì cô ấy phải làm sao?
Khương Nghênh trở lại phòng khách, đặt đĩa trái cây lên bàn, đẩy về phía Thiệu Hạ và Thích Hạo:
"Ăn hoa quả đi."
Thiệu Hạ: "Cảm ơn chị."
Thích Hạo liếc nhìn phòng bếp, sau đó lại nhìn Khương Nghênh, trên mặt tươi cười:
"Cảm ơn Trưởng phòng Khương."
Thích Hạo: Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ăn được đĩa trái cây do chính ông chủ làm.
Thiệu Hạ và Thích Hạo ăn vài miếng hoa quả, Thiệu Hạ ngồi thẳng lên nói:
"Trưởng phòng Khương, hôm nay tôi đã đậu thử vai."
Khương Nghênh cười đáp lại, có chút lơ đãng:
"Cô làm tốt lắm, chúc mừng cô."
Thiệu Hạ mím chặt môi, tựa như cố lấy tinh thần, rút một tấm thẻ mua hàng trên người đưa cho Khương Nghênh:
"Trưởng phòng Khương, tôi vốn định mua gì đó cho chị, nhưng thực sự là không biết nên mua gì, nên tôi làm cho chị cái thẻ mua sắm."
Thiệu Hạ thực sự là một cô gái khá thực tế, ngay cả khi cô làm thẻ mua sắm cũng chỉ là thẻ mua hàng siêu thị, rất giống những phần thưởng phúc lợi mà công ty cho vào dịp cuối năm.
Nhìn thấy Thiệu Hạ hồi hộp, Khương Nghênh cười nói:
"Cô làm thẻ này bao nhiêu tiền?"
Thiệu Hạ sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt nói thật: "Năm... năm mươi nghìn."
Khương Nghênh đưa tay nhận lấy:
"Được, tôi nhận."
Thiệu Hạ càng đỏ mặt hơn:
"Trưởng... trưởng phòng Khương, tiền cũng không nhiều, chỉ là một chút tấm lòng của tôi."
Khương Nghênh: "Tôi rất thích."
Thiệu Hạ vốn định hôm nay đến chỉ để cảm ơn và tặng thẻ mua sắm.
Cảm ơn xong rồi, cũng đưa cả thẻ rồi, nên cô chỉ ngồi thêm vài phút rồi đứng lên chào từ biệt.
Khương Nghênh đưa hai người ra cửa, khi vào lại nhà, cô lấy điện thoại di động chuyển 50.000 lại cho Thiệu Hạ.
Một lúc sau, Khương Nghênh nhận được cuộc gọi từ Thiệu Hạ.
"Trưởng phòng Khương, sao chị lại chuyển tiền lại cho tôi?"
Khương Nghênh dịu dàng nói:
"Khi nào cô trở thành người có vị trí cao thì lại tặng tôi."
Thiệu Hạ nghẹn ngào trong điện thoại:
"Trưởng phòng Khương, cảm ơn chị."
Khương Nghênh:
"Tôi không nhận lời cảm ơn bằng miệng đâu. Hãy chứng minh điều đó bằng hành động thực tế."
Thiệu Hạ:
"Tôi sẽ diễn thật tốt, không phụ lòng chị đâu."
Khương Nghênh cười nói:
"Không phải là phụ lòng hay không phụ lòng tôi, mà là không phụ chính bản thân cô."
Sau khi cúp máy với Thiệu Hạ, Khương Nghênh vừa khéo bước đến cửa phòng ngủ chính.
Nhìn cánh cửa đóng kín, Khương Nghênh nhất thời lơ đãng, đang định đưa tay đẩy cửa ra, tay vừa đặt lên nắm cửa, cô nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên từ bên trong.
"Lõa Tần, ông còn nhớ hồi còn học đại học, tiểu Châu để bản thân thì chịu đói mà lại chăm lo làm thêm, rồi tiết kiệm để nhét tiền cho Nghênh Nghênh không?"
"Vấn đề là người ta không nỡ để cho Nghênh Nghênh biết."
Bùi Nghiêu nói xong, không chờ Tần Trữ trả lời, Châu Dị cười khờ, hờ hững nói:
"Tôi thấy vui."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");