Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vưu Vật - Nhi Hỉ
  3. Chương 207: Hi sinh vì người
Trước /1028 Sau

Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 207: Hi sinh vì người

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Châu Dị nói xong, Khương Nghênh khựng lại một chút, sau đó hơi mím môi.

Châu Dị nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lát, đoán chừng cô chắc chắn có chuyện muốn nói.

Quả nhiên chờ khoảng nửa phút, Khương Nghênh mới mở miệng nói:

"Châu Dị, em e là không học được cái kiểu dịu dàng hiền lành của các cô gái nhỏ.”

Châu Dị nghe vậy cười nhẹ:

"Sau đó thì sao?"

Khương Nghênh:

"Không có sau đó."

Sau đó cái gì chứ?

Sau đó hỏi anh là có bận tâm không?

Khương Nghênh siết chặt đôi đũa, cô không thể hỏi những câu hỏi này trước khi có thể chắc chắn rằng mình có thể hoàn toàn đáp lại tình cảm của Châu Dị.

Ý cười tràn ngập trong đôi mắt Châu Dị:

“Không sao, anh rất thích làm một người đàn ông nhỏ bé."

Khương Nghênh đỏ mặt, cúi đầu nói:

"Ăn đi."

Đôi môi mỏng Châu Dị cong lên, đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ quyến rũ sáng ngời:

"Nghênh Nghênh."

Khương Nghênh vừa cúi đầu lại ngẩng đầu lên: "Hả?"

Giọng nói Châu Dị nhỏ lại, tràn đầy cám dỗ:

"Thái độ không chủ động từ chối của em sẽ khiến anh được nước làm tới đấy.”

Lúc đó Cố Minh vừa xong việc từ đoàn phim trở về phòng.

Khương Nghênh đã sớm thỏa thuận với khách sạn, quản lý sảnh đã sắp xếp để Cận Bạch đến phòng Cố Minh đưa rượu cho hắn.

Cận Bạch có chút căng thẳng, người quản lý sảnh bước tới, kéo anh vào góc, kéo cổ áo sơ mi của anh ra, lộ ra một mảng da lớn, nháy mắt với anh:

“Không sao đâu, em trai, hãy tự tin lên.”

Cận Bạch cười đáp lại, cố ghìm lại cái lườm dành cho đối phương.

Tự tin?

Giờ này có phải là lúc nói về tự tin không?

Nếu như trong phòng này có nữ minh tinh nổi tiếng, không cần nhắc nhở, anh cũng sẽ tự tin.

Nhưng trong phòng lại là người giống hệt anh, thì làm sao có thể khiến anh tự tin cho nổi?

Sau khi người quản lý sảnh nói xong, nhìn thấy Cận Bạch đang mỉm cười với anh, bèn nói với vẻ mặt nghiêm túc:

“Đi đi.”

Cận Bạch: "..."

Khi Cận Bạch bất đắc dĩ phải đến gõ cửa phòng Cố Minh, Cố Minh vừa mới tắm xong ra khỏi phòng tắm, để lộ nửa thân người trên, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.

Hai người nhìn nhau, Cận Bạch xấu hổ cười:

"Anh Cố, rượu của anh đây ạ."

Cố Minh là một tay chơi lõi đời, khi nhìn thấy vùng da rộng lớn trên ngực Cận Bạch, anh nhướng mi, cười đầy ẩn ý:

“Tôi chưa từng gặp cậu.”

Cận Bạch:

"Anh Cố, quý nhân thường hay quên chuyện. Ngày đầu tiên anh nhận phòng khách sạn, tôi đã giúp anh xách hành lý."

Cố Minh mỉm cười:

"Vậy sao?"

Cận Bạch cung kính gật đầu, vừa thẹn thùng vừa tỏ vẻ tươi trẻ:

“Đúng ạ.”

Con người càng bẩn thỉu thì càng thích làm hoen ố những điều trong sạch, không tì vết.

Giống như cực dương và cực âm của nam châm, mang sức hút trời sinh.

Cố Minh ỷ vào chiều cao mà nhìn Cận Bạch đầy khinh thường, sau đó nghiêng người ra hiệu cho Cận Bạch đi vào:

"Cậu vào đi!”

Cận Bạch đẩy xe vào trong, đi thẳng đến bàn ăn, khui rượu vang đỏ rót vào bình, sau đó nói với Cố Minh:

"Anh Cố, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước."

Thật ra ngoại hình Cố Minh khá bảnh, là diễn viên tuyến một của Hải Tinh Media, có địa vị có thân phận, ngoài kỹ năng diễn xuất ra, dung mạo cũng thuộc hàng hiếm.

Cố Minh ngồi trên tay vịn sofa, nhàn nhã nhìn Cận Bạch, như đang nhìn con mồi đang tự dâng mình đến trước miệng:

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

Cận Bạch giả vờ sửng sốt một lát: "Hả?"

Cố Minh:

"Tôi thấy cậu cũng còn nhỏ.”

Cận Bạch đáp: “Hai mươi mốt.”

Cố Minh đứng dậy, đi tới trước mặt Cận Bạch, tỏ vẻ phong lưu, cúi đầu ngửi cổ Cận Bạch:

"Bình thường cậu cũng mặc thế này để mang rượu đến cho khách?”

Bị Cố Minh chọc ghẹo như vậy, Cận Bạch cảm thấy nổi da gà toàn thân, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Không có."

Cố Minh:

"Vậy tức là cậu cố tình mặc như vậy để mang rượi cho tôi?”

Đối mặt với sự tán tỉnh của Cố Minh, Cận Bạch có cảm giác như nhắm mắt lại là chết luôn, tuy nhiên, nghĩ đến thù lao gấp ba của mình, Cận Bạch quyết định chịu đựng trước khi chết:

"Anh  Cố, tôi không hiểu anh đang nói gì, chúng ta đều là đàn ông...”

Cận Bạch nói nửa chừng, Cố Minh bèn đưa tay thò vào mông Cận Bạch thăm dò.

"Đều là đàn ông thì sao? Ai nói đàn ông không thể ở bên nhau?"

Cận Bạch ngẩng đầu, gương mặt thiếu niên đỏ bừng:

"Anh thích đàn ông à?"

Cố Minh vốn thường chơi bời trác táng đã bị quản lý cấm quan hệ tình dục một tháng, làm sao có thể chịu được sự trêu chọc của Cận Bạch? Anh cảm thấy ngứa ngáy, nói:

“Thích, đừng có nói với tôi là cậu không thích. Tôi nhận ra cả đấy, cậu rất thích tôi.”

Cận Bạch thầm chào hỏi hết mười tám đời tổ tiên của Cố Minh, thầm nói: Ông đang chờ câu nói này của mày đó!

Nghe Cố Minh thừa nhận mình thích nam nhân, Cận Bạch lùi lại, giả vờ ngượng ngùng:

"Anh Cố, tôi còn nửa tiếng nữa mới tan làm."

Cố Minh hiểu ý anh, nên cũng không làm khó Cận Bạch, giả vờ quân tử nói:

"Vậy tôi đợi cậu."

Cận Bạch ngượng ngùng đáp: “Ừ.”

Sau khi ra khỏi phòng Cố Minh, Cận Bạch chống tay vào tường ói khan, sau khi khôi phục lại tinh thần mới đi thẳng đến căn phòng nơi Khương Nghênh đang ngồi.

Không cần suy nghĩ, Cận Bạch đẩy cửa phòng ra, lớn tiếng nói:

"Chị, xong..."

Cận Bạch muốn nói "xong rồi", nhưng mới nói giữa chừng thì nhìn thấy khung cảnh trong phòng bèn đứng yên tại chỗ.

Trong phòng.

Châu Dị đè Khương Nghênh trước cửa sổ cao từ trần đến sàn hôn cô, cổ áo sơ mi mở ra, dáng vẻ có chút bá đạo lại hơi đểu giả.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /1028 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kiếm Trung Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net