Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những kẻ tiểu nhân có thể khó đưa ra quyết định khi có sự chọn lựa đánh đổi giữa các lợi ích.
Nhưng nếu bạn yêu cầu anh ta lựa chọn giữa án tử hình và quản chế, anh ta sẽ có thể đưa ra lựa chọn ngay lập tức.
Phùng Hồng Hiên biết rất rõ nếu đồng ý với Châu Dị, Châu Diên nhất định sẽ không buông tha anh ta.
Nhưng thay vì hắn phải chết ở đây lúc này, hắn vẫn mong có một chút may mắn là sẽ sống sót qua cánh cửa này.
"Được, sếp Châu, tôi đồng ý."
Phùng Hồng Hiên run rẩy đáp lại.
Ánh mắt Châu Dị đầy nham hiểm, cảnh cáo nói:
"Tốt nhất là ông đừng giở trò với tôi."
Phùng Hồng Hiên nói:
“Tôi… tôi không dám.”
Châu Dị từ tầng hầm đi ra, vệ sĩ ban nãy đi cùng anh bước lên phía trước:
"Sếp Châu.”
Châu Dị móc ra một chiếc khăn tay từ trong túi quần, cúi người lau vết máu trên giày dưới tầng hầm, ném chiếc khăn tay đi, lạnh lùng nói:
"Đưa người đến trụ sở tổng của Châu Thị, để mắt tới hắn."
Vệ sĩ:
"Anh đừng lo."
Châu Dị nheo mắt nói:
“Đến khi hắn ra khỏi văn phòng Châu Hoài An thì đừng theo dõi nữa.”
Vệ sĩ hỏi:
"Thả hắn đi?"
Châu Dị cười lạnh nói:
"Hy vọng mạng hắn lớn."
Khi Châu Dị bước vào phòng khách, Khương Nghênh và Tần Sở đang thảo luận về chuyện fan của Cố Minh.
Nhìn thấy Châu Dị, Tần Sở nháy mắt với Khương Nghênh.
Khương Nghênh hiểu ý, nhưng cũng không quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện với Tần Sở.
Lý Thuận Đức đứng ở phía sau Châu Diên vừa nhìn thấy cảnh này đã kịp thời nói:
"Cậu hai."
Châu Dị nghe vậy, trầm giọng đáp:
"Chú Lý."
Nói xong, Châu Dị chuyển sự chú ý về phía Châu Diên:
"Anh cả cũng ở đây à."
Châu Diên nghiến chặt quai hàm:
"Dị đến đây làm gì?"
Châu Dị vẻ mặt tự nhiên nói:
"Đón vợ tôi về nhà."
Châu Dị nói xong, mỉm cười với Châu Diên, đi về phía Khương Nghênh, ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay qua eo cô, trìu mến hỏi như thể không nhìn thấy ai:
"Em nói chuyện xong chưa?"
Khương Nghênh nói:
"Xong rồi."
Châu Dị nhếch môi cười nửa miệng:
"Về nhà được rồi chứ?"
Khương Nghênh đáp: "Ừ."
Châu Dị nói với Khương Nghênh xong, cùng Tần Sở nói chuyện phiếm một chút, cũng không ở lại lâu, tìm cớ đại khái rời đi.
Khi trong phòng khách chỉ còn lại Tần Sở và Châu Diên, Tần Sở hơi nghiêng người về phía trước, cầm cốc trà nguội trên bàn đổ vào thùng rác trước mặt, cười nửa miệng nói:
"Sếp Châu, nếu anh thực sự không tin tôi, anh có thể cử người đến khám xét chỗ của tôi. Con người tôi không cần chuyện riêng tư gì, anh cứ thoải mái lục soát.”
Châu Diên đã có ý tưởng này khi mới đến đây.
Nhưng bây giờ những lời này phát ra từ miệng Tần Sở thì anh lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Sở không phải là người không có đầu óc, nếu anh ta có thể nói ra lời này, chứng tỏ anh ta chắc chắn đã có chuẩn bị đầy đủ.
Châu Diên trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói:
"Luật sư Tần cứ nói đùa."
Tần Sở ngước mắt lên nói:
“Nếu anh Châu tin tưởng tôi như vậy rồi thì… lát nữa tôi có việc nên sẽ không giữ anh lại ăn tối.”
Châu Diên: "..."
Lệnh trục xuất của Tần Sở nghe có vẻ lịch sự, nhưng thực tế anh không giữ cho Châu Diên chút thể diện nào.
Nụ cười trên mặt Châu Diên sượng sùng, sau vài giây, anh đứng lên với vẻ mặt thiếu tự nhiên:
"Luật sư Tần, hôm nay thật xin lỗi vì đã làm phiền anh lâu như vậy. Khi nào có thời gian tôi sẽ đãi anh một bữa để chuộc lỗi."
Tần Sở vẻ mặt vô cảm nghịch tách trà, không có ý đứng dậy tiễn trước:
"Anh Châu khách sáo rồi.”
Châu Diên: "..."
Sau khi ra khỏi biệt thự của Tần Sở, Châu Diên sắc mặt tái nhợt bước lên xe, siết chặt hai tay, đấm mạnh vào ghế.
Châu Diên ủ rũ tức giận, còn Lý Thuận Đức thì ngồi ở ghế phụ không nói gì.
Một lúc sau, Châu Diên ngẩng đầu nhìn Lý Thuận Đức:
"Chú Lý, lúc nãy chú có nhìn thấy Dị từ đâu vào không?”
Lý Thuận Đức:
“Tôi không chú ý.”
Châu Diên sắc mặt tối sầm:
"Tôi luôn cảm thấy dường như Dị vẫn luôn ở đó, chỉ là nó không xuất hiện mà thôi."
Lý Thuận Đức nói với ngữ điệu đều đều, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo:
"Cậu cả, tôi ở bên cạnh cậu suốt nên không biết chuyện xảy ra ở chỗ cậu hai.”
Châu Diên nghe vậy sắc mặt dịu lại, anh đang định nói gì nữa thì điện thoại di động trong túi chợt reo.
Châu Diên đưa tay vào túi quần lấy điện thoại, thấy Châu Hoài An gọi đến, bèn chau mày nhấn nút trả lời:
“Ba.”
Giọng nói của Châu Hoài An ở đầu bên kia điện thoại lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi:
"Châu Diên, anh nóng lòng chiếm lấy vị trí của tôi đến vậy sao?"
Nghe thấy Châu Hoài An nói vậy, Châu Diên khựng lại rồi nói:
"Ba, con không hiểu ba đang nói gì."
Châu Hoài An:
"Anh không hiểu sao?"
Đôi chân mày Châu Diên nhíu lại thành ba đường thẳng.
Châu Hoài An cười lạnh lùng rồi nói:
"Phùng Hồng Hiên vừa mới rời khỏi chỗ ta. Diên à, trước đây ta thật sự đánh giá thấp anh. Anh bắt cóc quản lý cấp cao, đánh gãy chân người ta ép người ta làm việc cho anh. Thủ đoạn của anh thực sự khiến ta ấn tượng."
Châu Diên: "..."
Đối mặt với chất vấn của Châu Hoài An, Châu Diên cũng không giải thích.
Tình thân là cái bạc bẽo nhất trong hào môn thế gia.
Khi ai đó nghi ngờ bạn, giải thích là cái thể hiện sự yếu đuối nhất.
Sau khi cúp điện thoại, Châu Diên bấm số của Lục Mạn.
Khi cuộc gọi được kết nối, Châu Diên trầm giọng nói:
"Mẹ, Phùng Hồng Hiên phản bội rồi, ông ta vừa rời khỏi phòng làm việc của ba con."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");