Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Châu Dị dứt lời, bầu không khí chợt chìm vào im lặng.
Mấy phút sau, Châu Dị nói với giọng chế giễu:
"Anh chỉ đùa thôi, em sợ rồi sao? Anh…”
Châu Dị còn chưa kịp nói xong, Khương Nghênh đã nhếch môi ngắt lời:
"Được."
Châu Dị: "..."
Lần này cả hai im lặng lâu hơn trước.
Hai người không nói gì qua điện thoại mà chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Một lúc sau, Châu Dị cất giọng khàn khàn:
“Vợ, nếu em không muốn, chúng ta sẽ không công khai."
Khương Nghênh khẽ mím môi:
“Nếu công khai anh có vui không?”
Châu Dị:
"Anh rất vui."
Khương Nghênh nói: "Vậy thì công khai đi."
Châu Dị dừng lại một chút, nói với giọng vui vẻ:
"Vợ, em tốt quá!”
Khương Nghênh hai má đỏ bừng, cất giọng trả lời thiếu tự nhiên:
"Anh công bố rồi em sẽ share, em xử lý chuyện Thường Bác trước đã.”
Châu Dị giọng trầm thấp:
“Anh sẽ thông báo, em không cần share. Ngoài ra, chuyện của Thường Bác cứ để anh xử lý."
Khi Khương Nghênh ra khỏi phòng ngủ, tai cô nóng bừng.
Ba người trong phòng khách đều nhìn cô, Khúc Tích là người đầu tiên nhận ra cô có gì đó không ổn:
"Ai gọi cho bà vậy?"
Khương Nghênh siết chặt điện thoại đang cầm và nói:
"Châu Dị."
Nghe vậy, Khúc Tích bước đến trước mặt Khương Nghênh, nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe được:
"Anh ấy đã nói gì với bà vậy? Sao mặt bà đỏ vậy?"
Khương Nghênh giả vờ bình tĩnh:
“Tôi kể anh ấy nghe chuyện Thường Bác, anh ấy nói để anh ấy xử lý.”
Khương Nghênh nói xong, Khúc Tích sửng sốt:
"Anh ấy nói anh ấy sẽ giải quyết?"
Khương Nghênh “ừ”, quay đầu nhìn Thường Bác:
"Một tiếng sau ông đăng weibo. Không cần đề cập đến chuyện này, nói chuyện linh tinh được rồi, đăng ảnh tự chụp hoặc là món đồ ăn gì đó.”
Thường Bác không nghe thấy chuyện Khúc Tích hỏi Khương Nghênh, nhưng nghe rõ câu trả lời của cô.
Vẻ u ám trên gương mặt Thường Bác biến mất, anh cười toe toét:
"Sếp Châu muốn đích thân chứng minh tôi trong sạch?”
Khương Nghênh thành thật nói:
“Lát nữa Châu Dị sẽ thông báo chúng tôi đã kết hôn.”
Thường Bác sửng sốt một chút, nụ cười dần tắt:
"Nghênh Nghênh, có phải tôi đã liên lụy đến bà không?”
Khương Nghênh cười mỉm:
"Không liên quan gì đến ông, giấy không thể gói được lửa, mối quan hệ của chúng tôi bị bại lộ chỉ là vấn đề thời gian."
Thường Bác lại hỏi xác nhận:
“Thật sự không liên quan gì đến tôi?”
Khương Nghênh cười nói:
"Ông nghĩ tôi là loại người sẽ hy sinh bản thân mình vì người khác?"
Đối mặt với câu hỏi của Khương Nghênh, Thường Bác khựng lại vài giây như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng đưa ra kết luận và nghiêm túc nói:
"Không phải."
Khương Nghênh nhịn không được cười:
"Tôi thật sự không nên quan tâm đến ông."
Nhìn Khương Nghênh và Khúc Tích rời đi, quản lý Thường Bác kéo anh lại hỏi nhỏ:
“Trưởng phòng Khương và sếp Châu là vợ chồng?”
Thường Bác rút ra hộp thuốc lá từ trong túi quần:
“Đúng vậy!”
Người quản lý đôi mắt bừng sáng, vươn tay vỗ vỗ vào vai Thường Bác:
"Cậu có ngốc không vậy? Có tài nguyên tốt đến vậy mà không biết lợi dụng?”
Hộp thuốc lá Thường Bác vừa rút ra khỏi túi rơi xuống đất theo hình parabol.
Thường Bác liếc nhìn hộp thuốc lá trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn quản lý đứng bên cạnh:
"Có cùng công ty đâu? Tôi lợi dụng kiểu gì?”
Giọng điệu của quản lý đầy hưng phấn và nghiêm túc:
“Chúng ta có thể nhảy công ty!”
Sau khi quản lý nói xong, anh ta ôm lấy cánh tay Thường Bác, nói với giọng khoa trương:
“Bác à, trước đây tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, nếu như cậu nhảy công ty thì nhất định phải đưa tôi đi theo. Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ hầu hạ cậu thật tốt, bê trà rót nước…”
Thường Bác:
“Đi nhặt hộp thuốc lá cho tôi trước.”
Mặt khác!
Sau khi Khương Nghênh và Khúc Tích rời khỏi khách sạn, họ cũng quay trở lại theo cùng một cách cho đến khi lên xe, Khúc Tích đặt tay lên vô lăng, nghiêng người nhìn Khương Nghênh:
"Bà không bình thường.”
Khương Nghênh nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Không phải."
Khúc Tích:
"Bà có ngon thì quay đầu lại nhìn tôi rồi nói.”
Khương Nghênh cười nói:
"Vớ vẩn."
Khúc Tích ậm ừ:
"Vớ vẩn à? Khương Nghênh, tôi quen bà bao lâu rồi, bà có bao giờ xấu hổ như vậy đâu?"
Khúc Tích nói xong, tiến lên phía trước, cười ranh mãnh:
"Khai thật đi, bà và Châu Dị có tiến triển mà không thể cho người khác biết phải không?”
Khương Nghênh quay đầu nhìn về phía Khúc Tích, nụ cười trên mặt vẫn vậy:
"Bà cảm thấy Châu Dị thế nào?"
Khúc Tích:
"Thế nào là thế nào?”
Khương Nghênh:
“Đánh giá toàn diện.”
Khúc Tích nhìn bộ dạng nghiêm nghị của Khương Nghênh, nhếch môi:
"Không phải bà và Châu Dị thật sự ở bên nhau rồi chứ?”
Khương Nghênh đáp:
"Vẫn chưa."
Khúc Tích thở dài:
"Làm tôi hết hồn."
Khương Nghênh nói thêm:
"Nhưng hai bọn tôi đều cùng có ý nghĩ ấy.”
Khúc Tích dở khóc dở cười:
"Chị à, chị có thể nói liền một mạch không? Sao tôi cảm thấy giờ cách bà nói chuyện càng lúc càng giống Châu Dị?"
Khương Nghênh nhướng mày:
"Bà nghĩ sao về chuyện này?"
Khúc Tích cong môi:
“Tôi nghĩ được gì? Cùng lắm thì làm cái phong phì mười nghìn để sẳn chứ sao!”
Khúc Tích nói xong, nhìn thấy Khương Nghênh nhìn chằm chằm mình một lát, cô nhẹ nhàng thở dài, vươn tay ôm lấy Khương Nghênh:
"Nói chuyện theo lương tâm thì với tình hình hiện tại, Châu Dị thực sự rất tốt với bà, bà muốn ở cùng anh ấy thì cứ ở cùng, đừng sợ. Nếu như anh ấy làm chuyện gì có lỗi với bà thì dù có phải tán gia bại sản tôi cũng đập chết anh ấy.”
Khương Nghênh ôm lại Khúc Tích, giọng cười khàn khàn:
“Vậy bà nên tích lũy tài sản nhiều chút đi, tôi e những gì bà có hiện giờ không đủ đâu.”
Nửa giờ sau, trên các trang mạng đều có chung tiêu đề hot là: CEO của Châu Thị Media chính thức tuyên bố đã kết hôn.
Tiêu đề: Yêu thầm em mười năm, phu nhân Châu! Mong em hãy cho phép anh được yêu em công khai.
Có hai bức ảnh thông báo chính thức.
Một là giấy đăng ký kết hôn của Châu Dị và Khương Nghênh.
Còn lại là một tấm ảnh được tịch thu từ hai máy chụp ảnh của các tay săn ảnh trước đó, Châu Dị vòng tay qua eo Khương Nghênh, cúi đầu nhìn cô với nụ cười yêu thương.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");