Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khúc Tích chở Khương Nghênh trở lại công ty.
Xe vừa đỗ bên ngoài tòa nhà văn phòng Châu Thị Media, khung cảnh trước mắt khiến họ choáng váng.
Màn hình LED vốn được Châu Thị Media dùng để phát quảng cáo, giờ đang trình chiếu nhiều bức ảnh Châu Dị và Khương Nghênh chụp cùng nhau, rất bắt mắt.
Khúc Tích sửng sốt:
"Ôi… ôi trời! Châu Dị được đó! Trọn điểm rồi đó!”
Khương Nghênh khẽ mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nụ cười hiện lên trong đáy mắt còn lòng bàn tay siết chặt lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
"Nghênh Nghênh, cuối cùng tôi cũng biết tại sao bà rung động trước Châu Dị rồi.”
“Nếu đổi lại là tôi, thì tôi đã quỳ dưới chân anh ấy gọi anh ấy là ba từ lâu rồi.”
Khương Nghênh nói:
"Bà có thể quỳ dưới gấu dưới quần của Bùi Nghiêu mà gọi ba, chắc chắn Bùi Nghiêu sẽ vui vẻ."
Khúc Tích nghe vậy, nụ cười chợt tắt ngấm, khóe môi nhếch lên:
"Bà nói vậy tức là giết người không dao đó à?"
Khương Nghênh nhịn không được cười:
"Bên ngoài có phóng viên, bà lái xe thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm đi."
Khúc Tích ánh mắt ghen tị nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay vô lăng:
“Chu Di đúng là biết chơi, đặc biệt là cái thông báo chính thức vừa đăng: Yêu thầm em mười năm, phu nhân Châu! Mong em hãy cho phép anh được yêu em công khai! Chậc chậc… khỏi nói đi, tuy biết rõ là giả nhưng tôi vẫn thấy cảm động muốn khóc luôn đó.”
Khúc Tích nói xong, xe lái vào bãi đậu xe.
Khương Nghênh nhếch môi:
"Là thật đó."
Khúc Tích: "Hả?"
Khương Nghênh:
"Thông báo Châu Dị đăng là thật đó, anh ấy thực sự đã yêu thầm tôi 11 năm rồi.”
Khương Nghênh nói xong, Khúc Tích đột nhiên phanh xe, lái xe vào bãi đỗ xe, kinh ngạc nhìn Khương Nghênh:
"Cái gì?"
Khương Nghênh cười nói:
"Ngạc nhiên sao?"
Khúc Tích sửng sốt: "..."
Phải lòng một người suốt mười một năm. Thành thật mà nói, chuyện này đã hoàn toàn chạm tới điểm mù trí tuệ của Khúc Tích.
Không phải cô không tin Châu Dị, một người đàn ông như Châu Dị không cần thiết phải nói dối, cô chỉ cảm thấy quá sốc mà thôi.
Khúc Tích ngơ ngác trong chốc lát, sau đó nhìn Khương Nghênh, vẫn cảm thấy khó tin:
"Thật sao?"
Khương Nghênh gật đầu:
"Thật."
Khúc Tích nghe câu trả lời của Khương Nghênh, bèn dựa sát vào ghế nói:
"Tiêu rồi, tôi muốn về phe Châu Dị ngay lập tức rồi.”
Khúc Tích nói rồi quay đầu nhìn Khương Nghênh:
"Bà biết từ khi nào?"
Khương Nghênh đáp:
"Mới hai ngày trước."
Khúc Tích chợt hiểu ra:
"Thảo nào, tôi luôn cảm thấy gần đây thái độ của bà đối với Châu Dị có chút kỳ lạ, hóa ra là vì cảm động!"
Khúc Tích nói xong, cô mím môi, thận trọng hỏi Khương Nghênh:
"Bệnh của bà... đã khỏi chưa?"
Khương Nghênh cụp mắt xuống, nhìn lòng bàn tay đẫm mồ hôi của mình, cười khổ nói:
"Chưa."
Nhìn thấy bộ dạng của Khương Nghênh, Khúc Tích cảm thấy đau xót, lo lắng hỏi:
"Vậy phải làm sao đây? Châu Dị có biết bệnh tình của bà không?"
Khương Nghênh ngước mắt nhìn Khúc Tích:
"Anh ấy biết tôi mắc chứng bệnh này, nhưng anh ấy không biết nó nghiêm trọng đến mức nào. Hôm nay tôi đã liên hệ với bác sĩ tâm lý để chuẩn bị chữa trị."
Khúc Tích:
“Mấy năm nay bà cũng đều phối hợp trị liệu mà?”
Khương Nghênh:
“Có vài phương pháp ban đầu không có theo đúng phác đồ.”
Khương Nghênh nói xong, sắc mặt Khúc Tích lập tức thay đổi:
"Không phải là bà định theo liệu pháp vật lý đó chứ?"
Khương Nghênh cười nói:
"Ừ, cũng có liệu pháp giải mẫn cảm."
Sắc mặt Khúc Tích trở nên khó coi:
"Bà chắc chắn chứ? Tôi vẫn còn nhớ lúc bà tập vật lý trị liệu hai năm trước. Bác sĩ rõ ràng có nói là không có tác dụng phụ, nhưng sau khi điều trị xong, mặt bà tái nhợt, lại còn nôn mửa liên tục. "
Khương Nghênh thở hắt, cười nói:
"Bác sĩ chỉ nói là đại đa số sẽ không có tác dụng phụ, tôi thuộc về thiểu số."
Khúc Tích: "..."
Khúc Tích biết tính tình của Khương Nghênh, cô không phải là người bốc đồng, bất cứ quyết định nào cô đưa ra đều đã được cân nhắc cẩn thận.
Khúc Tích im lặng vài phút, cũng không “tạt nước lạnh lên mặt” Khương Nghênh, cô cười giả vờ thoải mái:
“Khi nào chữa bệnh thì bà có thể gọi cho tôi, dạo này tôi cũng đang rảnh rỗi nên tôi sẽ đi cùng bà.”
Khương Nghênh hiểu được suy nghĩ của Khúc Tích, biết cô đang lo lắng cho mình, nên cất giọng:
“Ừ, được thôi.”
Sau khi Khương Nghênh và Khúc Tích trò chuyện một lúc trong xe, họ xuống xe và đi thang máy lên tầng.
Đến phòng quan hệ công chúng, ngay khi Khương Nghênh bước vào, mọi người trong phòng bắt đầu la ó.
"Chào bà chủ!"
Khương Nghênh sửng sốt rồi nở nụ cười nhìn mọi người.
Mọi người ai cũng mỉm cười, đám mây đen bao trùm bộ phận quan hệ công chúng bấy lâu nay dường như đã bị cuốn đi.
Những người dạn dĩ hơn đã nói đùa với Khương Nghênh.
"Trưởng phòng Khương, cô giấu khá kỹ đấy! Khai thật đi, có phải là cô sợ bọn tôi đu bám không?”
"Trưởng phòng Khương, từ nay phòng chúng ta có thể ngang ngược ở Châu Thị Media rồi đúng không?”
Đối mặt với sự trêu ghẹo của mọi người, Khương Nghênh hiếm khi nói đùa:
"Có thể, tôi không có ý kiến gì, chỉ là mọi người hỏi Sếp Châu có đồng ý hay không.”
"Anh ấy nhất định phải đồng ý! Nếu không đồng ý, chúng tôi sẽ quấy rầy cô, không cho cô tan làm."
“Đúng đó! Để sếp Châu phải một mình ôm gối chiếc.”
Khương Nghênh trêu chọc:
"Ý kiến hay đó!”
Sau khi nói đùa với cấp dưới của mình, Khương Nghênh quay trở lại văn phòng.
Sau khi vào cửa, Khương Nghênh đi thẳng đến ghế văn phòng ngồi xuống, lấy điện thoại đọc weibo của Châu Dị một lúc, sau đó bấm share.
Một chuỗi từ được gõ trên màn hình: với anh là hợp tình, hợp lý, hợp pháp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");