Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sức ảnh hưởng của weibo Tần Sở không kém gì những gì Bùi Nghiêu đăng.
Quần chúng buôn dưa từ ban đầu ở dưới bài đăng của Bùi Nghiêu dần dần đã chuyển chiến tuyến sang weibo Tần Sở.
[Hu hu... tôi đã khóc đó, cái này thì đáng để mà đu lắm đa!]
[Cái này mà công tử đa tình cái gì, rõ ràng là chàng trai chung tình mà!]
[Có ai có thể cho tôi có thể nhận lĩnh một người như sếp Châu ở đâu không? Xã hội có phân phát không?]
[Tôi cảm giác Trưởng phòng Khương kiếp trước chắc đã cứu cả thế giới.]
Khi những màn thảo luận trên mạng đang lên đến đỉnh điểm, trợ lý của Khúc Tích đã đến cho cô xem điện thoại.
"Sếp Khúc, sếp Châu và Trưởng phòng Khương là thật à?"
Khúc Tích ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại di động của trợ lý, trang này là weibo của Bùi Nghiêu
Nhìn Châu Dị và Khương Nghênh trong ảnh, Khúc Tích chợt thấy rung động, cảm giác chua chát dâng lên trong lòng.
Tức cô vừa mừng cho Khương Nghênh nhưng cũng cảm thấy thương cho những vấn đề Khương Nghênh phải đối mặt.
"Sếp Khúc?"
Thấy Khúc Tích im lặng, trợ lý tưởng cô chưa nghe thấy nên gọi hỏi.
Môi Khúc Tích nở nụ cười:
"Thật đó."
Trợ lý nghe vậy, không giấu được vẻ hưng phấn:
"Trưởng phòng Khương hạnh phúc thật!”
Trợ lý ríu rít với Khúc Tích một hồi, nhưng Khúc Tích lại lơ đãng, cơ bản chỉ nghe được một phần mười những gì cô líu lo.
Sau khi trợ lý rời đi, Khúc Tích lấy điện thoại, tìm weibo của Bùi Nghiêu rồi bấm vào.
Sau khi xem xong các bức ảnh do Bùi Nghiêu đăng lên, Khúc Tích mở từng bức ảnh ra, nhấn lưu, sau đó gửi cho Khương Nghênh.
Khi đăng xuất khỏi weibo, Khúc Tích không chú ý, vô tình tay chạm vào màn hình điện thoại di động, like bài đăng trên weibo của Bùi Nghiêu.
Sau khi gửi ảnh cho Khương Nghênh, Khúc Tích cúi đầu làm việc, đang xem hợp đồng vừa ký xong thì Bùi Nghiêu gọi điện đến.
Khúc Tích nhìn màn hình thông báo cuộc gọi đến, cô nhíu mày, cô lấy tinh thần rồi nhấc điện thoại bấm nhận cuộc gọi.
"Chào sếp Bùi.”
Bùi Nghiêu hỏi với giọng có chút không vui:
“Cô xem trộm weibo của tôi à?”
Xem trộm?
Chẳng phải những thứ như weibo là công khai và ai cũng có thể đọc được sao?
Lời đáp lại của Khúc Tích ở ngay cửa miệng, nhưng nghĩ đến tư duy kỳ lạ của Bùi Nghiêu, cô nghẹn giọng không nói nên lời.
Thấy Khúc Tích không trả lời, Bùi Nghiêu hạ giọng nói:
“Tôi có thể hiểu cảm giác yêu thầm tôi nhiều năm như vậy của cô, tôi cũng không đến mức tuyệt tình như vậy, bắt cô từ bỏ tôi ngay lập tức. Nhưng cô có thể ngừng việc lúc nào cũng nhìn trộm cuộc sống của tôi được không?"
Khúc Tích: Nhìn trộm? Chết tiệt! Cô theo dõi anh ta? Đã vậy còn “lúc nào cũng”?
Đang nói, Bùi Nghiêu dừng lại, trầm giọng nói:
"Cô xem trộm weibo của tôi thì thôi đi, còn cố tình like nữa, cô muốn tuyên bố chủ quyền với mọi người à?”
Khúc Tích: Hay tôi gây quỹ công cộng rồi đưa anh đi khám não của anh? Tôi bỏ năm đồng trước!
Bùi Nghiêu nói xong, thấy Khúc Tích vẫn không trả lời, lo lắng mình làm tổn thương cô nên lại nói thêm:
“Cô hủy cái lượt thích đó đi. Chúng ta có nhiều bạn chung như vậy, bị người ta nhìn thấy không hay.”
Khúc Tích thở dài nói:
"Được."
Khúc Tích vui vẻ trả lời, sau đó cúp điện thoại, bấm vào weibo hủy bỏ lượt like đã bấm nhầm lúc nãy.
Ông trời chứng giám, cô thực sự là trượt tay.
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Nghiêu ngồi trên ghế của mình rồi gãi đầu: Nóng nảy quá!
Khi Khương Nghênh nhìn thấy tấm ảnh do Khúc Tích gửi đến là lúc nói chuyện với Châu Dị xong về chuyện của Thường Bác.
Cô thấy dường như điện thoại đang rung, nên đưa tay vào túi lấy điện thoại, nhìn thấy tấm ảnh do Khúc Tích gửi đến, Khương Nghênh hơi sửng sốt, cô nhìn sang Châu Dị, đang tựa trước bàn làm việc với dáng vẻ phớt lờ. nó.
Châu Dị tựa người vào bàn làm việc, ngón tay gầy đang nghịch tách trà gốm, nhìn thấy khóe mắt Khương Nghênh đỏ lên, tim anh chợt thắt lại, anh cau mày hạ giọng hỏi nhỏ:
"Sao vậy?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");