Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Châu Dị đã thuộc làu con đường tán tỉnh Khương Nghênh từ lâu.
Nhìn thấy vành tai Khương Nghênh đỏ bừng, khóe môi Châu Dị nở nụ cười:
"Sao vậy?"
Mí mắt Khương Nghênh run run:
“Nhật ký thì sao?”
Châu Dị đột nhiên cười nhẹ:
"Ông Tần đã giữ thể diện cho anh đó, thực ra anh viết những đoạn dài trong nhật ký nhiều lắm, nhưng ông ấy không đăng.”
Khương Nghênh:
"Anh viết dài là viết gì vậy?”
Châu Dị cúi đầu nhìn Khương Nghênh:
“Viết về tình yêu không thể có được của anh, viết về tâm tư ao ước về em.”
Khương Nghênh mím môi, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, rồi cau mày hỏi:
"Sao cuốn nhật ký lại rơi vào tay Tần Trữ?"
Châu Dị khựng lại rồi đứng thẳng lên:
"Đây là một câu chuyện dài."
Khương Nghênh:
"Vậy anh kể ngắn gọn thôi."
Châu Dị nhướng mày trêu chọc cô:
“Em thật sự muốn biết sao?”
Khương Nghênh chưa bao giờ là loại người hay ép người khác, nhưng lúc này cô lại kiên quyết nói:
"Đúng vậy."
Châu Dị cố trấn tĩnh trở lại, giả vờ thờ ơ:
“Thật ra anh có rất nhiều nhật ký. Em nghĩ xem, một cuốn nhật ký làm sao có thể ghi lại hết mười một năm yêu thầm chứ? Chẳng qua là sau đó, vì anh nghĩ là người em thích là Châu Diên, nên anh muốn mình kết thúc nhớ nhung, nên dần dần bỏ hết, chỉ giữ lại một quyển cũng thì cũng là ông Tần nhặt từ thùng rác ra đó.”
Khương Nghênh: "..."
Thấy Khương Nghênh im lặng, Châu Dị tiến lên nửa bước, ngón chân chạm vào ngón chân cô, vươn tay ôm cô:
“Đừng suy nghĩ nhiều, em không biết đâu, anh chỉ cần nhìn thấy em lộ vẻ áy náy ấy thì anh khó thở đến mức khó chịu, giống như bị ai đó bóp nghẹt trái tim vậy, thở không nổi.”
Khương Nghênh vùi mặt vào ngực Châu Dị, nói thầm:
“Đáng lẽ anh nên nói với em sớm hơn mới phải.”
Châu Dị trêu chọc:
"Nếu anh nói sớm hơn, liệu em có chấp nhận anh không?”
Khương Nghênh mím môi im lặng.
Thành thật mà nói, Khương Nghênh không biết câu trả lời.
Hai người hiện giờ ở một mức độ nào đó thì tình cảm thuộc dạng đến rất tự nhiên.
Nhưng khi Khương Nghênh vào đại học, cô nhạy cảm như một con nhím.
Nếu lúc đó Châu Dị thật sự tỏ tình với cô, có lẽ hai người giờ đã trở thành người xa lạ.
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh không trả lời, anh bèn cười khúc khích nói:
"Tất cả đều là sự an bài tốt nhất rồi, kết quả không được như ý là điều bình thường, còn kết quả như ý là quà tặng trời ban.”
Khi Khương Nghênh bước ra khỏi phòng làm việc của Châu Dị, lòng cô như được ngâm trong nước chanh pha mật ong.
Ngọt ngào nhưng cũng chua chát.
Trở lại phòng quan hệ công chúng, Khương Nghênh vừa ngồi xuống thì nhận được cuộc gọi từ Thiệu Hạ.
Khương Nghênh lấy điện thoại trả lời, trong điện thoại, giọng Thiệu Hạ đặc biệt mệt mỏi:
“Trưởng phòng Khương.”
Khương Nghênh:
"Ừ, dạo này cô bận lắm à?"
Thiệu Hạ đáp:
“Có một điều, tôi thực sự xin lỗi, tôi vừa xem tin nhắn chị gửi cho tôi. Tối hôm qua sau khi quay phim xong, tôi chợt nhận được cuộc gọi từ bệnh viện nói bà tôi bị bệnh nặng nên tôi vội đến bệnh viện mãi cho đến bây giờ."
Khương Nghênh nghe vậy, nhẹ giọng nói:
“Bà cô đã khỏe hơn chưa?”
Thiệu Hạ cười khổ:
"Bệnh cũ thôi, mới phẫu thuật cách đây không lâu, tôi vốn nghĩ là sẽ khỏe hơn, nhưng không hiểu sao, sức khỏe càng ngày càng yếu.”
Khương Nghênh vốn không giỏi an ủi người khác, nhất là liên quan đến quan hệ gia đình, cô im lặng một lúc mới nói:
"Có cần tôi giúp đỡ gì không?"
Thiệu Hạ:
“Không cần đâu, cảm ơn chị Khương.”
Khương Nghênh:
"Được rồi, nếu cần thì cô có thể nói với tôi bất cứ lúc nào. Tôi bảo cô gọi cho tôi thực ra là tôi có chuyện muốn nghe ý kiến của cô. Cô nghĩ thử xem về chuyện đổi quản lý?”
Thiệu Hạ nghe vậy giật mình:
"Đổi quản lý ư?”
Khương Nghênh trầm giọng nói:
"Ừ, đổi quản lý."
Thiệu Hạ thành thật nói:
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.”
Cô là người luôn kém nổi bật ở Châu Thị Media, thời gian Thích Hạo làm quản lý cho cô thì tuy anh ta không hẳn gọi là tốt với cô lắm, nhưng cũng chưa bạc đãi cô.
Hơn nữa, Thiệu Hạ luôn là một người có trách nhiệm và chăm chỉ đóng phim.
Trước đây cô thậm chí chưa bao giờ mong đợi mình sẽ trở nên nổi tiếng chứ đừng nói đến việc thay đổi quản lý.
Nghe Thiệu Hạ nói, Khương Nghênh nói lại:
"Trước kia cô chưa từng nghĩ đến, giờ cô có thể suy nghĩ cân nhắc rồi đó.”
Thiệu Hạ do dự vài giây rồi hỏi:
"Như vậy liệu có dở quá không? Tôi vừa hơi khởi sắc thì lại đổi quản lý.”
Khương Nghênh:
"Công ty sẽ sắp xếp, cô không cần lo lắng hay có gánh nặng tâm lý."
Khương Nghênh nói xong, dừng lại một chút, tiếp tục nói:
"Từ giờ cô có bắt đầu để ý những quản lý khác, cố gắng chọn lựa người có kinh nghiệm nhiều chút, nhân cách có thể tin cậy được.”
Thiệu Hạ: "Vâng."
Khương Nghênh nói thêm:
"Đương nhiên, nếu cô vẫn kiên quyết để Thích Hạo làm quản lý, tôi cũng không ép buộc cô, tôi chỉ gợi ý thôi."
Thiệu Hạ đáp:
"Vâng, tôi hiểu."
Sau khi cúp điện thoại với Thiệu Hạ, Khương Nghênh trầm ngâm một lát, mở ra weibo, còn chưa kịp xem kỹ weibo của Bùi Nghiêu và Tần Trữ thì điện thoại rung lên, tin nhắn đến.
Bùi Nghiêu: Nghênh Nghênh, tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé? Để chúc mừng thông báo chính thức của em với Châu Nhỏ, tôi sẽ mời còn em trả tiền.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");