Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Nghênh vừa nói xong, bầu không khí trong phòng khách lập tức đông đặc lại.
Thiệu Hạ nghe vậy, nhìn Chúc Kha với ánh mắt không thể tin được, khóe môi cô cong lên, câu hỏi ở ngay cửa miệng, nhưng do có nhiều người như vậy nên cuối cùng cô cũng không nói gì.
Khương Nghênh nhìn thấy vẻ mặt Thiệu Hạ biến hóa, đứng lên khỏi sô pha:
“Có cần tôi cho hai người nói chuyện một lát trước không?”
Chúc Kha:
"Không cần."
Thiệu Hạ:
"Được ạ."
Chúc Kha và Thiệu Hạ đồng thanh nói, Khương Nghênh liếc nhìn họ rồi bước ra khỏi cửa.
Khương Nghênh rời đi trước, theo sát là Thích Hạo, thấy vậy, quản lý của Chúc Kha xấu hổ đến mức không thể ở lại lâu hơn, anh ta nhìn Chúc Kha thật chăm chú rồi bỏ đi.
Trong hành lang.
Quản lý của Chúc Kha rút một điếu thuốc từ trong túi đưa cho Thích Hạo, vẻ mặt tươi cười nói:
“Chị Thích, lại đây, hút một điếu thuốc hạ hỏa.”
Thích Hạo cười lạnh nói:
"Khỏi, không công không nhận bổng lộc.”
Đối phương ngượng ngùng nói:
"Thiệu Hạ và Chúc Kha trước đây là một cặp đôi màn bạc. Hiện tại bọn họ đã chính thức công khai quan hệ, kỳ thực cũng không phải chuyện gì to tát."
Thích Hạo nhướng mày:
“Sao anh không nói như vậy với Trưởng phòng Khương?
Đối phương liếc nhìn Khương Nghênh đang đứng trước cửa sổ nghịch điện thoại, không dám tiến lên, lén nhét thẻ ngân hàng cho Thích Hạo và nói:
“Chị Tề, chị giúp tôi với."
Thích Hạo đẩy trả lại thẻ ngân hàng cho đối phương:
“Đừng gây phiền phức cho tôi.”
Trong phòng khách, Thiệu Hạ nhìn Chúc Kha với đôi mắt đỏ hoe.
Chúc Kha có chút chột dạ nghiêng đầu:
"Em muốn nói gì với anh?"
Thiệu Hạ:
“Anh không nghĩ mình nên chủ động nói gì đó với em sao?”
Chúc Kha siết chặt quai hàm, một lúc sau mới quay lại nhìn Thiệu Hạ:
“Không phải em luôn muốn công khai mối quan hệ của chúng ta sao?”
Thiệu Hạ nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đó là chuyện trước đây. Gần đây em cũng đã nói với anh rằng chúng ta không thể công bố quan hệ trong vòng 5 năm."
Chúc Kha: "..."
Trong phòng chỉ có hai người, Chúc Kha không cách nào biện hộ được.
Thiệu Hạ ngồi trên sô pha, nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ:
"Chỉ là vị độ hot thôi phải không?”
Chúc Kha cảm thấy khó chịu khi nhìn dáng vẻ chất vấn của Thiệu Hạ, anh hít một hơi thật sâu và nói một cách tự tin:
"Chẳng phải em luôn miệng nói là yêu anh sao? Trưởng phòng Khương nâng đỡ cho em, anh ké theo em, đến lúc đó cả hai chúng ta đều nổi tiếng, đối với hai chúng ta mà nói thì là điều tốt còn gì?”
Luôn có những người nhân danh tình yêu, rồi vẽ bánh, sau đó thì làm những chuyện khiến đối phương tổn thương.
Thiệu Hạ ngẩng đầu nhìn Chúc Kha, những điều tốt đẹp anh làm cho cô vẫn còn rất rõ trong tâm trí cô, nhưng vào lúc này, cô cảm thấy rõ ràng trái tim mình vốn luôn nóng bỏng vì anh giờ đang dần nguội lạnh.
Hai người im lặng trong vài phút, Chúc Kha nhận ra tâm trạng Thiệu Hạ không tốt, bèn tiến lên phía trước vài bước, ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay ôm lấy cô:
"Thiệu Hạ, em hãy tin anh, anh làm điều này vì tương lai của chúng ta. Anh không muốn đến lúc đó thì anh lại không xứng với em. Anh đã nghĩ đến chuyện này rồi, khi cả hai chúng ta đều nổi tiếng, chúng ta sẽ kết hôn. Sau đó chúng ta sẽ mua một căn nhà lớn, đón bà ngoại về, thuê hai người giúp việc đến chăm sóc bà, sau đó…”
Trước kia cái ôm của Chúc Kha khiến Thiệu Hạ cảm thấy ấm áp.
Còn bây giờ, nó giống như đang ở trong một hầm băng vậy.
Chúc Kha liên tục vẽ nên viễn cảnh tương lai với Thiệu Hạ.
Thiệu Hạ thấp giọng nói:
“Bây giờ tôi mới biết, hóa ra không phải ai có tuổi thơ bất hạnh đều có thể gặp may mắn như Trưởng phòng Khương.”
Chúc Kha sửng sốt một chút:
"Em nói gì?"
Thiệu Hạ:
“Khi chúng ghi hình cho show tình cảm lần trước, tôi là người đầu tiên biết được mối quan hệ giữa sếp Châu và trưởng phòng Khương. Ngày hôm đó tôi tình cờ gặp sếp Châu đang ra khỏi phòng của chị Khương. Trên cổ anh ấy có vài vết cắn. Chúng ta đều là người lớn, vừa nhìn là hiểu hai người họ vừa xảy ra chuyện gì.”
Thiệu Hạ nói rồi dừng lại một chút, hít một hơi:
“Tôi vốn tưởng câu đầu tiên là sếp Châu sẽ cảnh cáo tôi không được nói bậy, nhưng ai có thể ngờ rằng lời đầu tiên mà anh ấy hỏi tôi lại là trong bếp có đồ ăn không? Anh ấy lo chị Khương sẽ đói.”
Một người đàn ông trông có vẻ phong lưu tùy tiện như vậy, vốn nghĩ anh ấy đa tình, bạc tình nhưng thực ra những gì anh làm đều rất tận tâm và tình cảm.
Mọi người luôn dễ dàng đánh mất chính mình trong một bầu không khí đặc biệt nào đó.
Giống như, nếu bạn bè xung quanh bạn đều đã lập gia đình và sống hạnh phúc, người nhà lại thúc giục bạn kết hôn, bạn rất dễ lầm tưởng rằng kết hôn là một điều tốt, và khi đó bạn tìm đại ai đó để kết hôn rồi bước vào cung điện hôn nhân.
Một ví dụ khác, nếu bạn truy cập một ứng dụng mua sắm và thấy chiếc váy mà người mẫu mặc rất quý phái, thanh lịch và sang trọng, bạn sẽ có ảo tưởng rằng chiếc váy này cũng sẽ có hiệu quả tương tự đối với bạn.
Thực ra không phải vậy.
Hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của người khác không có nghĩa là bạn cũng sẽ hạnh phúc.
Một chiếc váy đẹp với người khác chưa chắc đã đẹp với bạn.
Thiệu Hạ chợt tỉnh ngộ, nói xong, cô thoát ra khỏi vòng tay Chúc Kha, đứng dậy:
"Chúng ta chia tay đi!"
Chúc Kha sửng sốt:
"Em nói gì?"
Thiệu Hạ không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Chúc Kha, đi chân trần thẳng đến cửa phòng để cửa.
Cửa mở, Thiệu Hạ đi đến bên cửa sổ, khàn giọng nói với Khương Nghênh:
"Trưởng phòng Khương, tôi muốn chia tay."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");