Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ở ngoài luôn đồn đại rằng anh em nhà họ Châu rất tôn trọng nhau.
Nhưng thực tế thì hai người biết rất rõ là họ luôn mâu thuẫn với nhau.
Nếu không phải do ông cụ Châu tọa trấn, có lẽ hai người đã trở mặt với nhau từ lâu rồi.
Châu Dị gọi Châu Diên là anh cả, nên Châu Diên ở đầu bên kia điện thoại khựng lại rồi nhẹ nhàng cười nói:
"Dị, cậu cứ gọi tên anh là được!"
Châu Dị đứng ở trước cửa sổ, bình thản nhướng mày:
“Chẳng mấy khi, anh cả cũng có lúc không thể giả vờ được.”
Châu Diên không để ý đến sự mỉa mai trong lời nói của Châu Dị, hít một hơi thật sâu nói:
"Tiểu Cát đâu?"
Châu Dị nghe vậy, liếc nhìn Cát Châu đang nằm bất động trên mặt đất, cười đáp:
“Cậu ta bị người của tôi đánh bất tỉnh rồi, chắc đã tỉnh rồi nhưng sợ chết nên vẫn giả vờ bất tỉnh.”
Châu Dị nói xong, Cát Châu đang nằm trên mặt đất mí mắt run run.
Cát Châu không ngờ Châu Dị đoán được cậu đã tỉnh, nhưng cậu đã giả vờ rồi, nên cậu không thể nào lập tức mở mắt cho dù đã bị lộ.
Tuy nhiên, Tiểu Cửu lại rất tò mò, Châu Dị vừa nói xong liền bước đến đá một chân vào Cát Châu.
Tiểu Cửu là người có luyện võ, nên có thể tưởng tượng sức chân của anh như thế nào.
Cát Châu nghiến răng chịu đựng không nhúc nhích.
Châu Dị nhìn thấy hành động của Tiểu Cửu, nửa cười nửa miệng:
“Đừng giết người.”
Tiểu Cửu: "Dạ."
Châu Dị nói xong, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói chuyện với Châu Diên:
"Anh yên tâm, em biết vị trí của Tiểu Cát ở đâu trong lòng anh, em sẽ không dễ dàng khiến cậu ta chết đâu."
Châu Diên:
"Cậu nêu điều kiện đi."
Châu Dị nói:
"Anh cả đã vui vẻ như vậy nên em sẽ không vòng vo nữa. Anh à, có phải là anh biết điều gì liên quan đến cái chết của ba mẹ Nghênh Nghênh không?"
Nghe Châu Dị nói vậy, Châu Diên ngạc nhiên mãi một lúc, anh cất giọng với vẻ không thể tin nổi:
“Cậu cài cái bẫy lớn như vậy chỉ để điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ cô ấy thôi sao?”
Châu Dị không có trả lời Châu Diên, trầm giọng nói:
"Anh, em là người hỏi anh, không phải em bảo anh hỏi lại em.”
Châu Diên sửng sốt nói:
"Nếu tôi nói tôi không biết gì cả, thì cậu có tin không?”
Châu Dị nói:
"Anh cả, thời gian của tôi có hạn, tôi cho anh một phút, anh có thể suy nghĩ trước khi trả lời."
Châu Diên: "..."
Cuộc gọi bế tắc ước chừng nửa phút, Châu Diên mới chủ động nói:
“Thật ra dù tôi không nói, có lẽ cậu cũng điều tra được rồi. Vụ tai nạn giao thông năm đó đúng là có có liên quan đến Châu Gia. Tôi không rõ nguyên nhân, cũng không có hứng thú biết, nhưng tôi biết những người ra tay là có ba của chúng ta.”
Châu Dị cười lạnh nói:
"Còn mẹ anh thì sao?”
Châu Diên im lặng.
Thấy Châu Diên im lặng, Châu Dị cười giễu cợt, đôi môi mỏng nhếch lên:
"Anh cả, nghe nói anh vừa ký hợp đồng dự án năng lượng mới, anh đã lỗ nhiều như vậy, còn có tiền đầu tư sao?"
Châu Diên hít sâu một hơi:
"Cậu muốn tôi giao dự án này cho cậu sao?"
Châu Dị cười khinh thường:
“Tôi muốn chia sẻ gánh nặng với anh cả thôi.”
Châu Diên nghiến răng nghiến lợi nói: "Được."
Châu Dị nói:
"Chuyện ở bến cảng của Bùi Nghiêu thì anh tìm người gánh thay đi, hai tiếng nữa tôi sẽ bảo Bùi Nghiêu báo cảnh sát xử lý.”
Châu Dị nói xong liền lấy điện thoại ra khỏi tai rồi cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Châu Dị xoay người đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Bùi Nghiêu bê một bát hoành thánh từ nhà ăn bước đến, vừa ăn vừa hỏi:
"Bàn xong chưa?"
Châu Dị ném điện thoại di động lên bàn theo hình parabol:
“Rồi.”
Bùi Nghiêu ngồi xuống tay vịn trên ghế sô pha:
“Những chuyện như buôn lậu thế này cứ để cho ông Trữ kiện cáo, ông ấy giỏi, chí ít thì có thể làm cho anh ta ở tù mười năm, ông tha cho anh ta dễ vậy sao?”
Châu Dị đưa tay móc lấy một hộp thuốc lá từ trong túi quần Bùi Nghiêu.
Anh lấy một điếu ngậm vào miệng rồi đốt thuốc, sau đó rít một hơi, chậm rãi nói:
"Ông nghĩ Châu Diên là đồ ngốc, không có kế hoạch dự phòng à?"
Bùi Nghiêu khó hiểu:
"Nếu anh ta đã có phương án dự phòng, tại sao lại đồng ý với điều kiện của ông?"
Châu Dị:
"Vì tránh phiền phức, cũng là để..."
Châu Dị chưa nói hết câu đã hất cằm.
Bùi Nghiêu nhìn theo ánh mắt của anh và nhìn thấy Cát Châu vẫn đang giả vờ bất tỉnh trên nền nhà.
Bùi Nghiêu hiểu ngay.
Tào Tháo mà còn có ba bạn tri kỷ, đương nhiên Châu Diên cũng không ngoại lệ.
Châu Diên sẽ sẵn lòng giữ cho Cát Châu sống sót nếu không liên quan đến an toàn tính mạng của chính mình dù có mất đi một ít lợi nhuận.
Nhưng nếu Châu Diên thật sự bị quy tội buôn lậu, anh ta nhất định sẽ tìm cách thoát khỏi cái án mười năm tù.
Đến lúc đó thì tri kỷ hay bạn thân, e cũng chỉ là bước đệm cho anh ta.
Hơn nữa, xét đến mối quan hệ giữa Cát Châu và Châu Diên, lý do cậu ta xuất hiện ở đây có lẽ là một cái bẫy đã được giăng sẵn từ sớm, nếu Châu Diên thật sự xảy ra chuyện gì, chắc hẳn Cát Châu sẽ trực tiếp gánh hết trách nhiệm về mình.
Ăn sáng xong, bọn họ lên đường trở về Bạch Thành.
Trên xe, Cát Châu ngồi ở ghế phụ, hai tay bị trói, cười đùa nói chuyện với Tiểu Cửu:
"Anh Cửu, anh giỏi quá, học ở đâu vậy? Tôi cũng muốn học."
Tiểu Cửu vẫn im lặng.
Cát Châu nói:
"Anh Cửu, chắc là các cô gái trẻ thích kiểu đàn ông lạnh lùng như anh lắm nhỉ? Tôi nghe nói các cô gái nhỏ ngày nay đặc biệt thích đàn ông lạnh lùng."
Tiểu Cửu ngước mắt nhìn Châu Dị qua gương chiếu hậu:
"Sếp Châu, cậu ta ồn ào quá."
Châu Dị trêu chọc:
“Vậy cậu muốn làm gì?”
Tiểu Cửu nói đầy thô bạo:
“Đánh cho ngất đi.”
Châu Dị nhếch môi nói:
"Được."
Cát Châu: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");