Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyện của Chúc Kha tiếp tục được ủ chín.
Tám giờ tối, sự việc lên đến đỉnh điểm.
Về lý mà nói, Chúc Kha và Thiệu Hạ không nổi tiếng lắm, nên hẳn sẽ không có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Chúc Kha và quản lý của mình lại đi tìm đường chết, họ muốn lợi dụng tình huống này để thu hút làn sóng chú ý về mình, nên họ không chỉ bỏ tiền ra để thuê seeder mà còn tìm một số tài khoản ảo để giúp quảng bá.
Khương Nghênh đang ăn tối thì lại nhận được cuộc gọi từ Thiệu Hạ.
Châu Dị lại bận tiếp khách, vắng nhà nên chỉ có cô và chị Trương.
Thấy cuộc gọi đến từ Thiệu Hạ, Khương Nghênh đưa tay với lấy điện thoại, ấn trả lời:
"A lô, Thiệu Hạ."
Khương Nghênh nói xong, Thiệu Hạ ở đầu bên kia điện thoại thận trọng nói:
"Trưởng phòng Khương, giờ chị rảnh không?"
Khương Nghênh trả lời nhỏ:
"Tôi rảnh. Có chuyện gì vậy?"
Khương Nghênh vừa nói, vừa đưa tay lấy khăn giấy lau khóe miệng rồi đứng lên, khẽ gật đầu với chị Trương rồi bước lên lầu.
Chị Trương hiểu ý, sau khi Khương Nghênh rời đi, chị bước tới dọn bàn.
Khương Nghênh mang dép lê đi lên lầu, mới đi được vài bước đã nghe thấy Thiệu Hạ nói:
"Trưởng phòng Khương, tôi có thể hẹn chị... uống rượu không?"
Khương Nghênh nghe vậy dừng lại, nhướng mày: "Hả?"
Thiệu Hạ:
“Tôi muốn uống rượu, nhưng ở Bạch Thành lại không có bạn bè.”
Thiệu Hạ hạ giọng nói nhỏ, nói xong chắc là lo Khương Nghênh không đồng ý, nên cô dừng lại chút rồi vội vàng nói:
"Nếu chị không có thời gian thì thôi vậy, chỉ là tôi..."
Thiệu Hạ còn chưa nói xong, Khương Nghênh đã nói:
"Cho tôi địa chỉ."
Thiệu Hạ sửng sốt: "Hả?"
Khương Nghênh:
"Cô bảo muốn uống rượu còn gì?"
Thiệu Hạ không ngờ Khương Nghênh lại vui vẻ đồng ý như vậy, cô có đôi chút hưng phấn, lại không biết nên làm thế nào:
“Hiện tôi đang ở bệnh viện.”
Khương Nghênh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên tay:
"Có ảnh hưởng đến việc bà ngoại nghỉ ngơi không?"
Thiệu Hạ:
"Không ạ."
Khương Nghênh:
“Cho tôi địa chỉ, tôi đi mua chút rượu mang đến.”
Thiệu Hạ:
“Tôi gọi đồ ăn mang về.”
Khương Nghênh:
"Không cần đâu. Với tình trạng cô hiện giờ càng ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài càng tốt."
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Thiệu Hạ cảm kích nói:
"Cảm ơn chị Khương."
Khương Nghênh quay lại phòng ngủ thay quần áo:
“Có lẽ khoảng bốn mươi phút nữa tôi đến.”
Sau khi cúp máy với Thiệu Hạ, Khương Nghênh mở tủ lấy một chiếc áo khoác, cô mặc bên trong một chiếc áo len cổ thấp và một chiếc quần âu màu lạc đà.
Sau khi thay quần áo, Khương Nghênh lái xe đến bệnh viện, trên đường cô nhắn tin cho Châu Dị: Thiệu Hạ mời em uống rượu.
Có lẽ Châu Dị đang bận nên không trả lời.
Khương Nghênh nhắn tin xong, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vài một lúc rồi đặt điện thoại lên kệ điều khiển trung tâm.
Khương Nghênh đến bệnh viện lúc gần 9 giờ.
Cô mua một số món ăn kèm ở cửa hàng đồ ăn nhanh và hơn mười lon bia ở cửa hàng tiện lợi trước bệnh viện.
Cô xách đồ đến khoa nội trú, Thiệu Hạ trùm người như chiếc bánh ú đứng ngoài thang máy đón cô.
Nhìn thấy Khương Nghênh ra khỏi thang máy, Thiệu Hạ lo lắng bước đến, xách hộ đồ đạc Khương Nghênh mang đến:
"Chị Khương."
Khương Nghênh khẽ mỉm cười:
“Bà ngoại ngủ rồi à?”
Thiệu Hạ:
“Bà ngủ từ sớm rồi. Với lại bà nặng tai, nên mình có nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến bà.”
Khương Nghênh:
"Vậy thì tốt."
Hai người sóng vai vào phòng bệnh, Thiệu Hạ lúng túng lấy một chiếc ghế đặt đồ lên đó:
"Phòng bệnh thường nên không có bàn gì cả."
Khương Nghênh chưa bao giờ là cô gái ẻo lả điệu đà, cũng không có bệnh công chúa. Do vậy cô chỉ vào bậu cửa sổ:
“Đặt đồ đạc ở bên kia, mình mang hai chiếc ghế sang đó ngồi uống. Vừa khéo ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp luôn.”
Thấy Khương Nghênh không để ý, hai mắt Thiệu Hạ sáng lên:
"Vâng."
Khương Nghênh không phải là người giỏi ăn nói và Thiệu Hạ cũng vậy.
Lại thêm địa vị của hai người nêu bầu không chẳng mấy hòa hợp.
Do vậy, ban đầu họ chỉ uống rượu, thỉnh thoảng nói vài chuyện phiếm, Thiệu Hạ hỏi, Khương Nghênh trả lời.
Thiệu Hạ:
“Chị Khương, thực ra tôi luôn tò mò tại sao chị lại giúp tôi.”
Khương Nghênh nhìn ánh đèn neon nhấp nháy ngoài cửa sổ:
"Cô nghĩ thế nào?"
Thiệu Hạ cười gượng:
"Chưa bao giờ thiếu người tài giỏi, chăm chỉ trong giới này. Mà tôi thì chắc chắn cũng không phải là mẫu người này.”
Khương Nghênh không hề nói dối:
"Ừ, đúng là vậy.”
Thiệu Hạ ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu rồi hỏi:
"Chị thấy tôi đáng thương?"
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn cô:
“Giới này cũng không thiếu người đáng thương.”
Thiệu Hạ cạn lời và cố cười:
"Cũng phải."
Sau ba lon bia, hai người dần dần trò chuyện nhiều hơn.
Thiệu Hạ kể lại lần đầu tiên gặp Khương Nghênh, rồi lại kể lần đầu tiên gặp Châu Dị.
"Lúc đó, tôi thực sự không ngờ sếp Châu và chị là một đôi, tính tình của hai người khác biệt quá lớn.”
Thiệu Hạ có một ưu điểm rất lớn, đó là đôi mắt rất đẹp, đặc biệt khi cười rất đáng yêu.
Nghe Thiệu Hạ nói, Khương Nghênh không khỏi mỉm cười:
"Chúng tôi rất khác biệt sao?"
Thiệu Hạ một tay chống cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Các nghệ sĩ trong giới nhận xét, Sếp Châu là người mà đi đến đâu tỏa hóc môn nam tính đến đó.”
Nói xong, Thiệu Hạ mím môi cười nói:
“Còn họ lại nói chị là một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng.”
Khương Nghênh đưa lon lên miệng:
"Đúng là rất khác nhau."
Thiệu Hạ không phải người có tửu lượng cao, khi uống hết lon bia thứ tư, ánh mắt bắt đầu mờ đi:
"Chị Khương, dù cho chị nâng đỡ tôi vì lý do gì đi nữa thì tôi cũng rất cảm ơn chị. Tôi nói thật đấy."
Khương Nghênh nhấp một ngụm bia, bóp lon và nói:
"Có lẽ, tôi nhìn thấy bóng dáng của mình trong cô."
Thiệu Hạ: "Hả?"
Khương Nghênh dựa lưng vào ghế, bóp méo lon bia:
"Trước đây tôi cũng từng sợ sệt khép nép như cô."
Thiệu Hạ tuy say nhưng trí não vẫn vận động, cô chớp mắt tò mò hỏi:
“Chị Khương mà cũng có lúc sợ sệt khép nép à?”
Khương Nghênh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nheo mắt nói:
“Ừ.”
Đúng vậy, lúc đó cô còn ngoan ngoãn hơn cả Thiếu Hạ bây giờ.
Khi còn bé, cô nhiều lần bị đẩy qua đẩy lại, cô lo sợ bị bỏ rơi và từ chối, đó là nỗi sợ đã ăn sâu trong xương tủy cô.
Về sau thì thay vì nói là Khương Nghênh thoát xác trưởng thành, có lẽ nên nói là cô đã chôn vùi những nỗi sợ đó vào sâu trong trái tim ngục tù của mình.
Khương Nghênh mượn rượu hồi tưởng lại quá khứ.
Cô nghĩ đến cảnh bị Tô Vân đánh, rồi nghĩ đến cảnh bị đưa vào trại trẻ mồ côi, thêm một chút nữa chính là cảnh tượng ban đầu được đưa đến nhà họ Châu.
Cảnh cuối cùng là mùa hè năm đó, Châu Dị được đưa đến nhà họ Châu, cô nhìn anh xuyên qua đám đông.
Mặc dù nhếch nhác nhưng trông anh vẫn lịch lãm và trang nghiêm.
Có lẽ là do say rượu, nên cảnh tượng ấy chợt hiện rõ trong tâm trí Khương Nghênh.
Cô chợt nhớ lại ấn tượng đầu tiên của mình với Châu Dị: Làm sao có thể có một thiếu niên đẹp trai đến như vậy!
Thiệu Hạ say nên lầm bầm muốn trở thành một người như Khương Nghênh.
Khương Nghênh đỡ cô đến giường người nuôi bệnh, thu dọn rác trên bậu cửa sổ, xách túi rác rời khỏi phòng bệnh rồi tiện tay đóng cửa.
Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, Khương Nghênh lấy điện thoại gọi đi.
Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh nói với giọng tỉnh táo:
"Cậu lấy được đồ chưa?"
Đối phương nói: "Vẫn chưa."
Khương Nghênh:
"Cát Châu, Châu Diên làm hỏng cậu rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");