Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gió ven sông rất mạnh, bóng cây hai bên in loang lỗ trên kính xe dưới ánh trăng.
Đôi bóng người trong xe quấn lấy nhau, lơ lửng, thở dốc, lên xuống.
Khi Châu Dị “rút lui”, anh nghịch tóc Khương Nghênh, lưu lại một chuỗi nụ hôn dày đặc trên xương quai xanh của cô.
Khương Nghênh nhìn anh với đôi mắt mê ly, đáy mắt còn chưa kịp tiêu tan hơi nước:
"Màn kết thúc của anh rất chu đáo."
Châu Dị đang chuyên tâm nghe vậy liền cười lớn:
"Ừ, anh phải khiến cho em cảm thấy vẫn chưa đã, lần sau mới muốn, mới thèm chứ!”
Hơn mười phút sau, Khương Nghênh tựa vào lòng anh, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe.
Châu Dị cúi đầu hôn lên tóc cô:
“Em đói không?”
Khương Nghênh lắc đầu trong vòng tay anh.
Châu Dị:
"Em khát không?"
Khương Nghênh ngẩng đầu nói:
"Châu Dị, anh cứ vậy không thấy mệt à?”
Châu Dị nghe vậy hơi nhướng mày:
"Em không thích anh nói nhiều?”
Khương Nghênh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Châu Dị, dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Không, em chỉ sợ một ngày nào đó em quen rồi, anh lại không thể kiên trì được."
Châu Dị bĩu môi:
"Không có đâu."
Khương Nghênh nhếch môi, đang định nói gì đó, Châu Dị cúi đầu hạ giọng nói vào tai cô:
“Em biết anh có thể kiên trì đến mức nào mà.”
Khương Nghênh: "..."
Khi Tiểu Cửu gọi đến, Châu Dị đang xoa bóp bắp chân cho Khương Nghênh.
Mang giày cao gót cả ngày ở công ty, có khi đứng cả ngày, đau mỏi chân là chuyện bình thường.
Nhìn thấy cuộc gọi đến của Tiểu Cửu, Châu Dị nhấc điện thoại nhấn trả lời:
"Chuyện gì?"
Tiểu Cửu:
"Sếp Châu, chỗ tôi xong rồi.”
Châu Dị:
"Sao lại lâu như vậy?"
Tiểu Cửu nói thật:
"Giữa đường cậu ta đi xem mắt.”
Châu Dị nghi hoặc:
"Xem mắt?"
Giọng nói của Tiểu Cửu rất bình tĩnh:
“Dạ.”
Châu Dị:
"Thành công rồi à?"
Tiểu Cửu:
"Không ạ, đối phương không thích cậu ta."
Nói xong, Tiểu Tửu lại nói thêm:
“Người kia chỉ muốn chơi cậu ta thôi, còn bảo cho chị em bạn bè chơi chung.”
Châu Dị: "..."
Châu Dị hiếm khi cạn lời, hôm nay là một trong số ít lần như vậy.
Châu Dị im lặng, Tiểu Cửu cũng không lên tiếng.
Hai người im lặng khoảng mười giây rồi Châu Dị cất giọng:
"Lái xe ra bờ sông đón vợ chồng tôi."
Tiểu Cửu:
"Dạ sếp Châu.”
Châu Dị:
“Đưa thêm một người đến, lái chiếc xe này về.”
Tiểu Cửu:
"Dạ."
Sau khi cúp máy, Châu Dị xoay di động trong tay, suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho trợ lý Trần: Điều tra buổi xem mắt hôm nay của Cát Châu.
Trợ lý Trần gần như trả lời ngay lập tức: Vâng ạ.
Sau khi đọc xong câu trả lời của trợ lý Trần, Châu Dị lại cất điện thoại vào túi, tiếp tục xoa bóp cho Khương Nghênh.
Có vài lần anh vô tình ấn mạnh một chút, Khương Nghênh đá ngón chân vào anh.
Châu Dị cười thay vì tức giận:
“Lần đầu tiên làm nên em phải cho anh quá trình làm quen chứ!”
Nửa giờ sau Tiểu Cửu đến nơi.
Nhờ người bạn đồng hành lái chiếc xe kia quay lại, anh mở cửa tài xế rồi chồm người vào trong xe.
"Sếp Châu."
Châu Dị ra hiệu cho anh im lặng, hạ giọng nói:
"Lái xe đi, vợ tôi sắp ngủ rồi."
Tiểu Cửu nghe vậy, liếc nhìn Khương Nghênh trong vòng tay Châu Dị.
Khương Nghênh dựa vào Châu Dị, ánh mắt quả thật có chút đờ đẫn, nhưng lại không hề ngủ.
Tiểu Cửu: "..."
Mặc dù Tiểu Cửu không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng anh có thể nhận ra Châu Dị cực kỳ cưng chiều Khương Nghênh.
Khi trở lại Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh đã ngủ say.
Châu Dị bồng Khương Nghênh xuống xe.
Khương Nghênh cử động có đôi chút bất an, như thể cô không hài lòng khi bị quấy rầy.
Châu Dị quấn cô trong chiếc áo khoác vest và liên tục xin lỗi.
Tiểu Cửu đi theo hai người, ngượng ngùng gãi đầu muốn biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi về nhà, Châu Dị bồng Khương Nghênh lên phòng ngủ, đặt hai tay lên hai bên người cô, âu yếm hôn lên khóe môi cô:
“Em có muốn uống một ly sữa không?”
Khương Nghênh mở mắt và nói:
"Em muốn đi tắm."
Châu Dị:
“Anh xả nước cho em nhé?”
Khương Nghênh:
"Em lười quá.”
Châu Dị cười nhẹ:
“Anh tắm cho em.”
Khương Nghênh nhìn chằm chằm Châu Dị một hồi, hiển nhiên không tin tưởng, quay đầu lại nói:
"Thôi khỏi đi."
Châu Dị cười nhẹ:
“Anh hứa sẽ không làm loạn.”
Khương Nghênh:
“Em không tin.”
Cuối cùng Châu Dị cũng đưa Khương Nghênh đi tắm.
Anh quá hiểu Khương Nghênh, nhớp nháp sẽ khiến cô ngủ không ngon.
Khương Nghênh nằm ở mép bồn tắm, lười cử động, ngay cả ngón chân cũng mềm nhũn.
Bàn tay ấm áp của Châu Dị men theo sống lưng cô:
“Ngoan nào, đừng ngủ quên.”
Khương Nghênh nhướng mi, nhìn chằm chằm Châu Dị một lát.
Châu Dị cụp mắt xuống:
"Sao vậy?"
Khương Nghênh cau mày, mím môi:
"Châu Dị, có phải anh không được không?”
Châu Dị:
"Hả?"
Khương Nghênh uống rượu, cùng Châu Dị lang thang trên sông hồi lâu, lúc này trong đầu có chút mơ hồ:
"Em hoài nghi sức khỏe anh có vấn đề.”
Tay cầm khăn của Châu Dị dừng lại, một tay nhéo cằm Khương Nghênh, ánh mắt sâu thẳm, vui vẻ hỏi:
“Sao vậy?”
Bạn có thể hoài nghi bất cứ điều gì về đàn ông, nhưng đừng thắc mắc về vấn đề thể lực chuyện ấy của anh ấy.
Khương Nghênh vừa mệt vừa mỏi, ban đầu cô không muốn nói gì, nhưng thấy Châu Dị dường như không hỏi cho ra lẽ sẽ không thôi, nên cô hơi nhếch môi nói:
“Kể từ sau khi tham gia show giải trí, em không hề tránh thai, ban đầu có vài lần thì em bận nên quên, về đó phát hiện chẳng mang thai, nên em cũng lười.”
Khương Nghênh nói xong, cô nhìn Châu Dị:
"Có phải anh vô sinh không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");