Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Châu Dị đút hai tay vào túi quần, trông khá phong lưu.
Khương Nghênh nghe vậy giật mình, cau mày nói:
"Sao cơ?"
Châu Dị cười nửa miệng:
"Em nghĩ anh giấu mình như vậy nhiều năm chỉ đơn thuần là muốn tranh đoạt Châu Thị với Châu Diên à?”
Khương Nghênh hiểu ra ngay:
"Anh muốn lật đổ Châu Thị sao?"
Khóe môi Châu Dị cong lên:
"Đâm thẳng vào tim."
Họ càng quan tâm đến thứ gì đó thì anh ta càng muốn phá hủy thứ đó.
Châu Dị nói xong, đột nhiên ý thức được điều gì, ngón tay trong túi áo vân vê, rồi nhìn Khương Nghênh:
"Có phải là hơi tàn nhẫn?"
Khương Nghênh thẳng thắn nói:
"So với những gì họ đã làm với anh thì không là gì cả."
Châu Dị nghe vậy, ngực đột nhiên thắt lại, không nói gì.
Khi Cận Bạch bước ra khỏi phòng họp, dường như anh đã bị lột một lớp da.
Nhìn thấy Châu Dị và Khương Nghênh, vẻ giả tạo của Cận Bạch trong phòng họp lập tức biến mất.
Người trợ lý bên cạnh sợ anh tiết lộ bí mật nên nhắc anh quay lại văn phòng.
Cận Bạch thở hắt như trút hơi thở cuối cùng và nói:
"Sếp Châu, Trưởng phòng Khương."
Châu Dị giễu cợt:
"Sếp Cận."
Cận Bạch giật thót khi nghe Châu Dị gọi mình là sếp Cận.
Vài phút sau, có vài người xuất hiện trong văn phòng CEO.
Châu Dị ngồi trên sofa uống trà, Cận Bạch ngồi ở bàn làm việc phàn nàn với Khương Nghênh.
"Chị Khương Nghênh, đây thực sự không phải là công việc dành cho con người."
“Em thực sự không nên tham lam lợi nhỏ mà chịu lỗ lớn. Anh rể nói sẽ cho em 20.000 một tháng và còn tặng em một căn nhà, đồng thời đề nghị em làm CEO danh nghĩa một công ty cho anh ấy. Lúc đầu em nghĩ đó là một công việc tốt..."
“Em luôn nghĩ rằng các CEO rất nhàn nhã, cho đến thời điểm này em mới thực sự trải nghiệm sâu sắc.”
Cận Bạch vừa nói vừa như sắp khóc, thấy Khương Nghênh vẫn bình thản, cậu chàng chợt cảm thấy cảm xúc của mình không được đồng cảm nữa.
Cận Bạch lòng chợt nguội lạnh, đứng lên khỏi ghế của sếp và bước vào bàn làm việc.
Ngay sau đó, anh lấy ra một chiếc cân điện tử dưới gầm bàn, bước đến chỗ Khương Nghênh, đặt chiếc cân điện tử xuống đất rồi đứng lên cân.
"Chị, chị có thấy không? Em trước kia được 65 ký, luôn giữ mức này.”
Khương Nghênh liếc nhìn chiếc cân điện tử và nói với vẻ mặt khó hiểu:
"Cảm ơn cậu đã làm việc chăm chỉ trong thời gian qua."
Cận Bạch đáng thương gật đầu.
Châu Dị ngồi trên sô pha, không nhìn thấy Cận Bạch từ 64 ký sút xuống còn bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn dáng vóc anh, Châu Dị cũng không thấy có gì thay đổi.
Cho đến khi Khương Nghênh nói:
"64 ký xuống còn 63,5 ký, giảm nhiều đấy. Chiều cậu cố gắng đừng uống nước, tôi lo sẽ tăng cân trở lại đó."
Châu Dị đang uống trà thì sặc, muốn ho nhưng cố ghìm lại.
Cận Bạch nói:
“Chị, em thấy chị thật sự không hề thương em.”
Khương Nghênh ngước mắt nhìn anh:
“Nhận tiền của người ta thì phải làm cho người ta.”
Cận Bạch tức giận, khom lưng nhặt chiếc cân điện tử đặt lại dưới gầm bàn.
Dự án của công ty này lần trước là bị Châu Dị cướp khỏi tay Châu Diên.
Dự án này là một dự án không tồi. Châu Dị đã bỏ ra rất nhiều tiền để chiêu mộ các sinh viên ưu tú.
Ba người đang trò chuyện trong văn phòng thì điện thoại di động trên bàn của Cận Bạch chợt vang lên.
Cận Bạch liếc nhìn màn hình điện thoại, khi nhìn thấy từ “Vu Chính”, vẻ mặt của anh chợt trở nên nhăn nhó.
Hơn mười giây, Cận Bạch nhấc điện thoại, nhấn nút trả lời, giọng điệu khó chịu:
“A lô.”
So với giọng điệu không thân thiện của Cận Bạch, giọng nói của Vu Chính nghe rất nhàn nhã:
"Tiểu Bạch, khi nào cậu mới đến khám bệnh?”
Cận Bạch liếc nhìn Khương Nghênh, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cố gắng hạ giọng:
“Tôi đã nói rồi, tôi không bị bệnh. "
Vu Chính cười nói:
“Ba giờ chiều tôi rảnh.”
Cận Bạch:
“Người bị bệnh là anh phải không?”
Giọng Vu Chính vẫn như vậy, anh mỉm cười:
“Tôi sẽ giảm giá cho cậu.”
Kể từ khi Châu Dị nói không cần Cận Bạch điều tra, anh đã nói thẳng với Vu Chính.
Cận Bạch vẫn chưa biết Vu Chính là người của Khương Nghênh nên không dám tiết lộ quá nhiều, lý do anh tìm ra là anh không có bệnh và đó chỉ là một trò đùa.
Nhưng Vu Chính dường như không hề để tâm lời nói của anh, cứ một hai ngày lại tìm cách khám bệnh cho anh.
Nghe Vu Chính nói sẽ giảm giá cho mình, Cận Bạch nhớ lại cảnh lần trước hai người bàn bạc về việc giảm giá, cười khinh thường:
“Cho dù bây giờ anh giảm hết giá, tôi cũng không cần!”
Vu Chính chậm rãi nói:
"Lần này tôi sẽ giảm tối đa cho cậu.”
Cận Bạch ngập ngừng, hỏi theo bản năng:
“Giảm tối đa là bao nhiêu?”
Vu Chính:
"Hai mươi!"
Sau khi Vu Chính báo giá xong, Cận Bạch lập tức nổi cơn thịnh nộ và chửi bới qua điện thoại.
"Hai mươi đồng có thể chữa khỏi bệnh. Sao trước đây anh tính cho tôi hai nghìn?”
"Làm nghề của anh được thật đó! Tỷ suất lợi nhuận thực sự rất ấn tượng!"
Nói xong, Cận Bạch cảm thấy khó hiểu, ngập ngừng nói:
"Bác sĩ Vu, tôi thấy anh là người có nhân phẩm khá cao thượng, rõ ràng là có thể cướp tiền trực tiếp nhưng vẫn nhất mực phải mở phòng khám.”
Vu Chính:
“Dù sao thì việc cướp tiền trắng trợn là phạm pháp.”
Cận Bạch: "..."
Khi cúp máy với Vu Chính, Cận Bạch cảm thấy đầu ong ong.
Tôi không biết anh ấy tức giận hay vì cảm thấy tiếc cho hàng nghìn đô la đã đưa cho tôi.
Cận Bạch trấn tĩnh trở lại, cầm điện thoại di động ngồi vào bàn làm việc.
Châu Dị nhướng mày nhìn anh:
"Vu Chính?"
Cận Bạch thành thật gật đầu:
“Anh rể, em thật sự nghi ngờ anh ta có bệnh. Em đã nói là em không bị bệnh nhưng anh ta cứ cách vài ngày là gõ cửa nhà em khám bệnh cho em.”
Châu Dị im lặng, ánh mắt nhìn sang Khương Nghênh.
Vẻ mặt Khương Nghênh không thay đổi, cô đổi đề tài:
"Cát Kim Hoa có đồng ý tới đây không? Với sự sâu sắc của ông ấy thì cho dù có đến, cũng sẽ điều tra chi tiết về Cận Bạch trước khi đến."
Châu Dị nhận ra Khương Nghênh không muốn nhắc đến Vu Chính, bèn nương theo lời cô:
“Cát Kim Hoa nhất định sẽ tới.”
Khương Nghênh:
“Còn Cận Bạch thì sao?”
Châu Dị:
"Không cần giấu diếm."
Hơn nữa, chuyện này không thể giấu được.
Chưa kể Cát Kim Hoa ở thương trường nhiều năm như vậy, có mạng lưới quan hệ riêng, điều tra cá nhân rất dễ dàng.
Cho dù Cát Kim Hoa không điều tra, chỉ cần tiếp xúc với Cận Bạch một thời gian, tự nhiên Cận Bạch sẽ lộ ra bản chất thật.
Đương nhiên, có thể không cần mất một thời gian, với khả năng của Cát Kim Hoa, một cuộc trò chuyện có thể là đủ.
Thay vì để Cát Kim Hoa nghi ngờ khi thời cơ đến, sẽ tốt hơn nếu cho ông ta biết trước sự thật.
Châu Dị nói xong, trong phòng làm việc yên tĩnh một lát.
Một lúc sau, Khương Nghênh mới nói:
“Chỉ cần Cát Kim Hoa không quá ngu ngốc, ông ấy sẽ không vạch trần Cận Bạch.”
Châu Dị cười nói:
"Lão già Cát Kim Hoa rất thông minh, không hề hồ đồ đâu."
Lúc rời khỏi phòng làm việc của Cận Bạch, Châu Dị hạ giọng hỏi Khương Nghênh:
"Tại sao em lại giấu lai lịch của Vu Chính với Cận Bạch?"
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn anh:
“Cận Bạch còn trẻ, em lo cậu ấy bại lộ. Thân phận của Vu Chính quá nhạy cảm, nếu bị phát hiện, em lo Lục Mạn sẽ chó cùng cắn dậu.”
Khương Nghênh nói rồi dừng lại và nói tiếp:
"Nếu không có chuyện gì xảy ra, tiếp theo Lục Mạn sẽ tấn công Châu Hoài An."
Châu Dị cười thật sâu:
“Em nghĩ ông cụ sẽ giúp ai?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");