Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn thấy thông báo tin nhắn của Tô Dĩnh, Khương Nghênh và Châu Dị nhìn nhau.
Khương Nghênh:
"Em đi cùng anh."
Châu Dị nở nụ cười trên đôi môi mỏng:
"Em đã nhìn thấy hết rồi, khó mà bảo em đừng đi.”
Trong bữa sáng, Tô Dĩnh có vẻ bồn chồn.
Ánh mắt bà mấy lần hướng đến Khương Nghênh, nhưng lại do dự không dám nói.
Sau bữa ăn, Tô Dĩnh cùng chị Trương dọn dẹp bát đĩa, thỉnh thoảng nhìn Khương Nghênh, mím môi hết lần này đến lần khác.
"Dì thông gia, dì đang lo chuyện gì à?"
Nhìn thấy Tô Dĩnh như vậy, chị Trương không kìm được quan tâm.
Tô Dĩnh ngơ ngác gật đầu, sau đó vội vàng lắc đầu:
"Không, không có gì."
Chị Trương:
“Có phải dì muốn nói gì với mợ không?”
Tô Dĩnh:
"Không có."
Thấy Tô Dĩnh không muốn nói chuyện, chị Trương cũng không hỏi nữa, mỉm cười xoay người đi làm việc.
Khi Tô Dĩnh từ phòng bếp đi ra, Khương Nghênh và Châu Dị đã thay xong quần áo.
Tô Dĩnh nhìn thấy Khương Nghênh, sửng sốt một chút, sau đó hỏi:
"Nghênh Nghên, cháu biết rồi?"
Khương Nghênh nói:
"Rồi ạ, dì đi thay quần áo đi. Dị và con sẽ đi cùng."
Tô Dĩnh: "Được, được."
Tô Dĩnh liên tục đáp lại, lúc xoay người lại trông bà có đôi chút kích động.
Nhìn theo Tô Dĩnh trở về phòng ngủ, Châu Dị hạ giọng nói vào tai Khương Nghênh:
"Dì từ khi trở về đã rất cẩn thận, anh nghi ngờ chú Bùi đã nói gì đó với dì."
Khương Nghênh nghi hoặc:
"Chú Bùi?"
Châu Dị nói:
"Chú Bùi là người thông minh, dì ở với chú ấy lâu như vậy, mà anh chẳng hỏi han gì, chắc chắn chú ấy đoán được là anh muốn nhắc nhở dì."
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, liền vươn tay ôm lấy vai cô, ôm cô chặt hơn nói:
“Đừng cảm thấy áy náy. Anh làm như vậy mà, chứ có phải là em đâu. "
Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị:
"Em không hề cảm thấy áy náy, phải cho dì nhận ra hiện thực từ sớm thì sẽ không có hại gì với dì ấy.”
Châu Dị nghe vậy nhướng mày, nụ cười càng sâu.
Sau khi Tô Dĩnh thay quần áo xong, ba người lái xe từ Thủy Thiên Hoa Phủ đến quán cà phê Tây Mộc.
Dọc đường đi, Tô Dĩnh vẫn giữ thái độ kiềm chế và im lặng.
Mãi đến khi xe tới quán cà phê Tây Mộc, Tô Dĩnh mới nhếch môi nói:
"Nghênh Nghênh, đừng lo lắng, dì sẽ không làm gì có lỗi với cháu đâu."
Khương Nghênh nhìn Tô Dĩnh qua kính chiếu hậu, cười nhẹ:
"Dạ."
Sau khi xe dừng lại, Tô Dĩnh xuống xe trước.
Châu Dị và Khương Nghênh ở lại trong xe.
Châu Dị hạ cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc, nhìn về phía cửa quán cà phê.
Khương Nghênh nhận thấy tâm trạng của Châu Dị có gì đó không ổn nên ngả người vào ghế và im lặng.
Một lúc sau, một chiếc ô tô dừng lại trước quán cà phê Tây Mộc, cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên cao ráo, khí chất xuất chúng bước ra.
Khương Nghênh không nhìn rõ mặt người phụ nữ, chỉ nhìn bóng lưng bà, cảm thấy trông có vẻ quen quen.
"Châu Dị, người phụ nữ kia..."
Châu Dị trầm giọng nói:
"Mẹ anh."
Khương Nghênh khựng lại và quay sang nhìn Châu Dị.
Châu Dị cắn điếu thuốc nơi khóe môi, anh đã hút được một nửa, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt:
“Người hẹn với dì là mẹ anh.”
Khương Nghênh sửng sốt nói:
"Châu Hoài An xúi giục?"
Dù sao Châu Hoài An cũng không phải kẻ ngốc, trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông ta cũng bắt đầu tự mình lập ra kế hoạch.
Hoặc có thể Châu Hoài An đã lên kế hoạch sớm hơn họ nghĩ.
Chỉ chờ đợi thời cơ.
Nhìn thấy Ngô Tiệp đi vào quán cà phê, Khương Nghênh nói:
"Anh ở trong xe đi để em vào."
Châu Dị cười nhẹ nói:
"Trong mắt em, anh mong manh đến vậy à?"
Khương Nghênh nghiêm túc nói:
"Không liên quan gì đến việc có yếu đuối hay không."
Châu Dị hơi nhướng mày: "Hả?"
Khương Nghênh nói:
"Em sẽ xót xa."
Châu Dị như nghẹn thở, điếu thuốc giữa đôi môi mỏng run rẩy.
Khương Nghênh đưa tay chạm vào má anh, ngón tay cái xoa xoa vào mặt anh:
“Anh cứ ở yên trong xe đi.”
Châu Dị: "Ừ."
Khương Nghênh mỉm cười, đột nhiên nhớ tới lời anh thường nói với cô:
“Ngoan nào.”
Châu Dị cười thầm.
Khương Nghênh xuống xe thì đi thẳng vào quán cà phê.
Bước vào sảnh, chưa kịp tìm thấy phòng 309, cô đã nhìn thấy Ngô Tiệp đang ngồi nơi chờ và mỉm cười với cô.
Khương Nghênh mím môi, cảm thấy nhẹ nhõm.
Rõ ràng đây là cái bẫy ngay từ đầu.
Người mà Ngô Tiệp thực sự muốn gặp không phải là Tô Dĩnh mà chính là cô.
Hai người nhìn nhau, Ngô Tiệp đứng lên cầm túi xách đi về phía cô:
"Nghênh Nghênh, chúng ta lại gặp nhau."
Khương Nghênh bình tĩnh nói: "Mẹ."
Ngô Tiệp:
“Chúng ta vào phòng trò chuyện nhé?”
Khương Nghênh: "Dạ."
Tô Dĩnh ngồi một mình trong phòng 309, nhưng Ngô Tiệp lại đưa Khương Nghênh đến phòng 310.
Tuy chỉ ngăn cách bởi một bức tường, nhưng dường như có hai thế giới.
“Nghênh Nghênh, bình thường con thích uống gì?”
"Gì cũng được ạ."
"Dị thích uống gì?"
"Latte."
Ngô Tiệp mỉm cười nói với người phục vụ:
“Hai cốc latte.”
Người phục vụ:
"Cô có cần gọi thêm gì nữa không?"
Ngô Tiệp mỉm cười nhìn Khương Nghênh:
"Nghênh Nghênh, con muốn gọi thêm gì nữa không?"
Khương Nghênh nói:
"Không cần, cảm ơn."
Sau khi người phục vụ rời đi, Khương Nghênh và Ngô Tiệp đều không nói gì trong vài phút.
Mãi đến khi người phục vụ mang cà phê lên, Ngô Tiệp mới nói:
“Nghênh Nghênh, nếm thử đi.”
Khương Nghênh lễ phép cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống:
“Cũng tạm.”
Ngô Tiệp nhìn kỹ Khương Nghênh rồi cười nói:
"Lần này gặp mặt, ta cảm thấy con không giống như lần trước."
Khương Nghênh im lặng.
Ngô Tiệp:
“Con yêu Dị rồi phải không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");