Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi gửi tin nhắn, Khương Nghênh đóng điện thoại lại và cất vào túi mà không đợi đối phương trả lời.
Ngẩng đầu lên, cô thấy Châu Dị đang nhìn mình chằm chằm với nụ cười trên môi.
Khương Nghênh khẽ mím môi:
"Anh thấy rồi à?"
Châu Dị:
"Không có."
Sự lo lắng trong lòng Khương Nghênh chợt tiêu tan, cô dừng lại vài giây, nhỏ giọng nói:
"Không phải chuyện gì to tát, anh cứ yên tâm vui sinh nhật, ngày mai em sẽ nói cho anh biết."
Đôi môi mỏng Châu Dị cong lên:
"Ừ."
Hai người trò chuyện như không có ai xung quanh, Bùi Nghiêu ngồi bên tay trái Châu Dị dựa vào lưng ghế, là người đầu tiên phản đối.
"Châu Nhỏ, vừa phải thôi? Ông có thể chú ý hơn đến cảm giác của ông Trữ và tôi được không?"
"Ông ngược đãi hai kẻ FA chúng tôi đúng không?"
Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị ngước mắt nhìn sang, nửa cười nửa không cười:
"Ghen tị?"
Bùi Nghiêu nhìn vẻ đắc chí của Châu Dị, tức giận cười nói:
"Tôi không ghen tị."
Châu Dị uể oải nói:
“Cũng phải, tôi làm việc đã mười năm, ngày nào cũng như ngày đó, chỉ có một người là Nghênh Nghênh, tôi đâu có sức hấp dẫn to lớn như sếp Bùi? Chỉ trong vòng một tháng, nào người cũ là sinh viên đại học, rồi lại còn có nữ CEO theo đuổi…”
Chu Dị thực sự rất biết cách móc xỉa, chỉ một câu đã trực tiếp khiến cho Bùi Nghiêu chấn động đến trầm cảm.
Bùi Nghiêu nhìn chằm chằm vào Châu Dị mà không nói gì.
Châu Dị nói đùa:
"Mà sai rồi, là nữ sinh viên đại học ngây thơ, thuần khiết."
Sắc mặt Bùi Nghiêu hoàn toàn tái mét.
Bùi Nghiêu im lặng, Tần Trữ ngồi bên cạnh trêu chọc:
"Ông Bùi, chúng ta đã là anh em nhiều năm rồi. Phẩm chất mà tôi ngưỡng mộ nhất ở ông chính là sự kiên trì."
Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi:
"Im đi, ông còn tồi hơn Châu Nhỏ."
Tần Trữ:
“Người khác biết rõ trong núi có hổ, nhưng đi đường vòng chứ không cố hỏi. Còn ông thì biết trong núi có hổ, lại tò mò muốn xem là đực hay cái.”
Bùi Diệu: "..."
Trong lúc ba người đang trêu ghẹo nhau thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một thiếu niên tóc nhuộm vàng vội vàng bước vào:
"Anh Dị, anh đúng là ác quá, năm nay sinh nhật anh cũng không gọi điện cho bọn em!"
Cậu bé tên là Hoắc Du, con trai duy nhất của gia đình họ Hoắc ở Bạch Thành.
Hoắc gia đã trải qua nhiều thế hệ, đều theo đuổi sự nghiệp chính trị và ai cũng có thủ đoạn của mình, nhưng chỉ là đến đời của Hoắc Du thì có lẽ là vì con một, nên được cưng chiều từ bé, thành ra bị chiều đến hỏng, từ sáng đến tối chỉ biết có chơi bời hút xách.
Tuy nhiên, cho dù Hoắc Du có là đồ bỏ đến mức nào thì chẳng ai trong giới dám xem thường cậu ta.
Dù sao với sự giàu có và xuất thân đó, không ai có thể gây rắc rối cho nhà họ Hoắc.
Hoắc Du nói xong, Bùi Nghiêu là người đầu tiên trả lời:
"Hãy xem lòng hiếu thảo của thằng nhóc hoang đàng nhà ta đi, nó còn nhớ cả ngày sinh nhật của anh Dị nó."
Hoắc Du:
“Chứ sao, người mà tôi ngưỡng mộ nhất trong nhóm chúng ta chính là anh Dị.”
Bùi Nghiêu:
"Cái gì? Tôi với anh Trữ của cậu không xứng được đánh giá cao à?”
Hoắc Du thích trêu đùa với Bùi Nghiêu, nhưng lại có chút sợ Tần Trữ, đưa tay gãi gãi đầu, do dự nói:
"Sao có thể được chứ!"
Bùi Nghiêu cũng không có ý định làm Hoắc Du xấu hổ, thấy cậu ngượng ngùng, Bùi Nghiêu chủ động giúp cậu giữ thể diện:
"Sao cậu biết chúng tôi ở đây?"
Hoắc Du:
"Quản lý lễ tân của Vạn Hào thân với tôi."
Bùi Nghiêu:
“Cậu có rất nhiều tai mắt quá nhỉ?”
Hoắc Du cười đùa:
“Biết làm sao được, anh Dị từ lúc tuyên bố kết hôn rồi thì chẳng còn chơi với bọn em nữa. Em muốn chơi với anh Dị, chắc chắc là phải chủ động tìm hiểu thông tin của anh ấy rồi.”
Bùi Nghiêu mỉm cười và bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Châu Dị.
Từ lúc Hoắc Du bước vào, Châu Dị đang nắm tay Khương Nghênh ở dưới gầm bàn.
Khương Nghênh cụp mắt xuống, bình tĩnh uống trà như thường lệ, Châu Dị ngoài mặt mỉm cười, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt anh đã có chút tức giận.
Bùi Nghiêu nhìn vẻ mặt Châu Dị, trong lúc nhất thời không tiện ra quyết định, ho khan vài tiếng rồi nói:
“Châu Nhỏ?”
Lồng ngực Châu Dị thắt lại, vô thức nhìn Khương Nghênh.
Cảm nhận được ánh mắt của Châu Dị, Khương Nghênh quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười nói:
"Vậy ngồi cùng đi!”
Châu Dị: "..."
Hoắc Du rất hào phóng và đặt một phòng to hơn cho Châu Dị ở bên cạnh.
Khi vài người cùng nhau đến đó, nơi đó đã đầy rẫy những mỹ nam mỹ nữ.
"Anh Dị, sinh nhật vui vẻ nhé."
"Anh Dị, anh cuối cùng cũng tới rồi! Bọn em chờ anh lâu lắm rồi!"
"Anh Dị, đêm nay mình phải chơi thâu đêm đó!"
Trước kia đối mặt với tình huống này, tuy Châu Dị không có ấn tượng tốt, nhưng cũng phải là quá chán ghét.
Nhưng hôm nay, cứ cảm thấy nghẹn lòng.
Một bầu không khí đầy khói.
Châu Dị nắm lấy tay Khương Nghênh ngồi xuống, nhìn thấy Khương Nghênh liền chủ động cười chào hỏi:
"Đây là chị dâu sao? Chị dâu đẹp quá."
Khương Nghênh cười đáp lại:
"Cảm ơn."
Sau khi ngồi xuống không lâu, đối mặt với đám người chúc phúc ồn ào, Châu Dị cẩn thận nhéo đầu ngón tay của Khương Nghênh ở dưới bàn, thấp giọng nói:
“Vợ.”
Khương Nghênh: "Hả?"
Châu Dị:
"Em có không vui không?"
Khương Nghênh cười nói:
"Không có."
Châu Dị:
“Anh biết em không thích những tình cảnh này.”
Khương Nghênh cười nói:
"Không tệ."
Những người có mặt ở đây tám mươi phần trăm đều là những kẻ tinh tường, bọn họ nhìn Khương Nghênh, tuy ồn thì ôn, nhưng cũng không đùa giỡn thái quá.
Sau khi tất cả các món ăn đã được dọn ra, mọi người lần lượt mang rượu đến nâng ly chúc mừng Châu Dị.
Sau khi uống được ba hiệp, Châu Dị nói với Khương Nghênh rằng anh phải đi vệ sinh, đứng dậy rời đi.
Bùi Nghiêu và Tần Trữ nhìn nhau rồi theo nhau ra ngoài.
Khương Nghênh nhìn thấy, giả vờ như không nhìn thấy.
Một phút sau, ngay phòng bên cạnh.
Khóe môi Châu Dị cắn điếu thuốc, vẻ mặt khó coi:
"Nói cho Kỷ Trác, đuổi đi quản lý sảnh đi."
Tần Trữ cười nói:
"Đã sắp xếp từ lâu."
Châu Dị cau mày, trầm giọng nói.
Thấy Châu Dị không lên tiếng, Bùi Nghiêu nói:
"Sao vậy? Ông lo Nghênh Nghênh sẽ tức giận à?"
Châu Dị nhìn anh:
“Ông có tin là tôi sẽ vạch trần con người ông với Khúc Tích không?”
Bùi Nghiêu nhướng mày:
"Này, bây giờ bẫy anh em mà huênh hoang vậy sao?”
Châu Dị đột nhiên cười nói:
"Tôi rất tò mò, làm sao mà ông biết được nhỉ?”
Bùi Nghiêu:
"Tôi thì lại càng tò mò, làm sao mà ông biết là tôi biết?”
Châu Dị:
"Không thể nói được."
Bùi Nghiêu:
“Tôi bóp cổ ông giờ.”
Hai người đôi co vài câu, Châu Dị trầm giọng nói:
"Lát nữa xong bữa tối, tôi và Nghênh Nghênh đi trước, hai người cùng chơi với bọn họ đi."
Tần Trữ suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"Để ông Bùi chơi cùng, tôi còn có việc phải làm."
Châu Dị khẽ nhướng mày:
“Tối rồi mà ông còn chuyện gì?”
Tần Trữ vẻ mặt có chút không kiên nhẫn:
“Cháu gái của chiến hữu ông nhà tôi đến Bạch Thành, tan sở muộn, cần tôi đến đón.”
Châu Dị nói đùa:
"Ông cụ muốn làm mối cho ông?”
Sắc mặt Tần Trữ thay đổi, đang định trả lời thì Bùi Nghiêu lại cười tà nói:
“Ông Tần thì muốn, nhưng cô bé này đã có bạn trai rồi.”
Bùi Nghiêu nói xong, Tần Trữ nhìn sang với ánh mắt lạnh lùng.
Châu Dị thấy vậy nheo mắt lại:
"Ông Bùi, đêm nay gió hơi lớn, không biết quan tài tôi đặt cho ông có bị hở gió hay không
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");