Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sóng này chưa lắng xuống thì sóng khác lại nổi lên.
Tín hiệu ở huyện Dung Khê tốt, bão tuyết đóng kín các ngọn núi, tín hiệu càng tệ hơn.
Kiều Nam liên lạc cả buổi sáng, nhưng đáng ngạc nhiên là cô không thể liên lạc được với bất kỳ quản lý nào.
Kiều Nam lo lắng đến vỡ đầu, hai lão làng trực ở bộ phận quan hệ công chúng nhận điện thoại đến mỏi tay, cổ họng và mắt đều đau rát.
Một người trong đó cầm chén trà hoa cúc làm dịu cổ họng, nhấp một ngụm, nhìn Kiều Nam thấp giọng hỏi:
"Việc này xử lý thế nào?"
Kiều Nam vẫn đang nghe điện thoại, cau mày nói:
"Còn muốn xử lý thế nào nữa? Không thể ép xuống được nữa rồi.”
"Nếu bảo tôi phải nói, những nghệ sĩ này đúng là điên hết rồi. Nếu họ muốn đóng kịch, tại sao không đi làm từ thiện? Trong tình huống thế này, quyên góp gì đó thì ở trên đẹp lòng, mà không gây phản cảm với đại chúng, còn có thể tạo nhiều ấn tượng tốt.”
Kiều Nam không tiếp lời, đầu cô ong ong khi không nghe thấy gì bên kia điện thoại.
Nhìn thấy Kiều Nam khó chịu, đối phương bặm môi, cố ý giữ im lặng.
Kiều Nam và hai nhân viên truyền thông đang bận rộn ở bên ngoài, Khương Nghênh trong văn phòng cũng không rảnh rỗi.
Cô gọi điện cho tổng biên tập của một tạp chí mà cô từng gặp trước đây, người kia nói với cô rằng những nghệ sĩ này rất có thể sẽ phải lên cục thông tin.
“Chắc chắn những nghệ sĩ này đã bị bắt tại trận, không còn đường cứu vãn.”
Khương Nghênh thẳng thắn nói:
"Châu Thị Media không định giúp họ giải quyết vấn đề."
"Vậy thì tốt, những chuyện kiểu này có muốn áp xuống cũng không thể nào áp được. Cuối cùng còn khiến cho Châu Thị Media một phen ầm ĩ.”
Khương Nghênh cầm điện thoại đứng ở cửa sổ, nhìn ra ngoài, bình tĩnh nói:
“Chỉ lo là không ra mặt thì cũng không tránh được phen ầm ĩ này.”
"Không thể liên lạc với những người đó sao? Tốt nhất là bảo bọn họ nhanh chóng quay về rồi xử lý."
Khương Nghênh đưa tay day day lông mày:
"Ừ."
Chồng của tổng biên tập tạp chí này là lãnh đạo Văn phòng cục thông tin, khá công bằng và lương thiện, Khương Nghênh nghe thấy cô này nói, cô hoàn toàn biết nên làm gì.
Có vẻ như những tấm gương phản diện của các nghệ sĩ lần này chắc chắn là 6 người từ Châu Thị Media này.
Sau khi cúp máy với tổng biên tập tạp chí, Khương Nghênh đứng dậy bước ra khỏi văn phòng.
Mở cửa, nhìn Kiều Nam đang cau mày đi đi lại lại trên mặt đất, Khương Nghênh nhẹ giọng nói:
"Vẫn chưa liên lạc được sao?"
Kiều Nam nghe thấy quay người lại, lắc đầu:
"Chưa ạ."
Khương Nghênh đứng ở cửa văn phòng suy nghĩ một chút, sau đó nhếch môi nói:
“Tôi sẽ đích thân đi Dung Khê.”
Kiều Nam sửng sốt:
"Sao cơ?"
Khương Nghênh trịnh trọng nói:
“Hiện tại không có biện pháp nào tốt hơn, bọn họ có lẽ không biết tình hình bên ngoài huyện Dung Khê, nhưng những gì bọn họ làm bên trong đều bị phóng viên ghi lại theo thời gian thực. Nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ Châu Thị Media sẽ bị sáu người họ dìm cho chết.”
Kiều Nam:
"Nhưng..."
Khương Nghênh:
"Chuyến đi của tôi đến huyện Dung Khê không được phép tiết lộ cho người ngoài."
Kiều Nam hiểu ý:
"Vâng, vậy chị có cần em đi cùng không?"
Khương Nghênh hiện tại hoàn toàn không biết tình hình ở huyện Dung Khê, cô có thể đến nơi an toàn và tìm được sáu người đó hay không mới là vấn đề:
"Không cần, em ở lại đây tiếp tục liên lạc với bọn họ, nếu liên lạc với ai thì hãy gọi họ quay về.”
Kiều Nam nhìn Khương Nghênh và gật đầu.
Khương Nghênh nói xong quay lại văn phòng.
Kiều Nam theo sát phía sau, thấp giọng nói:
"Chị Khương, làm như vậy có quá nguy hiểm không?"
Khương Nghênh thu dọn đồ đạc trên bàn:
“Tạm thời không còn cách nào khác tốt hơn.”
Kiều Nam mím môi, lại nói:
"Chị làm vậy là vì Sếp Châu à? Sếp Châu vốn định khai xuân năm nay tuyên truyền dự án công ích Dung Khê. Nếu vào thời điểm này có chuyện gì xảy ra..."
Kiều Nam lẩm bẩm, Khương Nghênh liếc nhìn cô.
Kiều Nam bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Khương Nghênh nên im lặng trong giây lát.
Khương Nghênh cầm áo khoác và túi xách đi ra ngoài, khi đi ngang qua Kiều Nam, cô nhẹ nhàng nói:
"Đừng nói lung tung với sếp Châu.”
Kiều Nam lắp bắp nói:
"Em biết rồi trưởng phòng.”
Sau khi ra khỏi văn phòng, Khương Nghênh đi thang máy đến bãi đậu xe ngầm.
Cô lái xe ra ngoài, lái xe một lúc, kết nối Bluetooth của ô tô, bấm số điện thoại của Châu Dị.
Châu Dị đang họp, trợ lý Trần nghe điện thoại.
Trợ lý Trần trầm giọng nói:
"Mợ."
Khương Nghênh:
“Anh ấy đang họp à?”
Trợ lý Trần:
“Vâng, sếp Châu đang họp.”
Khương Nghênh gõ đầu ngón tay trắng nõn lên vô lăng, nhất thời không biết nên nói gì về chuyến đi đến huyện Dung Khê.
Nếu Châu Dị biết sự thật, có lẽ anh ấy sẽ không đồng ý để cô đi.
Khương Nghênh suy nghĩ khoảng nửa phút, cuối cùng lựa chọn nói ra sự thật, chuyện này dù muốn giấu cũng không giấu được:
"Sau khi anh ấy họp xong hãy nói với anh ấy, nói với anh ấy rằng tôi sẽ tự đến huyện Dung Khê.”
Nói xong, không đợi trợ lý Trần trả lời, Khương Nghênh lại bổ sung thêm:
"Nói với anh ấy rằng tôi sẽ tự lo liệu được, sẽ không có nguy hiểm gì."
Khương Nghênh nói xong, đầu bên kia điện thoại giọng nói không phải là Trần trợ lý.
Châu Dị thấp giọng nói:
"Hiện giờ em đang ở đâu?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");