Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe thấy giọng nói của Châu Dị, Khương Nghênh chợt trầm mặc.
Một lúc sau, cô nói với giọng điệu không tự nhiên:
“Em đang trên đường đến sân bay.”
Châu Dị cau mày ở đầu bên kia điện thoại, đưa tay kéo cà vạt trên cổ áo xuống:
“Em ở sân bay chờ anh.”
Khương Nghênh:
"Châu Dị, anh không thể đến huyện Dung Khê."
Châu Dị:
"Tại sao?"
Khương Nghênh siết chặt vô lăng nói:
"Anh có địa vị đặc biệt, thu hút quá nhiều sự chú ý, nếu đi sẽ thu hút sự chú ý của giới truyền thông, thậm chí còn gây ra một số bình luận không hay."
Châu Dị trầm giọng nói:
"Vậy em cũng đừng đi, phái người khác đi."
Khương Nghênh lái xe với tốc độ ổn định và không trả lời.
Hai người đồng thời trầm mặc, mấy giây sau, Châu Dị hít sâu một hơi, nói với trợ lý Trần:
"Đi sân bay."
Châu Dị nói xong, rồi bảo Khương Nghênh “chờ anh” rồi cúp điện thoại.
Trên đường đến sân bay, sắc mặt Châu Dị tái nhợt, anh ngồi ở ghế sau xe, trợ lý Trần lái xe thận trọng, không dám thở mạnh.
Nhìn thấy xe sắp đến sân bay, trợ lý Trần nhìn qua kính chiếu hậu nhìn Châu Dị, thận trọng nói:
"Anh Châu, anh có chắc chắn muốn đến huyện Dung Khê không?"
Châu Dị vẻ mặt không rõ vui hay giận:
"Ừ."
Trợ lý Trần:
“Em nghe nói bên đó đang có bão tuyết nghiêm trọng, cho dù vợ chồng anh có đến đó cũng chưa chắc sẽ tìm được những nghệ sĩ đó.”
Châu Dị ngước mắt nhìn trợ lý Trần:
"Cậu muốn nói gì?"
Trợ lý Trần nhìn Châu Dị qua gương chiếu hậu:
"Hay là để tôi đi? Công ty đang hỗn loạn, anh lại vội vàng rời đi, lỡ như..."
Trợ lý Trần do dự muốn nói, Châu Dị lại lạnh lùng cắt ngang:
"Trần Triết."
Trợ lý Trần giật mình thon thót:
“Dạ.”
Châu Dị:
"Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, nếu ngay cả những lão già sắp vô quan tài nằm mà cậu còn không giải quyết được thì tôi nghĩ cậu không cần ngồi ở vị trí này nữa.”
Trợ lý Trần: "..."
Châu Dị dời ánh mắt khỏi gương chiếu hậu, nhắm mắt lại:
“Tổng bộ Châu Thị gần đây đang có sự thay đổi lớn về nhân sự, những lão già đó sẽ không hành động hấp tấp đâu.”
Trợ lý Trần không dám nêu thêm ý kiến gì nữa.
Châu Dị:
"Lái xe nhanh lên."
Hơn mười phút sau, xe dừng ở cổng sân bay.
Châu Dị xuống xe, trợ lý Trần theo sát phía sau:
"Sếp Châu."
Châu Dị quay đầu nhìn trợ lý Trần:
"Có chuyện gì thì gọi cho tôi, nếu không liên lạc được thì liên lạc với ông Bùi hoặc ông Tần.”
Trợ lý Trần: "Dạ."
Châu Dị dặn dò trợ lý Trần xong, bước vào sân bay, lấy điện thoại di động vừa đi vừa bấm số của Khương Nghênh.
Nhạc chuông vang lên một hồi, Khương Nghênh bấm nghe:
"Anh đến rồi à?"
Châu Dị:
"Ừ, em đang ở đâu?"
Khương Nghênh:
“Phòng chờ.”
Vài phút sau, Châu Dị và Khương Nghênh gặp nhau ở phòng chờ.
Khi Khương Nghênh nhìn thấy Châu Dị, trên mặt cô hiện lên vẻ bất lực.
Khóe môi Châu Dị cong lên, anh đi đến trước mặt Khương Nghênh, cúi người xuống nhìn cô:
“Chỗ huyện Dung Khê quá nguy hiểm, em đi một mình anh không yên tâm.”
Châu Dị nói xong, nắm chặt tay Khương Nghênh, nói:
"Anh đi với em.”
Khương Nghênh cụp mắt xuống:
"Châu Dị, anh đúng là điên rồi.”
Châu Dị vẻ mặt bỡn cợt:
"Ừ, anh điên rồi.”
Một giờ sau, Châu Dị cùng Khương Nghênh đáp chuyến bay tới Dung Khê.
Dung Khê là một huyện, nơi đó không có sân bay, chỉ có thể đến nơi rồi đổi sang xe buýt.
Trên máy bay, Châu Dị và Khương Nghênh đan ngón tay vào nhau, xay vân vê xoa nắn đầu ngón tay cô.
Khương Nghênh cử động đầu ngón tay, nhắm mắt lại nói:
"Nghỉ ngơi đi, đến đó có thể không có thời gian nghỉ ngơi."
Châu Dị trầm giọng nói:
“Em cứ ngủ đi.”
Khương Nghênh mở mắt, quay đầu nhìn Châu Dị:
"Còn anh thì sao?"
Châu Dị nhếch môi mỏng cười, quay đầu nhìn Khương Nghênh:
"Anh không mệt, anh nhìn em ngủ."
Khương Nghênh: "..."
Nhìn vào đôi mắt tươi cười của Châu Dị, Khương Nghênh hơi nhếch môi.
Từ lúc bộc lộ tình cảm với cô, anh không bao giờ che giấu tình yêu của mình dành cho cô nữa.
Không quá nhiệt tình đến mức khiến cô không biết phải làm gì, nhưng tình cảm ấy thấm vào từng ngóc ngách trong cuộc sống của cô.
Đến lúc cô chợt phát hiện ra thì mọi chuyện đã trở thành thói quen.
Khương Nghênh không thể giải thích được mà bật cười khi nghĩ rằng Châu Dị cố tình cư xử phóng túng và lãng mạn để đến gần cô.
"Em đang cười gì vậy?"
Châu Dị khẽ nhướng mày.
Khương Nghênh cười nói:
"Không có gì, em chỉ là đang nghĩ, thật sự không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá con người."
Châu Dị nghi hoặc: "Hả?"
Nụ cười trên mặt Khương Nghênh càng sâu hơn:
“Ai có thể ngờ rằng Sếp Châu có bao nhiêu bê bối lúc ấy lại là người tình sâu như vậy.”
Khương Nghênh chưa bao giờ nói những lời như vậy trước đây, Châu Dị cười đùa:
"Không tốt sao?"
Khương Nghênh nhìn thẳng vào mắt Châu Dị:
“Tốt.”
Châu Dị cười nhẹ, tiến lại gần Khương Nghênh, hôn lên khóe môi cô, nghiêm túc nói:
"Ông Bùi nói, anh cứ như con chó nịnh chủ trước mặt em, anh nói là không còn cách nào nữa, ai bảo anh ủ mưu đã lâu với em làm chi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");