Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu chưa kịp trả lời thì trước cửa phòng cấp cứu đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó là tiếng cô y tá nhỏ báo cáo.
“Đánh nhau, một người gãy xương đùi, một người gãy cánh tay”.
“Người bị gãy chân đã được đưa vào phòng mổ, bác sĩ Triệu cũng vào rồi.”
"Bác sĩ Bùi, lát nữa thái độ anh tốt chút, nghe nói người bên trong là công tử thế gia. E là…”
Cô y tá nhỏ vừa nói vừa bước tới cửa, giọng cô đột nhiên dừng lại.
Bùi Nghiêu khi nghe thấy đánh giá của cô y tá nhỏ về mình đã tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy bác sĩ xuất hiện ở cửa, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn.
"Chú.. chú ba."
Bùi Văn Hiên mặc áo khoác trắng, dáng vẻ tao nhã, liếc nhìn Bùi Nghiêu và không trả lời.
Bùi Gia là một gia đình thế gia chú trọng hình ảnh nhất.
Nói cách khác, ở thế hệ của Bùi Nghiêu, con một, Bùi Văn Hiên mãi chẳng kết hôn, nên anh mới được cưng chiều đến độ coi trời bằng vung.
Bùi Văn Hiên không nói một lời với Bùi Nghiêu từ lúc bước vào cho đến khi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, ông mở máy tính lên và hỏi theo thói quen:
“Tên.”
Bùi Nghiêu cười xấu hổ:
“Chú ba.”
Bùi Văn Hiêu mặt không đổi sắc nói:
"Tên."
Bùi Nghiêu lịch sự trả lời:
"Bùi Nghiêu."
Bùi Văn Hiên: "Tuổi."
Bùi Nghiêu:
“Tuổi mụ là 29, tuổi tây là 28.”
Bùi Văn Hiên rời mắt khỏi máy tính và nhìn Bùi Nghiêu:
"Hai mươi tám? Tôi tưởng cậu mới mười bảy hoặc mười tám."
Bùi Nghiêu: "..."
Bùi Nghiêu dù ngu ngốc đến đâu, anh vẫn có thể nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của Bùi Văn Hiên.
Bùi Nghiêu vẫn im lặng và gãi tai và má bằng bàn tay không bị thương.
Nhìn thấy Bùi Nghiêu xấu hổ, Châu Dị đang đứng ở một bên cười khúc khích nói:
"Chú ba, hôm nay Bùi Nghiêu bị thương vì cháu."
Bùi Văn Hiên ngẩng đầu lên: "Hả?"
Châu Dị trầm giọng nói:
“Người đàn ông bị gãy chân trong phòng phẫu thuật động tay động chân với Nghênh Nghênh, Bùi Nghiêu khó chịu nên mới ra tay.”
Bùi Văn Hiên luôn có ấn tượng tốt với Châu Dị.
Nghe Châu Dị nói như vậy, mặc dù vẫn có chút hoài nghi, nhưng biểu cảm rõ ràng đã cải thiện rất nhiều.
Bùi Nghiêu thấy vậy, nhân cơ hội nói điều tốt cho mình:
“Chú ba, chú không biết, người đàn ông đó rất khốn nạn, cháu đã được chú dạy dỗ từ nhỏ, nhất định phải bảo vệ kẻ yếu, phụ nữ và trẻ em..."
Bùi Nghiêu nói chuyện càng lúc càng nhiệt tình, Bùi Văn Hiên đưa tay ra hiệu "dừng lại", và cho y lệnh:
"Đi kiểm tra."
Bùi Nghiêu: "Ồ."
Bùi Nghiêu cầm bảng yêu cầu kiểm tra đứng dậy, theo sau là Châu Dị, bước ra khỏi cửa.
Đi được vài bước, Bùi Nghiêu quay lại nhìn Khúc Tích.
Khúc Tích còn đang nói chuyện với Khương Nghênh, chợt nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, cô giật mình, vô thức ngẩng đầu lên.
Hai người ánh mắt chạm nhau, Bùi Nghiêu sắc mặt có chút khó coi, cau mày nói:
"Tôi không sao, cô cần làm gì thì làm đó đi. Không phải cô còn đưa bà nội đi khám sao?"
Khúc Tích bối rối:
"Hả? Ừ, vâng.”
Nhìn thấy Khúc Tích do dự, Bùi Nghiêu cho rằng cô không muốn rời đi, liền nói:
"Trưởng bối rất quan trọng."
Nói xong, Bùi Nghiêu lúng túng bổ sung thêm:
"Nghe lời đi.”
Khúc Tích: "!!"
Bùi Nghiêu nói xong, mặt đỏ bừng, quay người bước nhanh rời đi.
Châu Dị cười nhẹ ở phía sau Bùi Nghiêu rồi sải bước đi theo anh.
Nhìn hai người rời đi, Khúc Tích cảm thấy đầu choáng váng, suy nghĩ một lúc mới nhìn Khương Nghênh hỏi:
"Vừa rồi là anh ấy nói chuyện với tôi à?"
Khương Nghênh mím môi:
"Có lẽ vậy."
Khúc Tích nghe vậy, có chút kích động, lời nói không mạch lạc.
"Không, tại sao anh ta lại điên như vậy?"
"Bình thường chỉ được có ba ngày rưỡi thôi sao?"
"Nghe lời đi? Tôi… tôi nên nghe lời nào đây?"
Khúc Tích tuy không giỏi bằng Bùi Nghiêu trong kinh doanh, nhưng xét về EQ, chắc chắn cô ấy cao hơn Bùi Nghiêu.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Bùi Nghiêu khi anh rời đi vừa rồi, cô biết anh lại bị bệnh.
Và lần này xem ra anh vẫn đang bệnh nặng.
Khúc Tích suy nghĩ một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.
Khương Nghênh đứng bên cạnh không khỏi cười lớn:
“Được rồi, bà đi với bà nội đi.”
Khúc Tích:
“Bà nội đang có mẹ tôi đi cùng, nếu không thì sao tôi có thể ở đây lâu tới vậy được?”
Khúc Tích nói xong, nhìn thấy Bùi Văn Hiên ngồi ở trước máy tính nhìn cô, cô mím môi, khách khí gượng cười:
"Chú… chú ba Bùi."
Bùi Văn Hiên mỉm cười nói:
"Bà cụ đang kiểm tra tổng quát à?”
Khúc Tích ngượng ngùng đáp: "Dạ."
Bùi Văn Hiên nhấc điện thoại cố định trên bàn lên và gọi.
Khi cuộc gọi được kết nối, Bùi Văn Hiên ngẩng đầu lên và hỏi Khúc Tích:
"Tên của bà là gì?"
Khúc Tích: "Âu Dương, Âu Dương..."
Bùi Văn Hiên rất kiên nhẫn, mỉm cười dịu dàng:
"Âu Dương? Họ này nghe có vẻ khá xưa..."
Bùi Văn Hiên chưa kịp nói xong đã nghe thấy Khúc Tích nói:
"Âu Dương Thúy Lan."
Bùi Văn Hiên: "..."
Bùi Văn Hiên giúp bà cụ đi đường tắt, tốc độ kiểm tra được cải thiện rất nhiều.
Khúc Tích đỏ mặt và cảm ơn.
Bùi Văn Hiên khẽ mỉm cười:
"Không sao đâu, chúng ta là người một nhà.”
Nghe vậy, Khúc Tích vội vàng giải thích:
"Chú Bùi, chú có thể đã hiểu lầm. Sếp Bùi và cháu chỉ quan hệ hợp tác bình thường thôi, không phải như chú nghĩ đâu."
Bùi Văn Hiên trịnh trọng gật đầu:
"Đã hiểu."
Khúc Tích: Nhưng ánh mắt của chú rõ ràng cho thấy là chú không hiểu.
Bên kia, Bùi Nghiêu đi kiểm tra sức khỏe, Châu Dị đang đợi ở hành lang, đang nghĩ ngợi gì đó thì điện thoại di động trong túi reo lên.
Châu Dị lấy điện thoại di động ra bấm trả lời, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tần Trữ:
“Lục Mạn đưa Châu Hoài An vào ngục, ông có biết không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");