Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Mạn đưa Châu Hoài An vào ngục?
Tần Trữ nói xong, Châu Dị cười khẩy qua điện thoại:
"Không biết."
Tần Trữ ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười:
“Ông quản không?”
Châu Dị nói đùa:
“Liên quan gì tới chúng tôi?”
Tần Trữ chợt nghĩ:
"Tôi còn tưởng là ông sẽ mượn tay Châu Hoài An trấn áp Lục Mạn, để bọn họ kiềm chế lẫn nhau."
Châu Dị nói:
"Châu Hoài An là một quân cờ vô dụng, dùng ông ấykhống chế Lục Mạn về cơ bản sẽ không có tác dụng."
Nếu Châu Hoài An có thể có được một phần năm mưu lược của ông cụ Châu, có lẽ vẫn có giá trị.
Sau khi cúp điện thoại với Tần Trữ, Châu Dị chợt nhớ đến lời Lục Mạn nói lúc ra khỏi nhà cũ của nhà họ Châu đêm đó: Đừng lo lắng, cô nhi viện sẽ không bị phá bỏ.
Hóa ra là ở đây chờ anh.
Châu Hoài An đã bị đưa vào tù, cô nhi viện đương nhiên sẽ không bị phá bỏ.
Châu Dị vừa cúp máy với Tần Trữ, Bùi Nghiêu bước ra khỏi phòng kiểm tra với nụ cười trên môi.
Châu Dị tiến lên một bước:
"Kiểm tra thế nào?”
Bùi Nghiêu:
"Nhờ chú ba, nên không cần phải đợi mà vào thẳng phòng mổ luôn, gãy khớp xương.”
Châu Dị cười nhạt nói:
"Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ xin chú ba cho ông thêm chút thuốc tê."
Bùi Nghiêu nghiêng đầu nhìn Châu Dị:
“Ông đang nói tiếng người à?”
Hơn mười phút sau, Bùi Nghiêu theo Bùi Văn Hiên vào phòng phẫu thuật.
Bùi Nghiêu tự mình lên giường phẫu thuật, nghiến răng nhìn Bùi Văn Hiên:
"Chú ơi, cháu căng thẳng quá."
Bùi Văn Hiên liếc nhìn anh và nói:
"Cháu có quan hệ tình cảm với Khúc Tích à?"
Bùi Nghiêu giật mình, lắc đầu kịch liệt:
"Không có."
Bùi Văn Hiên bình tĩnh chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật như thường lệ:
"Thật sao?"
Bùi Nghiêu mím môi, vẻ mặt không tự nhiên nói:
"Đúng vậy, cô ấy thích cháu, cháu còn chưa quyết định."
Không biết Bùi Văn Hiên có nghe lời Bùi Nghiêu nói không, dù sao ông cũng hành động khá bình tĩnh, quay sang bác sĩ gây mê nháy mắt tiêm thuốc mê.
Bác sĩ gây mê thấp giọng hỏi:
"Bác sĩ Bùi, ông có muốn gây tê phong bế thần kinh không?"
Bùi Văn Hiên không thay đổi vẻ mặt nói:
"Gây mê toàn thân."
Bác sĩ gây mê xác nhận hết lần này đến lần khác:
"Gây mê toàn thân?"
Bùi Văn Hiên:
"Nó ồn lắm, nếu không sử dụng thuốc gây mê toàn thân sẽ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của tôi."
Bác sĩ gây mê lặng lẽ liếc nhìn Bùi Nghiêu và gật đầu:
"Đã hiểu."
Bác sĩ gây mê: Hiếm có anh chàng đẹp trai nào lại nói nhiều.
Sau khi Bùi Văn Hiên chuẩn bị xong mọi thủ tục, ông đứng trước bàn mổ nhìn Bùi Nghiêu:
"Dị đã kết hôn rồi. Cháu thấy nó và Nghênh Nghênh yêu nhau như vậy, cháu không cảm thấy áp lực sao?"
Bùi Nghiêu lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Cháu không có áp lực gì cả, nhưng mẹ cháu thì dường như chịu rất nhiều áp lực.”
Bùi Văn Hiên: "..."
Bên ngoài phòng mổ, Châu Dị và Khương Nghênh đang ngồi trên ghế dài ở hành lang.
Châu Dị nắm tay Khương Nghênh, trìu mến nhéo đầu ngón tay của cô, trầm giọng nói:
“Châu Hoài An bị Lục Mạn đưa vào ngục.”
Khương Nghênh không có chút kinh ngạc:
“Em đã đoán được từ lâu rồi.”
Châu Dị cười nhạo nói:
"Lục Mạn quá nóng vội."
Khương Nghênh hạ giọng nói:
“Bà ấy quá tin tưởng vào mối quan hệ hợp tác với ông cụ Châu, ỷ lại vào sự ủng hộ của ông ấy, nên mới dám vô liêm sỉ như vậy.”
Châu Dị: "Ừ."
Khương Nghênh thở dài:
"Nhưng bà ấy quên mất quan hệ hợp tác chính là quan hệ hợp tác. Châu Hoài An bị cầm tù, ông cụ Châu qua đời, giữa bọn họ lại chẳng còn liên quan lợi ích nữa, bà ta cũng sẽ trở thành con tốt thí."
Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Ai nói phụ nữ thông minh là xấu?
Bất kể đàn ông hay phụ nữ, làm việc với người thông minh sẽ thoải mái hơn nhiều so với người ngu ngốc.
Không cần phải giải thích cặn kẽ mọi chuyện, chỉ cần vừa đề cập là đủ để hai bên hiểu rõ.
Bùi Nghiêu ra khỏi phòng phẫu thuật hai giờ sau.
Bùi Văn Hiên đã tự mình thực hiện ca phẫu thuật và ca phẫu thuật rất thành công.
Bùi Văn Hiên sắp xếp y tá đưa Bùi Nghiêu trở lại phòng bệnh và nói chuyện với Châu Dị ở hành lang.
"Chuyện này cháu đừng để chị dâu tôi biết, kẻo chị ấy sẽ lo lắng."
Châu Dị theo bản năng lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, tìm được một hộp kẹo cao su, xoay xoay ngón tay, trong mắt mỉm cười, nhưng cuối cùng lại không lấy ra:
“Cháu hiểu rồi, cháu sẽ tìm hai y tá chăm sóc cậu ấy, nếu rảnh cháu cũng sẽ đến thường.”
Bùi Văn Hiên: "Ừ."
Châu Dị:
“Chú ba, chuyện hôm nay không phải lỗi của cậu ấy, lỗi là của cháu.”
Bùi Văn Hiên tao nhã mỉm cười:
"Ta không quan tâm chuyện giữa các cháu, tình cảm anh em rõ ràng như vậy, nó sẳn lòng đánh nhau vì cháu cũng được, mà chịu dao vì cháu cũng tốt, đó là chuyện giữa các cháu.”
Châu Dị cười thật sâu:
"Cảm ơn chú ba."
Bùi Văn Hiên lấy chiếc bút ký treo trong túi ngực của chiếc áo blu và bấm bấm vài lần nhịp nhàng.
Châu Dị thấy thế, nói:
"Chú ba, nếu chú có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi."
Rốt cuộc, Bùi Văn Hiên cũng là do lớn tuổi, nên cũng giữ được kiên nhẫn, bình thản hỏi:
"Không có gì nghiêm trọng cả. Chú chỉ muốn hỏi, Tô Dĩnh hồi phục như thế nào?"
Châu Dị nói thật:
"Dì của cháu đang hồi phục tốt."
Bùi Văn Hiên: "Ừ."
Châu Dị trêu chọc: “Chú ba.”
Bùi Văn Hiên và Châu Dị nhìn nhau, cất bút trong tay, vẫn bình tĩnh nói:
"Cuối tuần này chúcó buổi họp lớp, giúp chú hỏi Tô Dĩnh xem cô ấy có thời gian không."
Châu Dị khóe miệng nhếch lên:
"Dạ."
Bùi Văn Hiên lại treo cây bút ký lên ngực:
"Chỉ là buổi họp lớp bình thường thôi, cô ấy không cần phải lo lắng quá đâu."
Châu Dị:
"Cháu hiểu."
Bùi Văn Hiên nhìn Châu Dị, người hiểu rõ nhưng cứ giả vờ như không biết gì:
"Ấn tượng của Tô Dĩnh đối với tôi thế nào?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");