Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắc mặt Khương Nghênh tối sầm lại, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Mạnh Nhuế là người của Nhiếp Chiêu.
Lần trước Mạnh Nhuế tới gặp cô, nói rằng biết bí mật của Châu gia, ý định ban đầu của cô ta hoàn toàn không phải là thương lượng hợp tác, mà là để kiểm tra xem Cát Châu có phải là người của cô hay không.
Nhưng cô thật ngu ngốc và đã bảo Cát Châu đi gợi chuyện với Mạnh Nhuế.
Gãi đúng chỗ ngứa.
Nghĩ tới đây, Khương Nghênh nheo mắt lại: Quá bất cẩn.
Khương Nghênh ngồi cầm điện thoại một lúc rồi gửi tin nhắn cho Cát Châu: Vậy bây giờ các cậu thế nào rồi? Có an toàn không?
Cát Châu: Hiện tại khá an toàn.
Khương Nghênh: Có chuyện thì lập tức liên lạc với tôi.
Cát Châu: Đừng lo lắng, nếu có chuyện gì, tôi sẽ bảo anh Cửu xử lý, tôi sẽ chạy trốn trước.
Sau khi gửi tin nhắn cho Cát Châu, Khương Nghênh càng ngày càng bồn chồn.
Nếu cô không đánh giá thấp đối thủ của mình thì chuyện này đã không xảy ra.
Xuống xe, Khương Nghênh đi thang máy lên lầu.
Đến bộ phận quan hệ công chúng, Khương Nghênh bước vào văn phòng.
So với ngày hôm qua, bộ phận quan hệ công chúng hôm nay yên tĩnh hơn nhiều.
Ngoại trừ hai người nổi tiếng được tiết lộ là không độc thân thì không có sự kiện lớn nào diễn ra.
Khương Nghênh sau khi vào văn phòng pha cho mình một tách cà phê, đứng thẳng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn uống hết nửa cốc, lấy điện thoại di động ra gửi cho Châu Dị một tin nhắn WeChat: Hôm nay anh có đến công ty không?
Phải một lúc lâu Châu Dị mới trả lời: Đi, nhưng một lúc nữa.
Khương Nghênh: Ừ.
Châu Dị: Anh vừa ra ngoài với ông Bùi.
Khương Nghênh: Đi kiểm tra à?
Châu Dị: Không phải, sang phòng bên cạnh kích thích Nhiếp Chiêu.
Cho dù không tận mắt nhìn thấy, Khương Nghênh vẫn có thể tưởng tượng ra sự kiêu ngạo của Bùi Nghiêu khi khiêu khích Nhiếp Chiêu.
Cô không khỏi bật cười, cười xong gửi tin nhắn cho Châu Dị: Mạnh Nhuế là người của Nhiếp Chiêu.
Tin nhắn được gửi đi, giây tiếp theo, Châu Dị trực tiếp gọi điện thoại.
Khương Nghênh nhấn nút trả lời:
"A lô."
Châu Dị giọng nói trầm thấp mỉm cười, hiển nhiên anh không coi trọng Mạnh Nhuế:
“Mộng Nhuế ẩn sâu như vậy sao?”
Khương Nghênh nhấp một ngụm cà phê, nói:
"Ừ, em thật sự không nhận ra."
Châu Dị an ủi cô:
"Bọn họ chỉ là tay sai, không đủ lo lắng."
Khương Nghênh:
“Chỉ là một tay chân nhưng lại phát hiện ra hết tai mắt em cài ở ngoài sáng.”
Châu Dị nghiêm túc nói:
"Thật ra muốn điều tra đám người Cát Châu cũng không khó, chỉ là Châu Hoài An quá ngu ngốc, Lục Mạn quá tự tin, cho nên mấy năm nay đều không phát hiện."
Khương Nghênh nhìn tòa nhà cao chót vót cách đó không xa:
“Đúng vậy.”
Châu Dị cười nói:
"Hơn nữa, như em cũng nói rồi, bọn họ chẳng qua là tai mắt ngoài sáng của em thôi, vốn là cách gây trở ngại tầm nhìn.”
Khương Nghênh khẽ mím môi, cũng không phủ nhận:
"Tuy dù những điều này lúc đầu bọn em đều đã thảo luận, nhưng em vẫn không muốn bọn họ gặp nguy hiểm."
Châu Dị trầm giọng đáp:
"Anh hiểu."
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh nhếch môi, đang định nói thêm gì nữa thì bên ngoài có tiếng gõ cửa văn phòng.
Khương Nghênh quay người nói "Vào đi" rồi nói với Châu Dị trong điện thoại:
"Em còn có việc phải làm ở đây, cúp máy nhé."
Giọng nói của Châu Dị vừa từ tính vừa quyến rũ:
"Vợ, anh nhớ em."
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị:
"Anh cúp máy."
Châu Dị nói xong, cuộc gọi lập tức được cắt.
Khương Nghênh đưa màn hình điện thoại di động tối đen ra trước mắt, tai cô bất giác đỏ bừng.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong vài giây trước khi Kiều Nam đẩy cửa bước vào.
"Chị Khương."
Khương Nghênh khôi phục tinh thần, lấy lại cảm xúc, cất điện thoại vào túi, bình tĩnh ngước mắt lên:
"Sao vậy?"
Kiều Nam cầm trong tay một tập tài liệu, cẩn thận nhìn Khương Nghênh:
"Đây là thỏa thuận hủy bỏ hợp đồng do đạo diễn Lưu gửi đến."
Khương Nghênh nghi hoặc:
"Hả?"
Kiều Nam bước tới và đưa tập tài liệu cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhận lấy tập tài liệu, bước đến bàn làm việc, đặt tách cà phê xuống và xem qua hợp đồng bên trong.
Đó là hợp đồng của đạo diễn Lưu với Thiệu Hạ về một bộ phim mới, một phần năm cảnh đã được quay.
Kiều Nam cho biết:
"Sau khi bộ phim trước hoàn thành, đạo diễn Lưu cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Thiệu Hạ rất tốt nên cũng mời Thiệu Hạ làm nữ chính của bộ phim mới. Khi Thiệu Hạ gặp tai nạn, thì phim đã khai máy.”
Khương Nghênh im lặng.
Kiều Nam bổ sung thêm:
“Bản hợp đồng này vốn định giao cho Thích Hạo, nhưng Thích Hạo đã từ chức và trở về quê.”
Kể từ sau tai nạn của Thiệu Hạ, Khương Nghênh chưa bao giờ liên lạc với bất kỳ ai hay bất cứ điều gì liên quan đến cô.
Khi chợt nhắc đến, cảm giác như đã cách đây cả thế kỷ.
Kiều Nam nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, cô mím môi hỏi:
"Chị Khương, chỗ đạo diễn Lưu..."
Khương Nghênh:
"Liên hệ với đạo diễn Lưu, nói là tôi sẽ chi trả tiền vi phạm hợp đồng.”
Kiều Nam vốn đã đoán trước kết quả như vậy, liền đáp:
"Vâng."
Khương Nghênh cúi đầu xem hợp đồng, đột nhiên một bức ảnh của Thiệu Hạ rơi ra khỏi hợp đồng.
Khương Nghênh sửng sốt một chút, sau đó cúi xuống nhặt lên.
Kiều Nam thấy vậy, mắt nhanh tay nhanh, nhặt lên giấu sau lưng.
Khương Nghênh ngước mắt lên nói:
"Đưa cho tôi."
Kiều Nam lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt bối rối, gượng cười:
"Chị Khương, chị uống cà phê nữa không? Em rót cho chị một cốc nữa."
Khương Nghênh biết Kiều Nam có ý tốt, liền đứng thẳng lên, đưa tay ra, bất đắc dĩ nói:
"Tiểu Kiều, tôi không yếu đuối như em tưởng."
Kiều Nam lắc đầu.
Khương Nghênh:
"Tôi biết em muốn tốt cho tôi.”
Kiều Nam: "..."
Khương Nghênh:
“Cảm ơn.”
Kiều Nam mím khóe môi thành một đường thẳng:
"Chị Khương, mọi chuyện đã kết thúc. Em biết chị và Thiệu Hạ có quan hệ tốt, nhưng người chết không thể sống lại, người sống phải nhìn về phía trước.”
Khương Nghênh nhẹ nhàng cười nói:
"Tôi hiểu."
Kiều Nam vẻ mặt xấu hổ:
"Vậy..."
Khương Nghênh”
"Vậy hãy đưa cho tôi bức ảnh này. Tôi muốn tiến về phía trước. Bước đầu tiên là vượt qua rào cản trong lòng."
Lời nói của Khương Nghênh khiến Kiều Nam không thể phản bác.
Kiều Nam nhìn chằm chằm vào Khương Nghênh, do dự khoảng nửa phút, cuối cùng trả lại bức ảnh trên tay cho Khương Nghênh.
Trong ảnh, Thiệu Hạ cười rạng rỡ, giống như đêm họ uống rượu trong bệnh viện.
Thiệu Hạ nói: Chị Khương, tôi nhất định phải trở thành người như chị.
Cô là kiểu người như thế nào?
Khương Nghênh nhìn bức ảnh trong trạng thái lơ mơ, đột nhiên nói:
"Tiểu Kiều, giúp tôi liên lạc với đạo diễn Lưu. Tôi sẵn sàng bồi thường gấp năm lần số tiền bồi thường đã định, nhưng có một yêu cầu là không xóa cảnh Thiệu Hạ quay trong bộ phim này.”
Kiều Nam sửng sốt:
"Sao ạ?"
Khương Nghênh:
“Cứ làm theo lời tôi nói.”
Thiệu Hạ cả đời không đóng nhiều phim, đóng nữ chính lại càng ít, đây có lẽ là điều duy nhất và cũng là điều cuối cùng mà Khương Nghênh có thể làm cho Thiệu Hạ.
Nghe Khương Nghênh nói, Kiều Nam sửng sốt, nhưng vẫn đáp:
"Vâng".
Ngay lúc Kiều Nam chuẩn bị xoay người rời đi, Khương Nghênh lại nói:
"Tiểu Kiều, nói với đạo diễn Lưu, nếu anh ấy làm theo lời tôi, Châu Thị Media sẽ phối hợp anh ấy tuyên truyền.”
Kiều Nam: "Dạ."
Khương Nghênh:
“Vi phạm hợp đồng của Thiệu Hạ, không chỉ mình đạo diễn Lưu, nếu có người liên lạc, em cứ gọi cho tôi.”
Kiều Nam trả lời:
“Dạ, chị.”
Sau khi Kiều Nam rời đi, Khương Nghênh đứng dậy rót một cốc nước, nhấp từng ngụm nhỏ.
Sau khi uống một cốc nước, tâm trạng của cô đã hoàn toàn bình thường.
Mười giờ tối, Dung Thành.
Tiểu Cửu và Cát Châu vào Phong Nguyệt Trường.
Cát Châu mặc một chiếc áo sơ mi hoa cổ mở, tay cầm ly rượu tán tỉnh một nhóm phụ nữ.
Tiểu Cửu ngồi ở trên sô pha gần đó, thân người thẳng tắp, hai tay chống trên chân, sắc mặt lạnh lùng, bất động.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");