Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Châu Dị đang uống rượu cùng đám người ồn ào thì điện thoại rung.
Bùi Nghiêu đứng bên cạnh tò mò: "Ai vậy?"
Châu Dị mỉm cười, đưa tay đẩy gương mặt Bùi Nghiêu đang kề sát mình ra xa."Các cậu uống trước đi, tôi ra ngoài một chút."
Bùi Nghiêu cố tình hắn giọng." Châu Dị! Có phải thận cậu không ổn không? Đi xả hết lần này đến lần khác là sao?"
Tối nay Châu Dị uống khá nhiều rượu, mở ba cúc gần cổ áo, để lộ xương đòn gợi cảm và cả những sớ cơ rõ rệt ở khuôn ngực.
Châu Dị đạp anh."Còn tốt, cô ấy cũng tốt."
Bùi Nghiêu nghe nói khựng lại, rồi cười ha ha."Mẹ kiếp đúng lẳng!"
Châu Dị ra khỏi phòng riêng, Khương Nghênh đã đứng ngay chỗ cầu thang.
Hai người nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng.
Châu Dị biết Khương Nghênh không muốn có quan hệ gì với anh khi ra ngoài. Anh rút điều thuốc từ trong túi ra gắn vào môi, vừa bước vào một phòng riêng còn trống, vừa cong ngón tay ngoắc ngoắc Khương Nghênh.
Khương Nghênh hiểu ý anh, bước đi theo trên đôi giày cao gót.
Hai người người trước người sau bước vào phòng, Châu Dị xoay người lại, một tay kéo lấy cổ tay Khương Nghênh rồi đè cô vào tường.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh:"Anh ở đây làm gì?"
Châu Dị nói dối mà mặt không hề đổi sắc:"Tôi vừa đến."
Khương Nghênh:"Rượu là anh tặng à?"
Châu Dị:"Không phải, là lão Bùi. Cậu ta vào nhà vệ sinh nghe thấy mấy người bạn của em đang tưởng tượng quấy rối em.
Châu Dị nói rất thản nhiên, chẳng hề chớp mắt.
Khương Nghênh nhìn vẻ mặt bình thường luôn như quyến rũ trái tim người khác của anh lúc này trông cực kỳ chính nhân quân tử bèn thở dài nói."Tôi không tin."
Châu Dị nghe nói vậy, hơi nhíu mày."Với em tôi chẳng đáng tin đến vậy sao?"
Khương Nghênh hơi hất cằm, không trả lời mà hỏi ngược."Anh nói xem?"
Châu Dị cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Nghênh.
Đôi môi đỏ Khương Nghênh mấp máy."Anh vừa đến mà người đầy mùi rượu?"
Đôi môi mỏng Châu Dị cong lên, nở nụ cười đểu giả, rồi cúi đầu kề sát vào tai Khương Nghênh."Buổi trưa cảm thấy tốt không?"
Khương Nghênh chớp chớp mắt."Châu Dị."
Châu Dị: "Hử?"
Giọng điệu Khương Nghênh nửa phần nghiêm túc, nửa phần trào phúng:"Anh không đi treo biển tiếp khách đúng là tiếc."
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị bật cười ngốc."Nếu như tôi treo biển tiếp khách, vậy em sẽ chiếu cố cho công việc của tôi chứ?"
Khương Nghênh cảm nhận được Châu Dị đang đến sát, đôi môi anh dường như đặt hờ trên cổ cô, cô cũng nói thật theo nội tâm mình."Chiếu cố, chỉ cần giá cả hợp lý."
Châu Dị cười mỉm:"Em nghĩ tôi báo giá bao nhiêu thì hợp lý?"
Khương Nghênh: "Mười nghìn."
Châu Dị: "Rẻ vậy?"
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn anh."Không thấp đâu. Thực tập sinh của công ty một tháng còn chưa được 12 nghìn."
Khương Nghênh dứt lời, bàn tay Châu Dị đang đặt trên eo cô chợt siết mạnh."Em hiểu rõ tình hình vậy à?"
Chiếc eo thon của Khương Nghênh bị kéo về trước."Châu Dị, biểu hiện của anh dạo này sẽ làm tôi hiểu lầm là anh thích tôi đó."
Châu Dị cười nửa miệng."Vậy em đoán xem tôi có thích em không?"
Giọng điệu Khương Nghênh lạnh lùng."Đừng có làm ô nhiễm quan hệ giường chiếu thuần túy của chúng ta."
Châu Dị nghe nói cười thầm, phà hơi nóng vào cổ Khương Nghênh."Tôi còn nhớ ai đó từng nói thèm thân thể tôi."
Khương Nghênh: "Đúng vậy, rất thèm."
Hai người nói chuyện đối qua đáp lại, lại thêm tư thế mờ ám rất dễ khiến người khác hiểu lầm là họ đang ve vãn nhau.
Nhưng đương sự thì lại rất rõ ràng, người đuổi theo lúc nào cũng chỉ mỗi mình Châu Dị.Sau một hồi trêu chọc, Châu Dị đứng thẳng người, hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn Khương Nghênh."Lát nữa bọn tôi đi chơi bài, em đi cùng không?"
Khương Nghênh kéo lại vạt áo đã bị anh siết ở eo."Không đi."
Châu Dị cụp mắt, vừa khéo chạm vào dấu tay trên vùng eo của Khương Nghênh, tâm trạng vui vẻ."Hôm nay là sinh nhật Bùi Nghiêu."
Khương Nghênh: "..."
Quan hệ giữa Bùi Nghiêu và Khương Nghênh cũng tạm gọi thân thiết.
Không thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng cũng là cùng lớn lên từ bé.
Thấy Khương Nghênh có vẻ thoái mái, Châu Dị đập đập tàn thuốc."Không phải ý của tôi, mà của Bùi Nghiêu. Cậu ta thời gian rồi đi công tác nước ngoài suốt mà? Mấy hôm nay vừa mới về, nên cứ đòi tổ chức họp mặt mọi người."
Khương Nghênh im lặng một lúc rồi đưa tay đẩy Châu Dị ra."Nửa tiếng sau gặp ở bãi đậu xe."
Châu Dị dụi tàn thuốc."Em uống ít thôi."
Khi Khương Nghênh và Châu Dị nói chuyện trong căn phòng này, thì bên kia Khúc Tích cũng chẳng rảnh rỗi.
Mọi người tụm lại dò hỏi cô chồng Khương Nghênh là ai.
Tuy bình thường Khúc Tích hay ồn ào, nhưng vẫn có chừng mực, cô không dám nói bậy. Cô uống rượu rồi trả lời qua quýt.
Để không tiết lộ bí mật của Khương Nghênh, Khúc Tích uống hết ly này đến ly khác, tự chuốc rượu mình.
Đến khi thấy Khương Nghênh từ ngoài vào, cả người Khúc Tích bắt đầu lơ mơ.
Khương Nghênh thấy vậy chau mày."Cậu chuẩn bị chuyển nghề rượu đó à?"
Khúc Tích phản ứng chậm chạp. "Hả?"
Khương Nghênh:"Không chuẩn bị đổi nghề sao uống nhiều vậy? Tớ cứ nghĩ là cậu đang nghiên cứu phương pháp phối rượu."
Khúc Tích chợt vỡ lẽ, nấc cục."Cậu nghĩ tớ muốn lắm à? Lúc này cậu vừa đi khỏi là bọn họ ập tới như bầy ong hỏi tớ là cậu lấy Sếp Châu nào, ở Bạch Thành, cái chốn bé bằng bàn tay này thì cũng chỉ có một nhà họ Châu đó thôi, tớ dám nói bậy sao?"
Khương Nghênh nghe vậy, đưa tay với lấy cốc nước ép rồi đưa cho cô."Bạn thân là đây!"
Khúc Tích nhận cốc nước, uống một hơi nửa ly. Rồi lấy ngón tay chùi chùi miệng. "Lúc nãy cậu đi tìm Châu Dị à?"
Khương Nghênh đáp lời."Ừ."
Khúc Tích:"Nói chuyện gì vậy?"
Khương Nghênh: "..."
Khúc Tích không hỏi thì còn ổn, hỏi rồi, Khương Nghênh chợt khựng lại.
Cô vốn ra ngoài tìm Châu Dị là muốn nói với anh bớt tác oai tác quái bên ngoài, nhưng bị Châu Dị chọc như vậy thì cô lại quên mất.
Khúc Tích nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, bèn chớp mắt."Thực ra tớ muốn hỏi cậu mấy lần rồi. Tình hình hai người hiện giờ là thế nào?"
Khương Nghênh gắp thức ăn cho Khúc Tích."Không có gì cả."
Khúc Tích bĩu môi."Ban đầu nếu không phải vì dì út, cậu cũng không cần tương kế tựu kế. Nói ra thì đúng là cho tay Châu Dị đó được hời rồi. Anh ta thì khắp nơi ong bướm vây quanh, còn cậu thì..."
Khúc Tích lầm bầm nói, rồi nhìn vẻ mặt Khương Nghênh.
Khương Nghênh vẫn rất thản nhiên, nhưng Khúc Tích lại nghẹn. Cô uống sạch cốc nước ép. "Bỏ đi, không nhắc chuyện này nữa."
Nói xong, Khúc Tích hạ giọng hỏi Khương Nghênh:"Dì út hiện giờ sao rồi? Vẫn ổn chứ?"
Khương Nghênh thoải mái gắp thức ăn."Tỉnh rồi, đang trong phòng theo dõi bệnh nặng."
Khúc Tích thở dài."Dì út đáng thương thật."
Khương Nghênh lúc nào cũng chuẩn xác về thời gian, nửa tiếng sau thì buổi họp mặt kết thúc.
Khương Nghênh đỡ Khúc Tích đang say khướt gọi xe, Khúc Tích đứng bên đường gào thét."Thế giới rộng lớn thế này, nhiều anh đẹp trai như vậy, sao chẳng có ai là của tôi?"
Khương Nghênh mặc cho Khúc Tích ầm ĩ, cô vẫn cứ đứng yên như hòa thượng."Số mệnh có thì tất sẽ có. Mệnh không có cưỡng cầu cũng vậy."
Khúc Tích ợ rượu."Hôm nay xem như tớ đã phát hiện ra một chuyện. Người với người ấy, trông đẹp mới có câu chuyện, còn xấu thì toàn gặp chuyện mẹ kiếp, gì đâu không."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");