Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Nghênh chợt cực kỳ muốn hỏi Châu Dị một câu là anh có lạnh hay không.
Nhưng lời vừa đến miệng lại thôi.
Qua sự tiếp xúc trong thời gian này, cô đã rất hiểu bài vở của Châu Dị. Cô không thể hỏi điều đó, hỏi rồi thì hậu hoạn vô cùng.
Khương Nghênh và Châu Dị nhìn nhau từ khoảng cách xa, ước chừng ba bốn giây, cô lại hờ hững hỏi.
"Anh có chuyện?"
Châu Dị mở lời.
"Lên xe đi!"
Khương Nghênh:
"Có chuyện gì thì nói qua điện thoại đi."
Châu Dị hiểu rõ tâm tư Khương Nghênh, tuy miệng nói là không sao, nhưng thực ra tâm trạng lại rất không muốn người công ty biết quan hệ giữa hai người.
Châu Dị đưa tay mở cửa xe, đôi chân dài bước xuống xe.
Khương Nghênh thấy anh xuống xe, đôi mày thanh tú chau lại.
Châu Dị bị vẻ mặt của Khương Nghênh làm cho vừa giận vừa buồn cười. Nhìn vào di động nói.
"Em đang chê bai anh đấy à?"
Khương Nghênh trả lời phóng khoáng.
"Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm."
Châu Dị đứng dưới xe, cổ áo hơi mở rộng.
"Ông cụ bảo tối về nhà cũ ăn cơm. Em đi xe anh, hay là anh đi xe em?"
Khương Nghênh hỏi:
"Không thể mạnh ai nấy lái à?"
Châu Dị cười mỉa:
"Tối nay là tiệc gia đình, em nói xem?"
Ý của câu nói là không thể.
Châu Dị nói có câu có cú, Khương Nghênh im lặng một hồi rồi nói:
"Đi xe tôi đi."
Khương Nghênh nói xong, xoay người đi về phía bãi đỗ xe.
Sắp đến trước xe, Khương Nghênh lấy chìa khóa từ trong túi mở cửa, khom lưng lên xe.
Khương Nghênh bước chân lên xe, Châu Dị mở cửa ghế phụ lên theo ngay sau đó.
Khương Nghênh lên tiếng nhắc anh cài dây an toàn, rồi bắt đầu điều khiển vô lăng cho xe chạy.
Sau khi lái xe đi được một đoạn, thân người Châu Dị tựa vào thành ghế lười biếng nhìn Khương Nghênh.
"Em xử lý chuyện Quan Luy tốt lắm."
Khương Nghênh nhìn thẳng: "Ừ."
"Anh cứ nghĩ là em sẽ giải quyết tận gốc, đẩy cô ta vào chỗ chết luôn."
Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên.
"Tôi lo anh xót."
Châu Dị đôi mắt ánh lên ý cười.
"Nếu không phải anh quá hiểu em, thì có đến tám, chín phần anh sẽ nghĩ là em đang ghen."
Ghen?
Khương Nghênh nghe Châu Dị nói vậy thì cắn môi, rồi chuyển đề tài.
"Sao tụ dưng ông bảo về nhà ăn cơm?"
Nụ cười trên môi Châu Dị càng rõ ràng hơn, trông như rất vui. Anh đưa tay rút hộp thuốc túi rồi lấy ra một điếu cắn lên môi.
"Nghe nói Châu Diên đưa vợ chưa cưới về, muốn gặp gỡ mọi người."
Khương Nghênh nghe nói vẻ mặt hơi khựng lại. Cô chợt nhớ ra những gì Châu Diên đã nói với cô tối hôm đó.
Suýt thì quên, Châu Diên sắp đính hôn rồi.
Nghĩ đến đây, Khương Nghênh chau mày, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị quà đính hôn cho Châu Diên.
Vẻ mặt suy tư của Khương Nghênh lọt vào tầm mắt Châu Dị, không biết sao lại biến vị.
Châu Dị cắn chặt điếu thuốc thêm vài phần.
"Em buồn?"
Khương Nghênh nghe nói bèn hỏi lại Châu Dị.
"Anh thấy sao?"
Ánh mắt Châu Dị chợt tối lại trong thoáng chốc, anh rút điếu thuốc khỏi miệng rồi kề gần vào cô.
"Châu Diên đó có gì tốt mà đáng để em nhớ nhung vậy?"
Cảm nhận được Châu Dị đang đến gần, tay đang cầm vô lăng chợt siết lại.
"Châu Dị."
Khương Nghênh dứt lời, Châu Dị khép hờ mắt, cũng dịch người ngồI lại, cười nhiều ẩn ý.
"Nếu còn nhớ nhung thì hai người cũng chẳng thể nào nữa."
Khương Nghênh nhìn Châu Dị:
"Tôi chẳng có chung tình như anh đâu."
Xe đến nhà cổ nhà họ Châu, hai người lần lượt xuống xe, khi sắp vào cửa nhà, Châu Dị đang ngậm điếu thuốc chợt đặt tay vào eo Khương Nghênh rồi kéo cô vào lòng.
Khương Nghênh dừng bước.
"Sao?"
Châu Dị rút điếu thuốc khỏi miệng và búng tàn ra xa, cười đểu:
"Phải làm gương cho vợ chồng Châu Diên, vợ chồng tình thâm."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");