Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trịnh Vĩ sống đến từng tuổi này, chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương từ chị gái ruột.
Sự thay đổi đột ngột trong cách đối xử của Sầm Hảo khiến cậu ta không thể nào chịu nổi.
Phải nói sao nhỉ?
Có vẻ như không chân hật.
Không chỉ không chân thật, mà còn có cảm giác như đang mơ vậy.
Sầm Hảo là ai chứ?
Bề ngoài trông dịu dàng, nhưng thực chất lại là người thường xuyên cho cậu ta hai cái tát.
Vậy mà bây giờ lại nói sợ cậu ta lạc đường?!
Nếu cậu ta không phải là người theo chủ nghĩa vô thần, thì bây giờ cậu ta đã nghi ngờ Sầm Hảo bị ma nhập rồi.
Trịnh Vĩ hỏi rất cẩn thận.
Nói xong, cậu ta nuốt nước bọt qua điện thoại.
Sầm Hảo trong phòng quay lưng về phía hai người đàn ông, nghiến răng cười: "Được rồi, ngoan ngoãn đợi chị ở sân bay, chị đến ngay."
Trịnh Vĩ định nói thêm gì đó, nhưng Sầm Hảo đã cúp máy.
Trịnh Vĩ: "..."
Sầm Hảo cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn chàng trai xem mắt với vẻ mặt khó xử: "Anh Triệu, xin lỗi anh, trưa nay e là không thể ăn cơm cùng anh được rồi, em trai em đến Bạch Thành, bây giờ đang ở sân bay, em phải đi đón nó."
Chàng trai xem mắt nghe vậy, cảm thấy đây là cơ hội tốt để thể hiện, vội vàng đứng dậy: "Để anh đi cùng em, vừa hay trưa nay chúng ta cùng ăn cơm, anh làm chủ."
Sầm Hảo khéo léo từ chối: "Cái này... e là không tiện lắm, nói thật với anh, em trai em rất nhút nhát..."
Để tránh làm đối phương khó xử, Sầm Hảo vội nói thêm: "Hôm khác đi, hôm khác em mời anh."
Nghe Sầm Hảo nói vậy, chàng trai xem mắt hiểu ngay ý từ chối khéo léo, liền lịch sự cười gật đầu: "Được, vậy hẹn hôm khác."
Chàng trai xem mắt vừa dứt lời, Sầm Hảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mười mấy phút sau, Sầm Hảo ngồi xe của Tần Trữ đến sân bay đón Trịnh Vĩ.
Đến sân bay, Trịnh Vĩ đang ngồi trên vali ở cửa ra, miệng ngậm kẹo mút, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Tần Trữ hạ cửa kính xe xuống, bấm còi, Trịnh Vĩ ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Anh rể."
Tần Trữ chống một tay lên cửa kính xe, mỉm cười: "Lên xe."
Trịnh Vĩ gật đầu, đứng dậy kéo vali đi về phía đuôi xe.
Cậu ta ném vali vào cốp xe, sau đó mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Trịnh Vĩ vừa lên xe, vừa cúi đầu thắt dây an toàn, vừa nói chuyện với Tần Trữ: "Anh rể, hai người đến nhanh thật đấy, em còn tưởng phải đợi một lúc nữa."
Tần Trữ vừa cười vừa đáp: "Vừa hay đang ở gần đây."
Trịnh Vĩ: "Hai người đang đi dạo phố gần đây à?"
Tần Trữ liếc nhìn Sầm Hảo ở ghế sau, trầm giọng "ừm" một tiếng.
Trịnh Vĩ không nhận ra bầu không khí khác thường trong xe, sau khi thắt dây an toàn xong, cậu ta quay sang gần Tần Trữ: "Anh rể, nghe nói gần đây Bạch Thành có một quán ăn Tứ Xuyên mới mở, ngon lắm phải không?"
Tần Trữ trêu chọc: "Cậu ở Diêm Thành, sao lại biết Bạch Thành có một quán ăn Tứ Xuyên mới mở?""
Đối mặt với câu hỏi của Tần Trữ, Trịnh Vĩ ho khan hai tiếng, đưa tay sờ mũi nói: "Một người bạn nói với em."
Tần Trữ nghiêng đầu: "Bạn gái à?"
Trịnh Vĩ cứng họng, lo lắng Tần Trữ sẽ nhận ra điều gì đó, vội quay sang Sầm Hảo: "Chị, chị có muốn ăn đồ Tứ Xuyên không?"
Sầm Hảo nhìn Trịnh Vĩ với vẻ mặt vô cảm: "Em còn nhớ trên xe còn có người chị này sao?"
Trịnh Vĩ cứng đờ người, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng, trong tiếng bụng réo ùng ục, cậu ta than thở: "Đàn ông đúng là kiếp nạn, có chị gái đã là một kiếp nạn, có thêm anh rể lại là một kiếp nạn khác..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");