Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng vấn đề cậu không phải là...
Tần Trữ cố tình nói nửa chừng thì dừng lại.
Đầy ẩn ý, cho Trịnh Vĩ không gian tưởng tượng vô tận.
Trịnh Vĩ cũng đâu phải kẻ ngốc, nghe Tần Trữ nói vậy, cậu ta hiểu ý ngay, lập tức nịnh nọt: "Anh rể, anh biết em luôn ủng hộ anh mà. Trừ anh ra, em chẳng chấp nhận ai làm anh rể cả."
Tần Trữ trêu chọc: "Nhưng chỉ có cậu chấp nhận thì cũng vô ích."
Em vợ chấp nhận, nhưng người trong cuộc không chấp nhận.
Anh cũng không thể sống với em vợ được.
Tần Trữ nói xong, Trịnh Vĩ lại tiến sát lại gần anh: "Vậy nếu chị gái em cũng chấp nhận anh thì sao?"
Tần Trữ mấp máy môi, mắt ánh lên ý cười: "Nếu chị gái cậu cũng chấp nhận anh, chỉ cần cậu không giết người, phóng hỏa, anh sẽ bao che cho cậu."
Trịnh Vĩ nghe vậy, mắt sáng rực: "Một lời đã định?"
Tần Trữ: "Đã nói là làm."
Trịnh Vĩ hỏi lại lần nữa: "Anh rể, anh sẽ không lừa em chứ?"
Tần Trữ trêu chọc: "Hạnh phúc sau này của anh nằm trong tay cậu, anh dám sao?"
Trịnh Vĩ mừng rỡ: "Vậy quyết định như thế nhé."
Trịnh Vĩ và Tần Trữ khoác vai nhau thì thầm to nhỏ.
Sầm Hảo đứng cách đó không xa nhìn hai người, khóe mắt giật giật, luôn cảm thấy hai người này đang tính kế gì đó.
Một lúc sau, ba người bước vào quán ăn Tứ Xuyên.
Quản lý sảnh nhìn thấy Tần Trữ, vội vàng chạy đến chào hỏi: "Luật sư Tần."
Tần Trữ nhận ra người này, trước đây anh ta là người của Kỷ Trác: "Lão Lý? Sao anh lại ở đây?"
Quản lý sảnh cười xun xoe nói: "Cảm ơn anh còn nhớ đến tôi, quán này là của Kỷ tổng, hôm qua quản lý sảnh ở đây phạm lỗi nhỏ, nên tôi được điều đến đây."
Tần Trữ nghe vậy nhướng mày: "Đây là quán của lão Kỷ à?"
Quản lý sảnh: "Vâng."
Tần Trữ nhếch mép cười: "Lão Kỷ định thâu tóm cả ngành ẩm thực đấy à?"
Quản lý sảnh chỉ cười trừ, không dám thừa nhận cũng chẳng dám phản bác.
Tần Trữ thấy đối phương không nói gì, liền trầm giọng nói: "Vẫn như cũ."
Quản lý sảnh làm động tác mời với Tần Trữ, mỉm cười: "Hiểu rồi, mời anh đi theo tôi."
Tần Trữ và Châu Dị giống nhau ở điểm rất coi trọng quyền riêng tư.
Ngay cả khi ăn cơm, họ cũng phải chọn phòng riêng kín đáo.
Ban đầu chỉ là đề phòng kẻ thù hai nhà, nhưng lâu dần, việc bảo vệ sự riêng tư đã trở thành thói quen của Tần Trữ và Châu Dị.
Nhân viên của Kỷ Trác, tinh ý dẫn Tần Trữ vào phòng riêng, vừa đi vừa khéo léo nịnh nọt: "Đây chắc là bạn gái của luật sư Tần phải không ạ? Hai người đúng là trời sinh một cặp."
Tần Trữ mỉm cười: "Vậy sao?"
Thấy thái độ của Tần Trữ, quản lý sảnh hiểu ngay mình đã nịnh đúng chỗ, liền đắc ý nói: "Nói thật với anh, tôi làm quản lý sảnh bao nhiêu năm nay, gặp vô số người, chỉ cần một đôi nam nữ đi qua trước mặt tôi, tôi liếc mắt một cái là biết có tướng phu thê hay không."
Tần Trữ cười khẽ: "Vậy anh thấy chúng tôi có tướng phu thê không?"
Quản lý sảnh cố tình quay sang nhìn Sầm Hảo, rồi quay lại nhìn Tần Trữ, nghiêm túc nói: "Rất có tướng phu thê."
Tần Trữ: "Mượn lời chúc tốt lành của anh."
Tần Trữ và quản lý sảnh đi trước, Trịnh Vĩ và Sầm Hảo đi theo sau.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, Trịnh Vĩ bĩu môi nói với Sầm Hảo: "Người này nịnh nọt ghê thật, có bản lĩnh này thì làm quản lý sảnh làm gì, ra miếu Nguyệt Lão ngồi xem tướng cho các cặp đôi còn kiếm được nhiều hơn."
Sầm Hảo: "Em câm miệng."
Trịnh Vĩ đưa tay gãi tai, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Với khả năng "nhìn một cái là biết" này của anh ta, chắc chắn kiếm được nhiều hơn làm quản lý sảnh."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");