Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bàn ăn được đưa đến trong khu vườn nhỏ có nhiều lọai hoa xinh đẹp, lại có thảm cỏ xanh mướt, những lọai hoa nhỏ tuy không quý giá, lại mọc hỗn lọan hoang dại nhưng lại rất xinh đẹp và tràn đầy sức sống, có lọai đã nở rộ, có lọai còn đang hé nụ, màu sắc rực rỡ tràn khắp mặt đất.
Giữa vườn còn có một hồ nước nhân tạo nhỏ, trên hồ có một ngọn núi giả không lớn lắm nhưng rất tinh xảo, đối diện hồ nước là một cầu gỗ nho nhỏ nối với một cái đình tứ giác bằng gỗ lim, trong đình có bàn được tạo từ ngọc thạch mà hiện tại đang có bốn người ngồi quanh, trên bày các món ăn tràn đầy sắc, hương, vị.
Dù nhìn từ góc độ nào thì cái vườn này cũng được kiến tạo rất tinh xảo, mà nơi dùng cơm lại chính là nơi đẹp nhất của vườn.
Thời điểm Bắc Dao Quang tới trình diện, Như Mặc và hai vị khách đã có mặt đông đủ, nhìn thấy nàng đến,mọi người đều đứng lên nhìn về phía nàng làm cho nàng thụ sủng nhược kinh. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Như Mặc giữa ban ngày, làm cho Bắc Dao Quang càng thêm kích động, súyt chút nữa thì té xỉu, tầm mắt chỉ thản nhiên liếc qua Tư Đồ Y cùng Phùng Tử Kiện một cái, rồi giống như là bị cao dính chặt lấy trên người Như Mặc.
Thanh nhi đứng phía sau Như Mặc thấy vậy thì biết nếu chỉ trông cậy vào một mình nàng thì không xong, nếu bọn họ đã lén giao dịch với nhau thì hắn sẽ không để cho nàng chưa chiến đã bại. Cho nên Thanh nhi lập tức đi lên phía trước, ngăn chặn tầm mắt Bắc Dao Quang nhìn Như Mặc, cung kính nói ” tiểu thư, người đã tới, chủ nhân cùng hai vị khách nhân chờ người đã lâu”
Bắc Dao Quang lúc này mới nhận ra nàng thiếu chút nữa đã thất thố, không khỏi cảm kích đối với Thanh nhi, vội vàng nói ” ngượng ngùng, la ta đến trễ”
“Tiểu thư, người ngồi bên này”, Thanh nhi chỉ vào chỗ ngồi giữa Như Mặc và Phùng Tử Kiện nói.
Bắc Dao Quang vội vàng gật đầu, chậm rãi ngồi xuống, không dám nhìn Như Mặc thêm nữa, sợ lại ngây ngốc làm người ta chê cười, mà sau khi nàng ngồi xuống thì ba người kia cũng cùng ngồi xuống.
” Mọi người không cần khách khí, ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại được gặp nhau, xem như là có duyên, cứ coi như đây là nhà mình, mời tự nhiên”, Như Mặc thân là chủ nhân nên phải lên tiếng trước tiên.
” Như Mặc công tử thật sự quá khách khí! Vừa thấy trang viện này đã biết chủ nhân là người phong lưu, lịch sự, tao nhã, không ngờ hôm nay nhìn thấy lại còn xa hoa hơn tưởng tượng vài phần, lại còn quen biết được với một nhân vật phong nhã tuyệt luân như công tử, thực sự là vinh hạnh của tại hạ”, Tư Đồ Y vẻ mặt bình thản lại nói đúng lời trong lòng của Phùng Tử Kiện, làm hắn liên tục gật đầu ” tiểu sinh cũng cho là như thế”
” Hai vị công tử đã quá đề cao Như Mặc, thực sự là không dám nhận, mời mọi người mau dùng bữa, Trân Châu, Thanh nhi, châm rượu”, Như Mặc cũng không quan tâm hơn thua, chỉ mỉm cười
” Như Mặc công tử thỉnh, Phùng huynh thỉnh!”
” Tư Đồ công tử thỉnh!”
Thực sự là Bắc Dao Quang rất không kiên nhẫn nghe bọn hắn nói lời khách khí qua lại, tuy nhiên vì trong ba người lại có Như Mặc nàng yêu thích, cho nên dù là lời nói văn vẻ làm nàng đau đầu thì giờ này cũng hóa thành êm tai, đúng là trong mắt người yêu là Tây Thi.
” Đến, nếm thử,chút này!” Đang ở suy nghĩ miên man, Bắc Dao Quang thấy một đôi đũa xanh biếc đang gắp một cọng rau cũng xanh biếc bỏ vào chén của nàng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Như Mặc đang mỉm cười, còn có ánh mắt không gợn sóng.
” Tạ ơn, cám ơn!” Bắc Dao Quang vội vàng cúi đầu, bối rối đem cọng rau kia bỏ vào miệng, hương vị thật thơm ngon, ngạc nhiên hỏi ” đây là cái gì mà ăn ngon như vậy?”
” Cái này gọi là thúy điều duẩn, chỉ có ở ngọn núi này, các nơi khác đều không có”, Như Mặc nhẹ nhàng giải thích cho nàng, sau đó mỉm cười nói với Tư Đồ Y và Phùng Tử Kiện ” hai vị công tử cũng nếm thử một chút”
“Phải không? nhìn bộ dáng say mê hưởng thủ của Bắc Dao tiểu thư thì chắc là phi thường mỹ vị rồi, khó có dịp lên núi lại gặp được tiên nhân gia, làm sao có thể bỏ qua được chứ?”, Tư Đồ Y vừa nói, vừa gắp lấy một ít Thúy Điều duẩn bỏ vào miệng, tinh tế nhai nuốt xong, nhịn không được khen ” quả thật là mỹ vị nhân gian a”
Phùng Tử Kiện cũng ăn một miếng, rồi lại gật đầu, hắn vốn xuất thân bần hàn nên khó có dịp được nếm qua sơn trân hải vị, hai ngày nay ăn những món bình thường đối với hắn đã là món ngon quý hiếm, mà thức ăn trên bàn lúc này so ra còn tinh xảo hơn nhiều, chỉ cảm thấy là ăn rất ngon, cũng không biết phải diễn tả là ngon như thế nào.
“Hai vị công tử nếu thích, thì một hồ lêu bọn hạ nhân làm thêm một ít, sau khi ăn xong thì đưa đến phòng, có thể lai rai tiêu khiển, không biết ý hai vị công tử thế nào?”, Như Mặc luôn thể hiện sự quan tâm chu đáo của chủ nhân, làm Tư Đồ Y cùng Phùng Tử Kiện không thể không có hảo cảm với hắn.
” Không dám nhận, không dối gạt công tử, tiểu sinh muốn vào kinh đi thi, thời gian đã phi thường gấp gáp, sau bữa cơm này, tiểu sinh cũng nên cáo từ ra đi!” Phùng Tử Kiện đứng dậy thở dài nói.
” Phùng công tử phải đi? Tại hạ còn chưa hảo hảo đáp tạ công tử cứu viện Dao Quang đâu, sao không ở lâu thêm vài ngày, để cho Như Mặc làm tốt vai trò chủ nhân”, Như Mặc làm ra vẻ hơi ngạc nhiên, ngữ điệu vẫn ôn hòa, làm cho người ta nghe thấy hắn cực kỳ thành khẩn.
“Như Mặc công tử có lòng, tiểu sinh vô cùng cảm kích, tiểu thư đã cho tiểu sinh vào đây trú mưa, tiểu sinh cũng chưa giúp được gì nhiều cho tiểu thư chứ đừng nói tới hai chữ cứu viện, nơi này còn cách kinh đô tới bảy, tám trăm dặm, tiểu sinh nếu bị trễ thì thật nguy, ý tốt của công tử, tiểu sinh xinh nhận. Ăn cơm xong, xin được phép cáo từ”, Phùng Tử Kiện vẻ mặt cảm động nói, lại thi lễ với Như Mặc.
Như Mặc vội vàng đứng dậy đáp lễ,” Nếu Phùng công tử đã kiên trì nhu thế, Như Mặc cũng không dám giữ lại, ngòai núi, Như Mặc còn có một trang viện khác, nếu Phùng công tử không chê, Thanh nhi sẽ đưa công tử tới đó rồi lên xe ngựa vào kinh, như vậy cũng có thể tráng được mưa gió lại tránh được bôn ba cực khổ dọc được, Phùng huynh xin đừng chối từ”
“Như thế, như thế sao được?”, Phùng Tử Kiện thực sự là thụ sủng nhược kinh, cả động vô cùng, chỉ là bèo nước gặp gỡ thế nhưng người ta lại trọng nghĩa khinh tài, ân cần chiêu đãi, thực làm cho hắn không biết nên làm thế nào.
” Phùng công tử, Như Mặc là thật lòng, ngươi cũng đừng từ chối, chỉ là một chiếc xe ngựa thôi, nếu ngày sau ngươi có thể đề tên trên bảng vàng, ngươi trả lại chúng ta một chiếc khác là được rồi”, Bắc Dao Quang thấy hắn lộ vẻ khó xử, nhịn không được ngắt lời hắn, con mọt sách ngu ngốc này, hắn không biết là kinh thành cách xa tới bảy, tám trăm dặm sao? Dựa vào hai chân thì đi chừng nào mới tới? một hay hai tháng? có xe ngựa lại không cần, thực sự là ngu ngốc mà.
” Đúng vậy, Dao Quang nói rất đúng, Phùng huynh liền nhận lấy đi!” Như Mặc ôn nhã gật đầu nói.
” Một khi đã như vậy, tiểu sinh cung kính không bằng tuân lệnh, lòng tốt của công tử cùng tiểu thư, Phùng Tử Kiện chết cũng không dám quên. Nếu ngày sau có duyên gặp lại, chắc chắn sẽ báo đáp”, Phùng Tử Kiện lại thi lễ, nói lời tạ ơn rồi mới cảm kích ngồi xuống.
Như Mặc cùng Bắc Dao Quang thấy hắn nhận xe ngựa, đều cao hứng không thôi, khó có được lúc tâm tư hai người lại giống nhau, đều muốn tiễn người ra đi, chỉ có điều động cơ và mục đích thì không giống nhau, Như Mặc vì không muốn cho người khác tranh giành cơ hội báo ân với hắn, mà Bắc Dao Quang thì lại muốn có cơ hội ở riêng với Như Mặc.
“Tư Đồ công tử, nếu không có chuyện gì gấp thì cứ ở lại tệ trang nghỉ ngơi vài ngày”
Tư Đồ Y chính là chờ nghe những lời này của hắn, lập tức ôm quyền nói ” đang có ý này, xin đa tạ”
Bắc Dao Quang nghe nói bọn họ nói với nhau, bực bội trog lòng, da mặt Tư Đồ Y này thật là dày, người ta nói mọt câu khách khí, hắn chẳng những không biết còn thuận theo. Tên Tư Đồ này vừa nhìn thấy đã biết là gian xảo, sợ không phải là nhân vật chính phái, so với Phùng mọt sách còn khó chơi hơn, nên làm thế nào để đuổi hắn đi?
” Tốt lắm! Tốt lắm! Tệ trang của tại hạ một năm không có được vị khách quý nào tới chơi, năm nay thật là may mắn, Tư Đồ công tử ở lại chơi mấy ngày”, Như Mặc tỏ vẻ cao hứng ” Trân Châu, một lát nữa thu xếp tốt gian phòng tốt nhất ở phía đông rồi bố trí cho Tư Đồ công tử, thời điểm ta không có ở đây thì phải xem Tư Đồ công tử giống ta mà hầu hạ”
” Dã, chủ nhân!” Trân Châu cúi đầu cung kính có lễ nói.
” Như Mặc công tử, ngươi phải ra ngòai sao?”, Tư Đồ Y vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Bắc Dao Quang cũng âm thầm lo lắng không thôi, nếu Như Mặc thật sự đi xa thì khi nào mình mới có cơ hội gặp lại hắn?
“Nghe nói thần y Mặc Ngọc Tử xuất hiện ở Sung Châu, tại hạ có người nhà bị bệnh lâu không khỏi cho nên muốn mời thần y đến chữa trị, may ra còn có hi vọng, ít ngày nữa tại hạ sẽ rời đi nơi này”,Như Mặc vừa nói chuyện, trong mắt cũng hiện lên vẻ ưu sầu làm người ta cũng muốn phân ưu cùng hắn.
” Thì ra là thế! vậ tại hạ chúc công tử có thể thuận lợi tìm được Mặc thần y, tại hạ mượn hoa kính phật, dùng chén rượu này để tiễn Như Mặc công tử cùng Phùng huynh, chúc hai vị lên đường thuận lợi, mời”, Tư Đồ y bưng lên chén rượu, vẻ mặt chân thành nói.
” Đa tạ Tư Đồ công tử! Thỉnh!” Tất cả mọi người giơ lên chén rượu một ngụm uống hết.
Bắc Dao Quang vội vàng nhìn về phía Thanh nhi, dùng ánh mắt tìm kiếm trợ giúp.
Thanh nhi bất động thanh sắc tiến lên châm rượu cho bọn họ, đến khi châm cho Bắc Dao Quang thì thản nhiên nói ” tiểu thư, ngươi có cần phải mang theo áo chòang nguyệt sắc không? khí hậu Sung Châu không ấm áp như nơi này”
Lời này thưc cao minh, ám chỉ Bắc Dao Quang sẽ đi Sung Châu cùng Như Mặc, làm cho Như Mặc dù không muốn cũng không có cách nào ở trước mặt nhiều người mà phản đối, còn Bắc Dao Quang thì âm thầm cao hứng không thôi.
Vụng trộm liếc nhìn thì thấy sắc mặt của Như Mặc dường như không có gì thay đổi, cũng không có dấu hiệu phản đối, trong lòng lại càng mừng rỡ, đối với sự lanh lợi, thông minh của Thanh nhi lại càng thêm yêu thích, xem ra cùng hắn giao dịch là hành động thông minh nhất của nàng, không khỏi mỉm cuời ngọ ngào với hắn, nói ” vậy mang theo đi, Thanh nhi, nhờ có ngươi nhớ tới, nếu không khi tới nơi chỉ sợ ta đã bị đông lạnh lại, đa tạ ngươi, Thanh nhi”
“Đây là việc Thanh nhi phải làm, tiểu thư không cần khách khí”, Thanh nhi thản nhiên hồi đáp, lui về bên cạnh Trân Châu, lập tức nhận phải một cái liếc mắt tràn đầy tức giận của Trân Châu, mà Như Mặc cũng hơi nhíu mày, khi nào thì Thanh nhi “thân mật” với Bắc Dao Quang như vậy? Hắn giúp nàng nói chuyện, còn nàng lại cười ngọt ngào với hắn như vậy?