Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
” Phu nhân!” Thanh nhi lần đầu tiên nghe được Bắc Dao Quang dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với hắn, rốt cuộc biết cảm giác điềm xấu xảy ra là bắt đầu từ đâu, quả nhiên là số kiếp khó tránh khỏi. Hắn chung quy không thể bảo hộ Trân Châu đến cuối cùng, nàng cũng vì ghen tỵ mà không chịu quay đầu, rốt cuộc tử đẩy mình vào chỗ chết, trong lòng cảm thấy đau, cũng không cố chấp, kiên trì vì nàng nữa, cũng vi hai chữ kiên trì này mà đây ra tình cảnh hôm nay, làm tổn thương nhiều người.
Ngọc Linh Lung tuy rằng từ miệng Trân Châu đã biết Thanh nhi luôn thay nàng nhận tội, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh này, lòng nàng vẫn cảm thấy chua sót không chịu nổi, lại hận bản thân mình vì sao không giết chết Trân Châu ngay khi mới gặp mặt, nếu không cũng không nên nông nỗi như hôm nay, tận mắt chứng kiến nam nhân mình thích vì nữ nhân không đáng để hắn yêu mà làm cho hắn dù không phạm lỗi cũng phải quỳ gối. Sự kiêu ngạo và phẫn nộ của nàng làm cho nàng thiếu chút nữa là xông lên kéo hắn đứng lên, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.
Bởi vì là nàng đã tới chậm, nàng không có phát hiện Trân Châu trốn thóat sớm hơn cho nên để cho nàng ta có cơ hội bắt đứa nhỏ của Xà Quân đại nhân mang đi, chuyện quan trọng trước mắt là tình hình của đứa nhỏ, nhưng còn đứa nhỏ hiện tại?.
“Phu nhân và Xà Quân đại nhân có hai đứa nhỏ sao?”
” Phu nhân cùng xà quân đại nhân có hai người con trai?” Ngọc Linh Lung cố dời tầm mắt, không nhìn tới người vẫn còn quỳ trên đất kia, quyết định sẽ đi ra ngòai hỗ trợ tìm kiếm còn hơn là ở đây nhìn thấy Thanh nhi quỳ.
” Đúng vậy, nàng biến thành bộ dáng của Như Mặc ôm đi đệ đệ song sinh là Mặc Mặc, lúc này Như Mặc đã đuổi theo, còn chưa có trở về, không biết tình hình thế nào?” Bắc Dao Quang nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, lại lo lắng cho đứa kia, tơ máu trong mắt cũng đậm thêm vài phần.
Ngọc Linh Lung nhìn thấy tình hình như vậy cũng không hỏi thêm nữa, bởi vì đối với một người mẹ thì đứa nhỏ là tất cả, còn hơn cả tính mạng của nàng ta, không có người mẹ nào lại bỏ qua cho kẻ bắt cóc con mình, hơn nữa người này vẫn một lòng mơ tưởng phu quân của mình, muốn hại chết nàng. Kết cục của Trân Châu không cần nghĩ cũng đã biết.
Thanh nhi rốt cuộc cũng hiểu vì sao Bắc Dao Quang cùng lục thúy xà không phân biệt được kẻ giả mạo chủ nhân, bởi vì Trân Châu mặc bán phó xà y của chủ nhân, đó chính là vỏ rắn được lột ra, vốn không có tác dụng gì nhưng là của chủ nhân thì lại khác. Chủ nhân đạo hạnh cao thâm, mỗi một ngàn năm lột da một lần, lớp xà y này lửa đốt không cháy, nước dính không thấm, là bảo bối nhiều người muốn có, người trong tộc nếu có được thì chẳng khác nào bảo bối phòng thân tốt nhất, còn tộc khác có được thì cũng có thể phòng chống bị rắn cắn, chắn đượ sự tấn công, quan trọng hơn là trên xà y có hơi thở của chủ nhân, cho nên khó trách lục thúy xà không phát hiện ra Trân Châu giả mạo, mà phu nhân vì một lòng cho tiểu thư bú nên cũng không có nhìn kỹ chủ nhân, vì thế Trân Châu mới lợi dụng được cơ hội này mà bắt tiểu công tử đi.
Hắn hiện tại không lo lắng chuyện chủ nhân có thể bắt được Trân Châu hay không, mà hắn lo lắng chuyện khác. Trân Châu tuy rằng nhiều tâm kế nhưng không thông minh đến mức sắp đặt được một kế họach chu đáo như vậy, theo tính cách của nàng, nếu có thể giả mạo làm chủ nhân tiếnvào phòng thì sẽ trực tiếp giết chết phu nhân chứ không phải lẳng lặng bắt tiểu công tủ đi. Cho nên sợ rằng người đến không phải là Trân Châu mà là một người khác, như là Tuyết Ưng vương chẳng hạn.
Thanh nhi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng liền ngẩng đầu nói ” phu nhân, khi kẻ giả mạo chủ nhân đi vào phòng, người không có cảm giác không tốt sao?”
” Thanh nhi, ngươi là có ý tứ gì? Ngươi bây giờ còn muốn cầu tình cho Trân Châu sao?” Bắc Dao Quang định gọi hắn đứng lên, nghe hắn nói vậy, nét mặt càng lạnh lùng hơn.
Ngọc Linh Lung cũng hận không thể ngăn Thanh nhi lại, hắn chẳng lẽ còn vì nữ nhân kia mà cầu tình?hắn chỉ nhận định một mình nàng ta?
” Không, phu nhân, ta hoài nghi kẻ giả mạo kia không phải là Trân Châu” Thanh nhi cũng không để ý tới sắc mặt của Bắc Dao Quang nói tiếp ” Trân Châu tuy rằng ích lỷ lạ đố kỵ nhung không có suy nghĩ thấu đáo lại bình tĩnh đến vậy, tuy rằng Thanh nhi chưa đến đại lao của Thú tộc nhưng nghĩ chắc không có canh phòng lơ là để Trân Châu lại dễ dàng trốn thóat, huống chi nàng ta còn bị chủ nhân phong ấn pháp lực càng không có khả năng bỏ trốn, còn có thể trôm được bán phó xà y chủ nhân đưa cho Thú tộc. Cho nên sau lưng nàng ta nhất định có người hỗ trợ, sai sử nàng ta, mà người này có thể là Tuyết Ưng vương”
” Thì tính sao, mặc dù không phải nàng, ta cũng không tha cho nàng!” Bắc Dao Quang cũng không để ý có phải có người chủ mưu sau lưng hay không, lúc trước lẽ ra không nên để Thanh nhi đem xà y của Như Mặc đi Thú tộc, nếu không thì làm sao có chuyện đứa nhỏ của nàng rơi vào tay người khác?
” Phu nhân, ta lo lắng chính là đứa nhỏ nếu ở trong tay Trân Châu thì chủ nhân nhất định có thể bắt nàng ta về nhưng nếu bị Tuyết Ưng vương mang đi, lại làm cho Trân Châu đánh lạc hướng thì chỉ sợ khó tìm ra được tiểu chủ nhân” Thanh nhi lớn mật nói ra suy luận của hắn, lời này làm cho sắc mặt của Bắc Dao Quang càng thảm hại hơn, hận bản thân mình không phải là yêu quái, nếu không thì lúc này không chỉ biết có lo lắng mà thôi, cái gì cũng không làm được.
” Phu nhân đừng vội, Linh Lung sẽ đi ra ngoài tiếp ứng cho Xà Quân đại nhân, nếu thực sự là Tuyết Ưng vương ở phía sau giở trò, Ngọc Linh Lung này thề dù dốc hết toàn lực của Thú tộc cũng sẽ đem tiểu công tử về”
Thanh nhi nhìn nàng xoay người dứt khoát rời đi, muốn gọi nàng lại nhưng vẫn không nói ra miệng, Bắc Dao Quang thì thất hồn lạc phách ngồi xuống, vô lực nói “ Thanh nhi, ngươi đứng lên đi, thực xin lỗi, lúc này đây ta đã làm ngươi đau lòng nhưng Trân Châu thực sự không thể giữ lại được nữa”
” Phu nhân, Thanh nhi hiểu được! Phu nhân không cần áy náy vì Thanh nhi, nếu Thanh nhi nhớ không lầm thì phu nhân không phải một mà đã ba lần tha thứ cho Trân Châu, chính nàng ta đã tự tìm con đường chết, từ giờ về sau, trong lòng Thanh nhi không còn Trân Châu, cũng không còn tình yêu nam nữ, chỉ một lòng hầu hạ chủ nhân và phu nhân, bảo hộ cho hai tiểu chủ nhân”. Thanh nhi nói xong mới chậm rãi đứng lên, thanh âm dù nhỏ nhưng kiên quyết.
Thì ra không chỉ có con người mới bị tổn thương mà Xà tộc như hắn dù tâm lạnh lùng thế nào cũng không tránh khỏi, tâm hắn đã bị Trân Châu làm tổn thương rất nặng, từ giờ về sau, trong lòng hắn không còn có nàng, chỉ có vết thương lòng.
Như Mặc lần theo mùi, đuổi theo kẻ kia cũng được vài trăm dặm, mỗi lần sắp đến lúc hắn bắt được thì hơi thở đó lại đột nhiên biến mất, tựa hồ như có người cố ý làm cho hắn mất kiên nhẫn, đồng thời cũng cố ý dẫn hắn đi lòng vòng, vốn kiêng kị nhi tử còn trong tay đối phương nên Như Mặc không dám dùng biện pháp mạnh. Tuy nhiên lúc này biết được mình đã trúng kế kẻ khác, còn nhi tử của mình chắc cũng không còn nằm trong tay kẻ đang bỏ chạy phía trước.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, khuôn mặt Như Mặc càng thêm lạnh lùng, lập tức dừng bước, nhắm mắt lại, vận dụng toàn bộ pháp lực tập trung lên mắt, khi mở ra thì trời đất trong mắt hắn đã chia thành ba phần, tầm mắt nhìn đến đâu thì khung cảnh nơi đó đều nhìn thấy rất rõ, cho nên hắn cũng thấy trên không trung cách đây vạn dặm xa xôi tiểu nhi tử của hắn đang nằm trong đôi bàn tay to lớn của Tuyết Ưng vương, mà hắn hiển nhiên là cũng đã bỏ lỡ cơ hội đuổi kịp hắn ta.
Còn trên mặt đất lúc này, cách hắn vài trăm dặm là Trân Châu đang mặc bán phó xà y của hắn, còn có hơi thở từ trên người nàng ta xuyên qua kiện áo khoác, chính là hơi thở dẫn đường cho hắn truy tìm cũng chính là hơi thở phát ra từ tấm áo choàng, Như Mặc nhất thời lửa giận ngập trời, thu hồi thiên nhãn.
Bàn tay trắng nõn vươn ra, tập hợp tam vị chân hỏa trong người hắn thành Kinh Hồng kiếm, xác định lại vị trí của Trân Châu lần nữa, Như Mặc nhún chân một cái, giây phút sau đã xuất hiện chỗ nàng ta. Hôm nay nếu hắn không thể mang Mặc Mặc về thì cũng muốn giết chết Trân Châu cho hả giận.
Trân Châu thấy Như Mặc đột nhiên như thiên thần giáng thế xuất hiện trước mặt mình, sợ tới mức đánh rơi bọc quần áo trên tay, Như Mặc cười lạnh một tiếng “ hảo Trân Châu, xem ra năm đó ta cứu ngươi là sai lần, lẽ ra nên để ngươi chết trong miệng hắc mãng, ngươi như thế này là báo đáp ân tình của ta sao?”
” Chủ nhân tha mạng a! Chủ nhân tha mạng! Trân Châu làm như vậy cũng đều là vì chủ nhân ngài a! Từ khi chủ nhân cùng nhân loại ti tiện kia ở chung một chỗ, chủ nhân không còn tập trung tu luyện nữa, đạo hành vạn năm chẳng lẽ vì một nhân loại mà cam chịu phế bỏ sao? Trân Châu trước kia không hiểu chuyện, luôn muốn độc chiếm chủ nhân nhưng giờ thì Trân Châu hiểu được, làm cho chủ nhân hoàn thành nghiệp lớn mới là phúc của Trân Châu, xà tử là nghịch ý trời đất, bọn họ tồn tại đối với chủ nhân là trăm hại mà không có lợi…”
” Câm mồm–” Như Mặc quả thực không thể nhịn được nữa, cười lạnh càng tăng lên vài phần,” Nói như vậy ngươi làm tất cả là vì ta?”
” Chủ nhân minh giám!” Trân Châu lập tức dập đầu như đảo tỏi,” Chủ nhân nếu thật sự muốn hưởng thụ khoái lạc nhân gian cũng nên tìm nữ tử trong tộc chúng ta, cũng có thể duy trì được huyết thống thuần khiết”
Như Mặc khó thở, ngược lại nở nụ cười, nhìn Trân Châu vẻ mặt ra vẻ đại nghĩa, tựa hồ như tất cả đều là suy nghĩ cho hắn, không biết nàng không biết sống chết hay vẫn cho rằng hắn là đứa ngốc?
“Nói nghe thật êm tai, ngươi đã trung thành và tận tâm như thế, ta nếu không hồi báo ngươi thì chẳng phải là phụ lòng tốt của ngươi sao?”
Kinh Hồng kiếm trong tay phóng tới, Trân Châu như đã có phòng bị, lập tức nghiêng người né tránh, Như Mặc thấy thế càng cười mỉa mai, xem ra Tuyết Ưng vương vì đối phó hắn nên bỏ ra không ít công sức trên người Trân Châu, chẳng những cởi bỏ phong ấn cho nàng, còn nàng thêm năm trăm năm đạo hạnh.
Tuyết Ưng, xem ra ngươi thật đúng là quyết theo ta đến cùng.
” Trân Châu, Tuyết Ưng vương cho ngươi thêm năm trăm năm đạo hạnh thì ngươi cho rằng ngươi có tư cách động thủ với ta sao? Ngươi thật ngu xuẩn, khó trách bị người khác xem như là con cờ mà lợi dụng” Như Mặc thu Kinh Hồng kiến trong tay lại, bàn tay thu lại rồi xòe ra, không chút dùng sức vươn lên trước một cái, Trân Châu đã kêu lên thảm thiết, cần cổ đã nằm gọn trong tay Như Mặc.
” Chủ, chủ nhân, ngươi, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ lại, chẳng lẽ ngươi muốn cứu nghiệt chủng kia sao?” Trân Châu giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay của Như Mặc đang siết chặt cổ nàng, vứa há miệng ra sức thở, vừa cố gắng nói.
Nàng không nói chuyện đứa nhỏ thì thôi, vừa nghe nói tới Mặc Mặc, lửa giận trong Như Mặc càng lớn hơn, chết đến nơi còn dám gọi bảo bối của hắn là nghiệt chủng sao? Còn dám lấy đứa nhỏ ra uy hiếp hắn? nàng nghi Tuyết Ưng vương sẽ vì cứu nàng mà đem Mặc Mặc đến trao đổi sao?
” Trân Châu, ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi, Tuyết Ưng vương bất quá chỉ để ngươi thay hắn đánh lạc hướng ta để hắn có thời gian mang Mặc Mặc đi thôi, ngươi nghĩ hắn sẽ quay lại cứu ngươi sao? Ngươi đối với hắn đã không còn giá trị lợi dụng, mà với ta thì ngươi chết cũng chưa hết tội, muốn nói điều kiện với ta cũng không tới phiên ngươi” năm ngón tay của Như Mặc siết chặt hơn, Trân Châu ngay cả thở cũng khó khăn hơn, chẳng thể nói được gì nữa, ánh mắt Như Mặc hung dữ nhìn nàng, giống như nhìn một kẻ đã chết.
Trân Châu giờ phút này dĩ nhiên cảm giác được tử vong tiến đến, đầu lưỡi thè ra ngoài, mắt mở thật to, nhìn Như Mặc sợ hãi và cầu xin, nàng biết sai rồi, chủ nhân lúc này thật muốn giết chết nàng, nàng không muốn chết a.
Lúc này nàng ta cũng biết mình bị lợi dụng, Tuyết Ưng vương ngay từ đầu đã không có ý muốn cùng nàng hợp tác mà chỉ muốn lợi dụng nàng để tính kế với Như Mặc, lại càng không thực hiện những gì bọn họ đã thỏa thuận với nhau. Nàng giúp hắn đối phó toàn bộ Xà tộc, hắn giúp nàng đánh tan đạo hạnh của Như Mặc, đưa cho nàng làm nam sủng, còn có thể giúp nàng giết chết tiện nhân Bắc Dao Quang kia, hơn nữa cũng giao nghiệt chủng của bọn họ cho nàng xử lý…Tất cả đều là hứa hẹn của Tuyết Ưng vương với nàng, lúc này Như Mặc không chút lưu tình mà dùng lực mạnh hơn. Thật sự là buồn cười, nàng thật ngu ngốc mới tin lời kẻ thiên địch của tộc loại, giờ rơi vào tình cảnh này, nàng thực sự không cam lòng.
“Xà Quân đại nhân thủ hạ lưu tình” một thanh âm trung tính vang lên, thân ảnh hắc y của Ngọc Linh Lung đã hiện ra trước mặt Như Mặc.
Như Mặc liếc mắt một cái liền nhìn thấu chân thân hắc báo của nàng, cũng nhìn ra khí thế và đạo hạnh cao thâm của nàng, không khó đoán ra thân thế của nàng “ Báo vương Thú tộc muốn thay nàng ta cầu tình?”
” Xà Quân đại nhân hiểu lầm! Linh Lung vì phu nhân mà đến, phu nhân rất lo lắng cho an nguy của Xà Quân đại nhân và tiểu công tử, còn về phần Trân Châu, ta nghĩ phu nhân muốn tự mình xử trí nàng ta, Xà Quân đại nhân bây giờ giết nàng ta thì chẳng phải quá tốt cho nàng ta sao?”
Ngọc Linh Lung về công về tư cũng đều không muốn cho Trân Châu dễ dàng chết như vậy, trước khi nàng rời đi, Thanh nhi nàng yêu còn quỳ gối trước mặt một nhân loại cũng chính vì nữ nhân ngu xuẩn này, càng làm cho nàng mất mắt hơn là nàng ta dám đánh cắp bán phúc xà y mà Như Mặc đã đưa cho Thú tộc, làm cho Thú tộc trong chuyện này mà xảy ra hiềm nghi, nếu Như Mặc tin bọn họ trong sạch thì không sao, nếu không thì sẽ cho rằng Thú tôc cũng tính kế với hắn, như vậy chẳng phải là quá oan ức cho Thú tộc sao?
” Nếu Xà Quân đại nhân còn có thể tin tưởng Linh Lung thì Xà Quân đại nhân cứ đuổi theo Tuyết Ưng vương, còn về phần Trân Châu thì giao cho ta mang về cho phu nhân trước đi. Chờ Xà Quân đại nhân mang tiểu công tử về thì cùng phu nhân trừng trị Trân Châu cũng không muộn”
Như Mặc mỉm cười, nụ cười lạnh lùng cũng không phải nhằm vào Ngọc Linh Lung.
Buông bàn tay đang nắm cổ Trân Châu ra, đồng thời đặt tay trái lên đỉnh đầu nàng ta, không có động tác gì nhưng thân hình Trân Châu lại run rẩy, Ngọc Linh Lung nhìn thấy động tác của Như Mặc thì biết hắn đang hấp thu pháp lực của nàng ta, bức nàng ta hiện ra nguyên hình.
Thân hình nho nhỏ của Trân Châu run rẩy, sau đó bắt đầu giãy dụa kịch liệt và co rút lại, ánh mắt nhìn Như Mặc tràn đầy oán hận, ác độc và không cam lòng nhưng miệng vẫn không ngừng cầu xin “ chủ nhân, ngươi tha cho ta đi, Trân Châu thực sự biết sai rồi, chủ nhân…”
Như Mặc đương nhiên là không để ý tới, tiếp tục cho tới khi Trân Châu hiện ra nguyên hình bạch xà, tiếng kêu thảm thiết cùng cầu xin tha thứ của nàng ta cũng biến mất.
Một sợi dây màu vàng như dây cột tóc từ trong tay áo của Như Mặc bay ra, nháy mắt đã quấn quanh thân hình to lớn của bạch xà đang giãy dụa trên mặt đất, Như Mặc càng niệm, sợi dây càng thít chặt lại cho đến khi thân hình to lớn của bạch xà biến thành một con rắn nhỏ, Như Mặc liền đưa lòng bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy nó, đưa tới trước mặt Ngọc Linh Lung “ nó đã bị Khốn Long tác trói chặt, nếu càng giãy dụa thì càng đau đớn hơn, phiền Báo vương đem nghiệp chướng này mang về, đạo hạnh của nó đã bị hủy nhưng nọc độc vẫn còn, Khốn Long tác sẽ làm cho nó không thể gây chuyện cũng không thể chạy trốn, đồng thời cũng nhờ Báo vương nói với thê tử Dao Quang của ta, nói nàng đừng lo lắng cho ta, ta đi Tuyết Phong một chuyến rồi sẽ về liền”
” Xà Quân đại nhân yên tâm, Linh Lung vẫn luôn là bằng hữu của nàng, chuyện Trân Châu trốn thoát, Linh Lung cũng khó thoát trách nhiệm, đợi việc này qua đi, Linh Lung sẽ cho Xà Quân đại nhân một lời giải thích ổn thỏa” Ngọc Linh Lung tiếp nhận Trân Châu đã bị đánh nguyên hình, trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiên quyết nói.
” Báo vương không cần như thế! Ngươi trượng nghĩa tiến đến tương trợ, Như Mặc đã rất cảm kích, chuyện an nguy trong phủ còn phiền Báo vương lo lắng giùm. Thanh nhi tuy rằng trầm ổn nhưng căn cơ dù sao vẫn còn kém, ta nghi Tuyết Ưng vương chắc sẽ không chỉ ôm hài tử của ta đi để khống chế ta, ta sợ rằng ta vừa rời đi, hắn sẽ có biện pháp khác để đối phó với gia đình ta”. Mặc dù lo lắng nhưng Như Mặc không thể không đi Tuyết Phong bởi vì đứa nhỏ của hắn vẫn còn trong tay người ta, dù biết có âm mưu đang chờ sẵn, hắn cũng chỉ có thể đi tới, không còn đường để lui.
” Xà Quân đại nhân yên tâm, Linh Lung lần này trở về sẽ triệu tập tướng lãnh trong tộc đến bảo vệ Bắc Dao phủ. Linh Lung cam đoan khi Xà Quân đại nhân trở về, sẽ trả lại ngươi một phu nhân hoàn hảo vô khuyết”