Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
” Tinh quân chuyển thế?” Bắc Dao Quang ngẩng đầu lên, vô ý thức lập lại một tiếng,” Thật sự có tinh quân chuyển thế sao?”
” Đương nhiên, Vô Ảnh chính là vị tinh quân thứ năm, Liêm Trinh Tinh Quân, hắn xuống trần cũng đã nhiều năm, bây giờ đã đến lúc trở về, cũng chính là quay lại Ngọc Hành cung của hắn, ngươi nên cao hứng cho hắn, rốt cuộc đã không chịu cảnh luân hồi tra tấn, không phải ở trần gian lịch kiếp nữa. Đây là số mệnh của bọn họ, cho dù không phải hôm nay thì đến một ngày nào đó cũng phải rời chúng ta mà đi, nhân loại không thể sống lâu vĩnh hằng, ngươi biết đạo lý này mà, phải không? Dao Quang, cho nên đừng khóc nữa được không? nước mắt của ngươi làm lòng ta rất khó chịu, ngươi không cảm giác được sao?” Như Mặc vừa nói, vừa kéo nàng quay lên nhìn mặt mình.
” Thực xin lỗi, Như Mặc!” Bắc Dao Quang đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, dựa đầu vào vai hắn “ ngươi ngàn vạn lần đừng rời xa ta, ta đã mất một người, nếu ngươi cũng rời bỏ ra, ta nhất định sẽ chết, Như Mặc”
” Ngốc Dao Quang, ngươi là thê tử của ta, là người kết tóc se tơ vĩnh viễn của ta, cho dù ta chết đi, ta cũng sẽ không bỏ ngươi ở lại một mình, ta sẽ dẫn ngươi cùng đi. Đừng khóc được không? Ngươi xem, Bảo Bảo cũng khóc đến sưng mắt” Như Mặc cúi đầu nhìn nàng, cũng nhìn Bảo Bảo trong tay Bắc Dao Quang, gương mặt cũng tèm lem nước mắt “ một lớn, một nhỏ, đúng là hai con quỷ thích khóc”
” Trời ạ, Như Mặc, Mặc Mặc đâu?” Nghe được hắn nhắc tới Bảo Bảo, Bắc Dao Quang lúc này mới phát hiện hắn từ lúc xuất hiện tới giờ chỉ có một mình, không thấy Mặc Mặc đâu, Bắc Dao Quang vốn chưa định thần lại càng bối rối hơn.
” Phu nhân, Mặc Mặc ở đây” Một giọng nam tính vang lên, Bắc Dao Quang vội vàng ngẩng đầu nhìn xem, thấy một nam tử tuấn mỹ đang ôm trong tay đứa con bảo bối của nàng, mà người này nàng chưa từng gặp qua, càng không biết hắn xuất hiện lúc nào, có lẽ là sau khi Ngọc Bạch rời đi.
Tóm lại, Ngọc Linh Lung từ khi nhìn thấy hắn thì đã biết đó là Tuyết Ưng vương, còn Thanh nhi lại nhìn hắn đầy cừu hận và đề phòng.
” Mặc Mặc, Mặc Mặc!” Bắc Dao Quang không để ý chân bị tên, vội vàng đem Bảo Bảo gia cho Như Mặc, rồi vội vàng tiến tới ôm lấy Mặc Mặc vào lòng, nước mắt lại tuôn ra như mưa, hôn lấy hôn để lên mặt Mặc Mặc, rồi lại khóc rống lên. Ngày hôm nay nàng đã chịu quá nhiều đả kích, luôn lo lắng Mặc Mặc bị nguy hiểm, cuối cùng nó cũng đã trở lại an toàn.
Nàng đã nghĩ nàng có thể vĩnh viễn mất nó, sự bình tĩnh lúc trước đều là giả, cố gắng an ủi lấy mình mà thôi.
Hiện tại ôm thân hình nhỏ nhắn của Mặc Mặc trong lòng, Bắc Dao Quang mới cảm thấy hoàn hồn, không ngừng gọi tên hắn “ Mặc Mặc, Mặc Mặc, bảo bối của ta, ngươi rốt cuộc đã trở lại, ngươi không có bị gì a, thật tốt quá”
” Mụ mụ!” âm thanh non nớt vang lên.
Bắc Dao Quang ngừng khóc, kinh ngạc nhìn tiểu tử đáng yêu trong lòng “ Mặc Mặc, hài tử ngoan, ngươi gọi ta mụ mụ sao? Hài tử ngoan”
” Dao Quang, đừng khóc, nước mắt của ngươi đã muốn làm ngập phủ của ta rồi, tuy rằng xà tộc chúng ta thuộc hệ thủy nhưng cũng không thích bị ngập trong nước a” Như Mặc lên tiếng trêu chọc, ý đồ làm cho nàng giảm bớt cảm xúc.
” Đúng vậy, phu nhân, ngài đừng khóc! Tiểu công tử đã trở về, ngươi nên cao hứng mới phải” Ngọc Linh Lung dù không yên lòng cũng lên tiếng an ủi, tầm mắt vẫn không rời khỏi Thanh nhi, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn vẫn bình tĩnh nhưng là cái kiểu bình tĩnh làm người ta thất bất an.
” Tuyết Ưng gặp qua phu nhân!” Tuyết Ưng vương nhìn đôi mẫu tử ôm nhau khóc, lại nghĩ tới việc mình bắt Mặc Mặc đi mà có chút xấu hổ.
Bắc Dao Quang ngừng khóc “ ngươi nói ngươi là ai?”
” Tại hạ Tuyết Ưng gặp qua phu nhân!” Tuyết Ưng vương thấy Bắc Dao Quang nhìn hắn không mấy thiện cảm, trong lòng cũng nổi lên cảm giác bất an.
” Như Mặc, hắn chính là Tuyết Ưng vương đã ôm Mặc Mặc đi sao?” Bắc Dao Quang không nhìn hắn, nghiêng đầu quay sang hỏi Như Mặc, thanh âm cũng trầm hơn.
Như Mặc vừa thấy biểu tình của nàng đã biết nàng nghĩ gì, vội vàng nói “ Dao Quang, ngươi hãy nghe ta nói”
” Như Mặc, ngươi không cần phải nói, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi đem hắn về đây để làm gì? Ngươi có biết nếu hắn không thông đồng cùng Trân Châu bắt Mặc Mặc đi sự việc hôm nay đã không xảy ra? Vô Ảnh cũng sẽ không chết, ngươi có biết hay không? ta không thể trách Ngọc Bạch không tha thứ cho ta, bởi vì ngay cả chính ta cũng không tha thứ cho mình, cho nên ta càng không thể tha thứ cho kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Ngươi đi đi, đừng để ta gặp lại ngươi” Bắc Dao Quang kích động, đầu tiên là nói với Như Mặc, sau đó xoay người quát Tuyết Ưng vương
Tuyết Ưng vương bị ánh mắt tức giận của nàng làm chấn kinh, một màn lúc nãy hắn ở trên trời nhìn thấy rất rõ, Bắc Dao Quang khóc lóc đau khổ hắn cũng đều thấy, tuy rằng hắn cảm thấy chuyện Phong Vô Ảnh chết không liên quan gì đến hắn nhưng không thể nói hắn không có trách nhiệm, cho nên hắn không thể trách Bắc Dao Quang không bỏ qua cho hắn.
” Dao Quang–” Như Mặc ôn nhu nhìn Bắc Dao Quang nhằm trấn an nàng, nhưng lần đầu tiên nàng tránh cái nhìn của hắn, xoay người, dùng sức nắm chặt tay như muốn biểu lộ thái độ của mình.
” Như Mặc, phu nhân, chuyện của Mặc Mặc việc, Tuyết Ưng sẽ hướng hai vị giải thích, còn chuyện của Phong đại phu, không ai trong chúng ta có thể đoán được, ta tuy không giết bá nhân nhưng bá nhân lại vì ta mà chết, Tuyết Ưng không thể trốn tránh trách nhiệm, phu nhân không muốn nhìn thấy Tuyết Ưng, vậy thì ta xin cáo từ, ngày khác sẽ tới thỉnh tội” Tuyết Ưng vương nói xong cũng có chút mất mác, xoay người, vốn tưởng rằng sau khi làm sáng tỏ những hiểu lầm sẽ có kết cục vui vẻ, không ngờ vì cái chết của Phong Vô Ảnh mà mọi thứ tiêu tan hết.
” Tuyết Ưng, chúng ta sẽ quay về Dục Xà sơn, hoan nghênh ngươi tới làm khách” Như Mặc cũng không giữ hắn lại vì biết lúc này cũng không phải là thời cơ tốt, hắn chỉ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Tuyết Ưng, như muốn nói cho hắn biết mình không vì cái chết của Phong Vô Ảnh mà trách hắn. Tuyết Ưng vương hiểu ý, gật đầu, cô đơn rời đi, khi mái tóc ngân bạch biến mất trong tầm mắt của mọi người, Bắc Dao Quang mới nói “ Như Mặc, đừng trách ta, ta bây giờ còn không thể tha thứ cho hắn”
” Ta biết, đứa ngốc, nơi này chúng ta xem ra không thể ở được nữa, ngươi có bằng lòng quay về Xà sơn cùng ta không, tuy rằng nơi đó không náo nhiệt như ở đây nhưng cũng là non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp” Như Mặc ôm lấy Bắc Dao Quang, ôn nhu trấn an nàng. Cũng không phải rời đi là vì uy hiếp của Trần Ngọc Bạch mà vì nơi này đã làm cho Dao Quang thương tâm, tiếp tục ở lại sẽ làm nàng thêm tự trách mình, là chuyện hắn không muốn, cho nên rời đi là biện pháp tốt nhất.
” Hảo! Chúng ta đi bây giờ đi, ta không muốn ở lại nơi này một giờ một khắc nào nữa”, Bắc Dao Quang gật đầu, nhìn tòa nhà đã ở gần mười tháng, dù sao nàng cũng đã ở nơi này mà sinh ra đứa nhỏ, cùng Vô Ảnh, Như Mặc và mọi người cùng ăn cơm ở Xuân Mặc viện vô số lần, là nơi nàng đã trải qua những giờ phút quan trọng nhất, tuy rằng nàng chưa đi hết tòa nhà này nhưng dù sao nó cũng là nhà của nàng, bây giờ phải rời khỏi để đến một nơi xa lạ khác để bắt đầu lại từ đầu, trong lòng Bắc Dao Quang cũng có chút khẩn trương.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Như Mặc vẫn chăm chú nhìn nàng, cảm giác khẩn trương cũng lắng lại, Vô Ảnh đã đi rồi, Ngọc Bạch thì không tha thứ cho bọn họ, Tư Đồ Huyền có sống hay không triều đình chắc chắn cũng không bỏ qua cho bọn họ, sau này nơi đây không còn yên tĩnh nữa, chi bằng đi cho rồi, đỡ gây rắc rối cho Ngọc Bạch và Hiệp Khách thành.
” Thanh nhi, ngươi tới ôm Bảo Bảo, ta mang Dao Quang cùng Mặc Mặc, chúng ta cùng nhau đi thôi!” Như Mặc xoay người đối với Thanh nhi nhẹ giọng nói, Thanh nhi cũng không lên tiếng, mà quỳ xuống đất, dập đầu “ chủ nhân, phu nhân xin thứ cho Thanh nhi không thể theo chủ nhân và phu nhân được nữa, Thanh nhi khấu đầu tạ chủ nhân đã chiếu cố Thanh nhi nhiều năm qua cũng tạ phu nhân đã đối với Thanh nhi đầy tôn trọng và yêu thương. Thanh nhi thật xin lỗi các người”
” Thanh nhi, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi muốn làm gì? Mau đứng lên!” Bắc Dao Quang cũng bị hành động của hắn làm kinh ngạc.
” Phu nhân, Thanh nhi có tội! Thanh nhi một lần lại một lần làm cho chủ nhân cùng phu nhân thất vọng, lúc này đây lại gây thành thảm hoạ, Thanh nhi đã không còn mặt mũi nào để đi theo chủ nhân và phu nhân được nữa, chỉ biết lấy cái chết để tạ ơn” Thanh nhi vừa nói, vừa dập đầu, khi ngẩng lên, khuôn mắt, trong mắt đều là thần sắc tĩnh mịch.
” Thanh nhi, ngươi nói vớ vẩn cái gì, đây không phải lỗi của ngươi, phu nhân, Xà quân đại nhân” Ngọc Linh Lung lo lắng đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống, ngước mắt cầu xin nhìn Bắc Dao Quang cùng Như Mặc.
Bắc Dao Quang thừa nhận nàng vừa mới trách tội Tuyết Ưng vương là có giận chó đánh mèo, nàng cũng thừa nhận khi nàng nhìn thấy Trân Châu từ trong tay áo Thanh nhi văng ra, lúc đó nàng rất phẫn nộ và cảm giác mình bị Thanh nhi phản bội. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lấy cái chết để tạ tội của hắn, lòng nàng cũng tràn đầy khó chịu và thương tiếc, Thanh nhi đã làm gì sai? Hắn bất quá chỉ là yêu một người mà thôi, tuy rằng hắn yêu không đúng đối tượng, nhưng tình yêu chính là như vậy, nếu có thể dùng lý trí để phân tích thì đó sẽ không còn là tình yêu nữa.
Nàng có thể hiểu được cảm giác của Thanh nhi lúc này, Trân Châu hắn yêu đã chết, còn hại Vô Ảnh chết theo, cũng làm cho mình thương tâm khổ sở, đối với một kẻ trung thành như Thanh nhi mà nói dù nàng không trách hắn thì trong lòng hắn cũng tự trách và áy náy, bao nhiêu đó cũng đủ bức tử hắn. Nàng đã mất Vô Ảnh, chẳng lẽ phải mất luôn Thanh nhi sao?
Không–
Lập tức ôm Mặc Mặc ngồi xuống, đem đứa nhỏ đặt vào ngực hắn, trừng mắt nhìn hắn quát “ như thế nào, ngươi muốn chết? ta không đồng ý, chết thì quá dễ dàng cho ngươi, ta lệnh cho người cả đời phải làm hạ nhân, hầu hạ ta, hầu hạ Như Mặc, làm sao cũng không cho đi, còn không ôm Mặc Mặc đứng lên”
” Phu nhân, Thanh nhi không xứng hầu hạ phu nhân!” Thanh nhi run rầy ôm lấy Mắc Mặc, trong mắt rốt cuộc cũng có gợn sóng, hắn biết Bắc Dao Quang nhìn như hung ác nhưng cũng vì muốn giữ hắn lại nên mới như thế, hắn không nghĩ lúc này phu nhân vẫn còn nghĩ cho hắn.
“Xứng hay không, không do ngươi quyết định. Thật đúng là không có một chút tác phong của người hầu, mau đứng lên cho ta” Bắc Dao Quang dùng hai tay kéo hắn đứng lên, Thanh nhi không khóc, ngược lại lệ của nàng lại tuôn ra “ Thanh nhi, ngươi muốn làm ta thương tâm đến chết sao? Vô Ảnh chết đi đã làm cho ta đau muốn chết, ngay cả ngươi bây giờ cũng muốn chết? được, một khi đã vậy thì tất cả cùng chết đi, sống một mình làm gì?”
” Thanh nhi, ngươi nháo cũng đủ rồi,đều đã là người lớn mà tính tình lại như con nít. Còn không đứng lên, muốn ta và phu nhân quỳ xuống xin ngươi sao? Lần này sai lầm ngươi phạm phải không nhỏ nhưng cứ mỗi lần làm sai đều dùng cái chết để trốn tránh thì ta không đồng ý, nếu ngươi thực sự muốn chuộc lỗi với ta và phu nhân thì phải sống cho tốt, sống vui vẻ, có đúng không?’ Như Mặc trách cứ nhìn Thanh nhi, cái nhìn vừa nghiêm khắc lại bao dung làm cho Thanh nhi tự giác đứng lên “ chủ nhân, phu nhân, Thanh nhi sai rồi”
” Ngươi lần sau còn dám lấy cái chết để uy hiếp, ta sẽ không mềm lòng nữa, ta sẽ tự mình lấy đao tới để xử lý ngươi, miễn cho ngươi tự xử khiến lòng ta đau” Bắc Dao Quang chỉ ngón tay vào trán Thanh nhi nói.
“Dạ phu nhân, Thanh nhi không dám, cảm ơn phu nhân đã có Thanh nhi thêm một cơ hội, sau này trừ khi chết, nếu không Thanh nhi tuyệt đối sẽ không rời khỏi chủ nhân và phu nhân một bước”
Hắn này một câu ra,tâm của Ngọc Linh Lung tựa như vừa rời khỏi biển lửa đã rơi xuống núi băng, lúc trước thấy hắn kiên quyết chết, lo lắng Như Mặc và Bắc Dao Quang không khuyên được hắn, thật vất vả mới thấy hắn hồi tâm chuyển ý nhưng hắn lại dùng toàn bộ thời gian sau này để bồi hai người bọn họ, dù chết không rời, như vậy mình cùng hắn còn có tương lai gì nữa chứ?
Bắc Dao Quang nhìn thoáng qua Thanh nhi, lại nhìn Ngọc Linh Lung bi ai bên cạnh hắn, không khỏi cảm thấy đau đầu, Thanh nhi tính tình quật cường, Băc Dao Quang nghe hắn kêu phu nhân lâu như vậy sao lại không hiểu hắn chứ? Một khi đã quyết định chuyện gì thì chết cũng không quay đầu mà Ngọc Linh Lung thân là vương của Thú tộc, dù thương hắn thế nào cũng không thể vì hắn mà ở lại Xà tộc, ở lại bên bọn họ, tình yêu kẻ bắc người nam như vậy khi nào mới có kết quả?
Nhìn thoáng qua Như Mặc, Như Mặc đối với chuyện tình của Ngọc Linh Lung và Thanh nhi vẫn chưa có phát hiện gì, hắn chỉ nhìn thấy Bắc Dao Quang không còn khóc nữa thì yên tâm, tươi cười nói ” cũng không còn sớm nữa, chúng ta cần phải rời thành, Báo vương đại nhân đi với chúng ta, hay là?’
“Linh Lung còn vài việc chưa xử lý xong, cũng cần phải quay về tộc, không thể đi cùng Xà quân đại nhân được rồi, chúng ta chia tay nhau ở đâ đi, đợi Xà quân đại nhân thu xếp ổn thỏa, Linh Lung sẽ đến Xà sơn thăm Xà quân đại nhân” Ngọc Lin Lung hạ tầm mắt, cố che dấu vẻ cô đơn trong lòng, dùng ngữ khí ôn hòa từ biệt.
” Báo Vương đại nhân quá khách khí, luôn hoan nghênh ngươi tới Xà sơn làm khách, xà y này lúc trước đã đưa cho ngươi, có nó, ngươi bất cứ lúc nào cũng là khách quý của Xà sơn” Như Mặc nhẹ nhàng xòe bàn tay, trong bàn tay hắn xuất hiện một kiện áo chòang lục sắc, chính là bán phó xà y lúc trước Thanh nhi mang đến Thú tộc.
Ngọc Linh Lung chần chờ một chút mới đưa hai tay tiếp nhận ” đa tạ Xà quân đại nhân, Linh Lung cáo từ, phu nhân cùng Thanh nhi, các ngươi cũng bảo trọng”
“Linh Lung, ngươi cũng bảo trọng, hiểu nhau không chỉ có một lần này, nhân lọai chúng ta có câu có công mài sắt, có ngày nên kim, còn rất nhiều thời gian và cơ hội, chỉ cần ngươi thích, lúc nào cũng có thể đến nhà ta” Bắc Dao Quang ẩn ý nói với Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung nghe lời của Bắc Dao Quang nói thì biết nàng đã hiểu hết tâm sự của mình, có chút hổ thẹn lại có chút kích động, nghe khẩu khí của Bắc Dao Quang thì dường như nàng muốn hỗ trợ cho chuyện của mình và Thanh nhi, nếu đã vậy, nàng trở về suy nghĩ, kế tiếp nên làm thế nào để chiếm được trái tim của Thanh nhi a.
“Linh Lung cảm tạ lời mời của phu nhân, Linh Lung nhất định sẽ thường xuyên đến quấy rầy, cáo từ” Ngọc Linh Lung mỉm cười với Bắc Dao Quang, thi lễ rồi xoay người, chỉ vài cái lên xuống đã biến mất khỏi Bắc Dao phủ.
” Dao Quang, chúng ta cũng đi thôi!” mọi người đều đã đi rồi, cũng là lúc bọn họ rời đi.
“Được” Bắc Dao Quang khoác tay Như Mặc, nhìn thóang qua Bắc Dao phủ một cái, hít một hơi thật sâu nói ‘ cái gì cũng không phải, chúng ta đi”