Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Nòng Nọc nói: "Con trai đánh ông nội là không đúng!"
Hướng Tâm ngồi bên cạnh xoay người lại, cười nói với Nòng Nọc: "Bối phận của các cậu lần nào cũng gọi sai, cậu là con của cậu ấy, lại tự xưng ông nội, cậu ấy tự gọi mình là cháu trai, lại tự xưng là bố."
"Cái này cậu không hiểu đâu," Đường Ngữ nhướn mày, "Đây là ăn ý."
"Đúng vậy, đây là ăn ý, rốt cuộc thì tui với tên này cũng mặc quần thủng đáy mà cùng nhau lớn lên đó." Nòng Nọc nói.
Băng Mật cười nhạt một cái: "Cái này gọi là loạn luân."
Đường Ngữ: "!"
Nòng Nọc: "!!"
Hướng Tâm: "!!!"
Giỏi, cậu giỏi, cậu giỏi nhất.
Mãi cho đến khi đến giờ Vật lý, Đường Ngữ vẫn còn bị câu nói đó của Băng Mật làm cho ngơ ngác.
Băng Mật nhìn bên ngoài thì văn nhã vậy thôi chứ thật ra nội tâm hắn phong phú lắm.
Cậu lấy kẹo sữa từ trong cặp ra lột vỏ, nhét vào miệng tự an ủi*.
Đường Ngữ liếc Băng Mật, cậu mà thèm quan tâm có mùi sữa hay không à.
*Bóc vỏ rồi cho kẹo vào miệng ăn chứ không phải cho vỏ vào miệng đâu.
Trên bục giảng, giáo viên Vật lý đang nói hăng say thì Đường Ngữ lại bắt đầu xoay bút, bộ dáng như thể sắp chết vì chán.
Bút ký tên màu đen xoay tròn trên ngón tay thon dài trắng nõn của cậu, trắng đen rõ ràng giữa mấy ngón tay linh hoạt.
Có người xoay bút dưới mí mắt khiến Băng Mật hơi bị phân tâm, khóe mắt hắn cứ luôn chú ý đến cây bút đang xoay tròn kia, đôi khi hướng xuống khiến Băng Mật khó chịu.
Hắn cứ cho rằng cây bút sẽ rơi, vậy mà nó chẳng rơi một lần nào.
Thầy giáo Vật lý để ý Đường Ngữ đang ngồi xoay bút bên cạnh Băng Mật, ông mím môi, bẻ gãy cả phấn viết, đây là dấu hiệu trước khi cơn bão đến.
"Đường, Ngữ, câu này trò trả lời thế nào?" Thầy Vật lý dùng ê-ke chỉ vào cậu.
!
Đột nhiên bị điểm danh, Đường Ngữ giật mình, cây bút giữa mấy ngón tay rơi xuống, chậm rãi lăn về phía Băng Mật.
Một ngón trỏ mảnh khảnh đè cây bút lại, bút ngừng lăn tròn.
Đường Ngữ liếc Băng Mật một cái, lại cúi đầu nhìn bài làm của mình, lại ngẩng đầu nhìn bảng đen, phát hiện mình làm sai rồi.
Nàm thao đây?
520 mau hộ giá!
Đường Ngữ hò hét trong lòng.
520: 【Ký chủ, cầu tui không có tác dụng đâu, Vật lý của người ta không tốt đâu, cậu mau đi cầu xin Băng Mật á.
Xin giúp đỡ cộng 1 điểm, gom đủ ba điểm nha~】
【...!Sao mà Băng Mật nói đáp án cho tao được, cậu ta chắc chắn sẽ không nói!】Đường Ngữ sốt ruột.
Nhưng mà cậu chẳng thể làm gì hệ thống, đành phải ký thác hy vọng lên người Băng Mật.
Lớp học an tĩnh lạ thường, ai cũng đang chờ Đường Ngữ trả lời.
Tay áo đồng phục bên trái của Băng Mật bị một ngón tay chọc chọc, hắn nghiêng mắt nhìn, thấy ngón út kia vẽ vòng vòng trên đồng phục hắn.
Đáy mắt Băng Mật có cảm xúc không rõ dao động, lồng ngực có gì đó không tên khẽ rục rịch.
Hắn hơi rụt tay lại coi như không biết, nhưng mà...!
222:【Thân ái, xin hãy trợ giúp Đường Ngữ bé nhỏ, giúp thì được cộng một điểm, như vậy sẽ gom đủ năm điểm, có thể chọn một Thẻ chức năng.】
Vào khoảnh khắc Đường Ngữ tuyệt vọng hết sức, cậu thấy Băng Mật đẩy bài thi của hắn về phía mình, ý tứ cực kỳ rõ ràng, chính là "Tự mình xem đi."
Các bạn học quay đầu nhìn Đường Ngữ, thấy cậu cười ngu một cái rồi nói đáp án.
Đôi mắt đằng sau cái kính của thầy Vật lý lóe lên, ông buông cây e-kê, vỗ vỗ bụi phấn trên tay, nhìn chằm chằm Đường Ngữ không thay đổi.
Ông nhìn chằm chằm vào Đường Ngữ đến nỗi cậu nổi cả da gà.
Sau đó, mọi người thấy thầy Vật lý đi xuống, đứng bên cạnh bàn của Đường Ngữ, nói: "Trò nhìn đáp án của Băng Mật để trả lời?"
"?!" Đường Ngữ lắc đầu, "Không có ạ."
"Hừ," thầy Vật lý ra vẻ nhìn thấu mọi việc, "Trò lên bục giảng đứng thử đi, động tác của mấy trò ở phía dưới, tôi đứng trên này thấy cực kỳ rõ, còn nữa, trước đến nay Băng Mật chưa bao giờ cho ai xem đáp án, động tác đẩy bài thi vừa nhìn là biết không quen phạm tội, tôi nhìn một cái là biết do trò ép buộc."
"Em..." Đường Ngữ thề, cậu không hề ép buộc Băng Mật, cậu đang cầu xin Băng Mật, hơn nữa Băng Mật cũng tự nguyện mà, "Thật sự không có."
Thầy Vật lý xua xua tay: "Được rồi, đừng nói gì nữa, tiết này hai trò đứng học đi."
Cả lớp đồng loạt ồ lên.
Đường Ngữ bị phạt đứng thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng Băng Mật vậy mà cũng bị phạt đứng, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên đó!
Đường Ngữ nhíu mày.
Cậu không ngờ là sẽ liên lụy Băng Mật, trong lòng cảm thấy có lỗi, trộm nhìn nam sinh đứng cạnh.
Cậu lùn hơn Băng Mật bảy cm, lúc nhìn hắn phải hơi ngẩng đầu.
Lúc này hai người đứng cạnh nhau, trong đầu nghĩ việc của mình.
Cả hai đứng cả một tiết, lúc hết tiết, thầy Vật lý nhìn Đường Ngữ thêm một lần nữa, trong mắt mang theo cảnh cáo.
Đường Ngữ: "......" Cuối cùng cũng được ngồi, cậu đặt mông ngồi vào chỗ, lười biếng duỗi eo.
Băng Mật ở một bên chẳng nói gì, càng khó đoán tâm tình hắn như thế nào.
Cả hai người đều không biết là hình ảnh phạt đứng vừa rồi bị người khác chụp trộm.
Hiện tại ảnh đã được đăng lên diễn đàn trường, ngay mục đầu phần tán gẫu chính là —— "Đáng sợ! Sống lâu mới được thấy Băng thần bị phạt đứng!"
Lầu này nổ tung trong nháy mắt, bình luận phía dưới từng cái một nối tiếp nhau.
Máy bay khổng lồ: Chủ lầu, vì sao bọn họ bị phạt đứng?
Tiên nữ giáng trần: Băng thần cho Đường Ngữ bé nhỏ xem đáp án, bị giáo viên phát hiện.
Đập tai nghe: Á á á, Băng thần còn cho người khác nhìn đáp án?
Khốn khổ: Quan hệ hai người tốt như vậy từ khi nào thế?
Gà nướng: Ha ha ha, cười chết mất thôi.
xxx:......!
Đường Ngữ đi WC về, thấy trên bàn để một cuốn vở, trong đó ghi vài đề Vật lý.
Cậu nhìn Băng Mật ở bên cạnh, hỏi: "Đồ cậu để chỗ tôi này?"
"Cho cậu." Băng Mật.
"Tôi không cần vở."
"Không phải cho cậu quyển vở, là cho cậu làm bài." Băng Mật ngước mắt nhìn cậu.
"Vì sao tôi phải giải đề? Không làm!" Đường Ngữ khoanh tay.
520: 【Ký chủ, cậu phải làm theo lời cậu ấy nha~】
Đường Ngữ: 【...Nhưng mà thật sự rất hại não đó!】
Cậu cầm bút lên một cách khó khăn, vẻ mặt như thể sắp phải xuống biển lửa.
Băng Mật lắc đầu, nói: "Tôi ghi cách giải đề cho cậu xem." Nói đoạn, hắn viết lên giấy nháp.
Đường Ngữ nhìn thấy cách giải rõ ràng, biết phải làm thế nào thì bắt đầu viết vào vở, nhưng mà, cậu không rõ lý do Băng Mật muốn cậu giải đề.
Có khi nào...!Đang trách mình vì Vật lý mà liên lụy đến cậu ta? Cho nên muốn mình luyện đề nhiều hơn?
Hức, ông trời ơi, làm bạn cùng bàn của Băng Mật đúng là là dày vò.
Băng Mật thấy Đường Ngữ đang giải đề, nói với 222: 【Tôi đủ năm điểm, có thể chọn thẻ kỹ năng chưa?】
222 mở không gian tùy thân ra để Băng Mật chọn, lại nhìn thấy Băng Mật chọn thẻ "Hệ thống biến mất mười phút." Hệ thống có dự cảm xấu.
222 cũng không thể ngăn cản Băng Mật như ngăn Đường Ngữ, nên tới thì sẽ tới, vậy để Băng Mật chọn thẻ kia vậy.
Bỗng nhiên, Đường Ngữ hỏi một câu không đầu không đuôi: "Cậu tức giận hả?" Băng Mật ngừng lại, không trả lời.
"Cậu đây là tức giận nên mới ra đề cho tôi làm, không cho tôi đi chơi." Đường Ngữ nói.
"......" Băng Mật.
Đường Ngữ tiếp tục: "Có đôi khi tôi bị cậu làm cho tức chết, nhưng lại chẳng có biện pháp nào.
Cậu thông minh hơn tôi, đẹp trai hơn tôi, cái gì cũng tốt hơn tôi, à, trừ vẽ tranh ra.
Cậu bắt nạt tôi chắc sướng lắm đúng không?"
Băng Mật ngước lên nhìn cậu.
Đường Ngữ tức giận: "Cậu không thể để tôi bắt nạt một lần hả?
"..." Băng Mật nhìn tay hắn, "Chẳng lẽ hôm nay không phải là bị cậu bắt nạt hả?"
"!" Đường Ngữ sửng sốt nghiêng đầu nhìn Băng Mật, đúng nhể, cũng phải, nếu không phải bởi vì mình thì cậu ta sẽ không bị phạt đứng, cũng sẽ không bị mất mặt.
Lúc này Nòng Nọc hấp tấp chạy vào, thấy Đường Ngữ khổ nhọc tẩy tẩy xóa xóa làm bài Vật lý, cũng chẳng quan tâm ai ra đề đã nói thẳng: "Há há, dạo này mày xui ghê, hôm qua bị lão Mã phạt, hôm nay bị lão Thái phạt, ngày mai định bị ai phạt?"
"Cút đi!" Cần gì đến ngày mai, bây giờ đã bị Băng Mật phạt.
Nòng Nọc cười đê tiện.
Chịu đựng hết tiết cuối buổi sáng, mấy con khỉ con vừa nghe thấy giáo viên bảo tan học đã ào ra như gió lốc, thổi bay luôn cả mấy trang sách trên mặt bàn.
Nòng Nọc chạy xuống lầu rồi ngoảnh lại nhìn Đường Ngữ theo thói quen, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng cậu đâu.
???
Người đâu rồi?
Hôm nay con trai mình chạy nhanh vậy à?
Dám không chờ ông mày à?
Tên nhóc vô tình!
Nòng Nọc cất bước chạy đến nhà ăn, tốc độ nhanh như được nhân ba.
Lúc này tên nhóc vô tình đang nằm bò trên mặt sàn của lớp học, vẻ mặt cuộc sống không còn gì để luyến tiếc, hai tay chống đất chuẩn bị bò dậy.
Lần nào muốn ra cửa lớp học cũng phải đi qua chỗ Băng Mật.
Hôm nay cậu đi qua đúng lúc Băng Mật đứng lên, cái ghế của Băng Mật vì thế mà lùi ra sau, chân cậu vấp vào chân ghế nên mới có cái cảnh chó ăn phân này.
Vô cùng khổ sở!
Vô cùng nhục nhã!
Đầu gối có hơi đau...!
"Có phải cậu định trả thù không?" Đường Ngữ quỳ rạp dưới sàn đứng dậy không nổi.
"Không." Băng Mật bình thản.
Hắn thật sự không có, chỉ do ngoài ý muốn.
"Cậu có, cậu có!" Đường Ngữ vậy mà cãi lại như con nít.
Băng Mật: "......"
Đầu gối Đường Ngữ không đau nữa, cậu chống tay chuẩn bị đứng dậy thì thấy một bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ đưa đến trước mặt.
?
"Muốn tôi kéo cậu lên à?" Giọng Băng Mật vang lên từ đỉnh đầu.
"Muốn!" Đường Ngữ bắt lấy tay Băng Mật vang lên một tiếng "bốp".
Lòng bàn tay của hai người chạm vào nhau, cảm nhận được độ ấm của đối phương.
Có một lực kéo Đường Ngữ lên.
Vừa mới đứng thẳng, tay Đường Ngữ đang giữ chặt lấy Băng Mật đã cảm thấy nóng lên.
Ánh mắt cậu mất tự nhiên, trong lòng có một sự rung động khó tả, cậu hoảng hốt rụt tay lại, quay đầu đi.
Nhưng khi Đường Ngữ quay đi, vành tai hồng hồng lọt vào mắt Băng Mật.
Đây không phải là lần đầu tiên Băng Mật nhìn thấy tai Đường Ngữ đỏ lên.
Lúc này Đường Ngữ đã đi rồi, dáng người biến mất ở cửa phòng học.
Băng Mật rũ mắt nhìn tay mình, cảm xúc vừa nãy...!
Hắn vậy mà lại cảm thấy...!
Trong nhà ăn, Nòng Nọc lấy cơm xong rồi mới phát hiện Đường Ngữ thật sự chưa tới.
Đang chuẩn bị gọi điện thì thấy Đường Ngữ mang vẻ mặt lúng túng đi đến, nói: "Cháu trai, hôm nay sao mày không chờ tao?"
"Tao nghĩ mày theo kịp mà," Nòng Nọc tủi thân đó, "Vậy mày làm gì đó?"
Sao mà Đường Ngữ nói mình bị vấp ngã được, còn té thiệt xấu, cuối cùng lại còn là Băng Mật kéo cậu dậy?
Vậy không phải rất nhục à?
Vì vậy nên cậu nói: "Vừa rồi có mấy nữ sinh chặn đường tao xin WeChat."
Nòng Nọc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, tỏ vẻ không tin.
Mặc dù Đường Ngữ đẹp trai, nhưng làm gì có nữ sinh nào ngăn cậu lại ngay giờ cơm chứ.
Đường Ngữ "chảnh chó" quay đầu: "Tin hay không tùy mày."
Hai người cơm nước xong, lúc đi qua cửa nhà ăn, Đường Ngữ thấy mấy nữ sinh lớp 10 kích động nhìn Băng Mật, trong miệng còn lẩm nhẩm cái gì mà đàn anh nam thần các thứ linh tinh, còn nghĩ xem phải dùng biện pháp gì để thêm WeChat.
Bỗng một ngọn lửa vô danh trỗi dậy trong lòng cậu.
Nòng Nọc thấy cậu đứng lại bèn hỏi: "Nhìn cái gì đấy?"
Đường Ngữ mặc kệ cậu ta, đi đến bên cạnh đàn em, nói: "Có biết nam thần là gì không?"
Mấy đàn em sửng sốt, tất cả gật đầu.
Nhưng Đương Ngữ lại giơ một ngón tay ra lắc lắc, nghiêm túc: "Mấy đứa không biết rồi, nam thần đích thực là người chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể tiếp xúc, cả đời chẳng thể có quan hệ chó má gì với cậu ta hết, chỉ có thể theo đuổi và ngưỡng mộ."
Mấy đàn em: "..."
Một nữ sinh trong đó nói: "Chưa chắc mà."
"Đừng đấu tranh nữa, có thể theo đuổi thì không còn là nam thần, nhưng mà anh có một biện pháp có thể giúp mấy đứa có quan hệ thân mật với Băng Mật đó."
"Quan hệ thân mật?"
"Đúng!" Đường Ngữ.
"Biện pháp gì?" Mấy đàn em.
Nòng Nọc đứng đằng sau, trên trán mọc ba dấu chấm hỏi.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngân Hà: Tiểu Đường Ngữ ghen tị, ghen tị!
- --
*Khoai Tây Xàm Xí: Liêm sỉ của cưng đâu hả Đường Đường? Liêm sỉ đâu? Ôi trời ơi cười khóc với bạn Đường =]] Mới nắm tay đã như thế rồi thì sau này bạn tính nàm thao bây giờ.
Huhu toi xin tạ lỗi với mọi người vì tuần này lười quá nên hỏng làm nhanh lắm, bù cho mọi người hai chương nhé =33 Btw mọi người có ai biết cách để trang hiện ra lúc search trên google không chứ tui tìm nhà mình trên gg không thấy.
Khóc huhu.
24/07/2020
Hết chương 13..