Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xám và Trắng - Kháo Kháo
  3. Chương 13
Trước /53 Sau

Xám và Trắng - Kháo Kháo

Chương 13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Duệ Phong là một người như thế nào?

Đặng Thành Ninh suy nghĩ.

Hạ Duệ Phong là một người hoàn toàn khác với cậu.

Từ nhỏ đến lớn, Đặng Thành Ninh luôn là người có tính cách lạnh lùng, ít bạn bè. Nhưng cũng không đến mức hoàn toàn cô độc. Cho đến năm lớp 9, khi ba cậu đột ngột qua đời, gia đình rơi vào khủng hoảng, cậu trở nên ngày càng trầm lặng, càng ít giao tiếp với mọi người hơn. Hồi cấp 2, vẫn còn một hai người bạn thỉnh thoảng an ủi, quan tâm cậu. Nhưng khi lên cấp 3, không còn học cùng trường với bạn cũ, liên lạc dần cắt đứt.

Cấp 3, Đặng Thành Ninh càng thêm lặng lẽ, gần như không giao lưu với bạn học.

Cậu sẵn sàng trả lời khi được hỏi bài, nhưng với ai cũng chỉ dừng lại ở mức xã giao. Suốt một năm học, trong lớp chỉ có bạn cùng bàn và lớp trưởng thêm cậu vào WeChat, còn những người khác có lẽ đều nghĩ cậu là một người quái gở, lạnh nhạt, khó gần.

Thực ra, điều đó cũng đúng.

Trong các hoạt động tập thể của lớp, Đặng Thành Ninh hầu như không tham gia. Cậu luôn tập trung vào việc học, không ngừng cố gắng, tham gia các kỳ thi Olympic Toán, và duy trì vị trí đứng đầu khối. Những việc này đã chiếm gần hết sức lực, cậu không còn năng lượng để tham gia thêm bất kỳ hoạt động nào khác.

Còn Hạ Duệ Phong thì hoàn toàn trái ngược.

Nếu trong lớp có bình chọn người được yêu thích nhất, Hạ Duệ Phong chắc chắn sẽ đoạt giải quán quân. Giờ thể dục hay ra chơi, hắn luôn là người đầu tiên rủ mọi người xuống sân. Trong các đại hội thể thao, hắn tham gia nhiều hạng mục nhất, từ sáng đến tối đều bận rộn thi đấu, xung quanh luôn có vô số bạn học cổ vũ. Sau giờ tan học, đám con trai trong lớp thường ôm lấy hắn, rủ rê vào đội bóng của mình.

Có lẽ vì tham gia quá nhiều hoạt động tập thể, Hạ Duệ Phong không còn đủ thời gian và tinh thần để học tập, thành tích của hắn tệ đến mức khó tin.

Nhìn bảng điểm cuối kỳ cuối cùng năm lớp 10 do giáo viên gửi trên nhóm lớp, Đặng Thành Ninh khó mà tin nổi.

Hạng 524 toàn khối.

Đặng Thành Ninh lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt trái tim đập nhanh, như thể vừa chớm thích một người nào đó.

Suốt một khoảng thời gian, cậu không ngừng để ý đến Hạ Duệ Phong, đến mức từng lục lại những thông tin về hắn trên nhóm lớp cũ và trang web trường học.

Trên trang web, cậu tìm thấy bức ảnh Hạ Duệ Phong nhận giải trong một kỳ đại hội thể thao cấp thành phố. Cậu ngắm thật lâu. Hạ Duệ Phong là kiểu người có ngoại hình ưa nhìn: lông mày rậm, mắt to, mũi cao, vóc dáng cao lớn. Đặng Thành Ninh không kiềm chế được suy nghĩ rằng hắn mặc đồ thể thao, đeo huy chương, nở nụ cười thật sự rất đẹp. Cậu đã tải bức ảnh đó về.

Nhưng khi nhìn vào bảng điểm với thứ hạng 524, Đặng Thành Ninh lập tức cảm thấy mọi thứ chỉ là sự ảnh hưởng tạm thời từ cảm xúc, có lẽ sẽ nhanh chóng qua đi.

Nghĩ vậy, cậu không còn cảm thấy quá dằn vặt.

Cậu không muốn trở thành kẻ biến thái như Trương Vinh Á, cũng không muốn mẹ phải chịu cú sốc khi biết con trai mình là người đồng tính.

Thời gian trôi qua, Trương Vinh Á vẫn không xuất hiện lại.

Triệu Uyển Di có nhắc một lần rằng nếu Trương Vinh Á gọi điện, thì Đặng Thành Ninh không cần nghe máy.

Đặng Thành Ninh đoán hẳn mẹ đã điều tra được điều gì đó không tốt. Những ngày này, tâm trạng của bà không vui, buổi sáng thường xuống lầu với đôi mắt đỏ hoe. Cậu nghi ngờ bà không ngủ được, nhưng Triệu Uyển Di phủ nhận, nói: “Mẹ vẫn ổn, con chỉ cần lo học là được, đừng bận tâm.”

Học sao?

Đặng Thành Ninh vẫn luôn học hành rất nghiêm túc, vì cậu không biết mình ngoài việc học ra còn có thể làm gì khác.

Sau khi ăn sáng xong, cậu đeo cặp sách chuẩn bị ra cửa.

Triệu Uyển Di gọi với theo: “Con đi lại bất tiện thế này, để mẹ thuê tài xế mới đưa đón con đi học nhé.”

Trước đây, nhà Đặng Thành Ninh có tài xế riêng để đưa đón cậu. Nhưng sau biến cố của ba, gia đình lâm vào hỗn loạn, tài xế và cả đầu bếp cũng lần lượt nghỉ việc, chuyển sang nơi khác. Từ đó, Đặng Thành Ninh bắt đầu tự đi học bằng phương tiện công cộng.

Đặng Thành Ninh đã lớn, hoàn toàn có thể tự mình gánh vác. Hơn nữa, trong nhà và công ty đều đang rối tung cả lên, nên Triệu Uyển Di không để ý đến việc thuê tài xế cho cậu. Lần này thời tiết không tốt, bà bảo Trương Vinh Á đưa đón Đặng Thành Ninh, nhưng không biết Trương Vinh Á đã nói gì mà khiến cậu không vui. Nghĩ đi nghĩ lại, bà đành đưa việc thuê tài xế trở lại kế hoạch.

Đặng Thành Ninh gật đầu đồng ý. Cậu không quá quan tâm, nhưng dù sao có tài xế riêng vẫn tốt hơn phải ngồi xe của Trương Vinh Á.

Đặng Thành Ninh luôn là người về nhà muộn nhất.

Cậu thích ở lại phòng học làm thêm một vài bài tập, chờ đến khi sân trường rộng lớn vắng bóng người, cậu mới từ từ đi ra. Lúc này không còn ai lén nhìn cậu, xe buýt cũng không đông đúc, thật sự rất thoải mái.

Vào các buổi chiều thứ tư và thứ sáu, cậu đến lớp Toán Olympic trên tầng của trung tâm thương mại, thường đi muộn. Một vài học sinh giỏi toán thường ở lại thảo luận thêm bài tập, sau đó mới lưu luyến chia tay.

Có lần, Đặng Thành Ninh đến muộn, chỗ ngồi ở hàng đầu đã hết, cậu đành phải ngồi vào vị trí gần cửa sổ. Cậu đặt bút ghi chép, mở sách bài tập, nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài. Trong lúc vô tình quay đầu nhìn ra ngoài, cậu phát hiện dưới sân trống bên dưới có một nhóm học sinh thể dục cao lớn đang khởi động.

Ánh mắt cậu bất giác dừng lại và nhanh chóng nhận ra Hạ Duệ Phong giữa đám đông.

Tim Đặng Thành Ninh đập mạnh một nhịp.

Có lẽ từ khoảnh khắc đó, cho đến khi trưởng thành nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại tòa nhà trung tâm thương mại, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cậu luôn là cậu thiếu niên đang tập kéo dãn cơ, nhấc chân cao bên những hàng cây lớn.

Từ lần đó, cậu luôn chọn ngồi gần cửa sổ.

Khung cửa sổ pha lê của dãy phòng học rất đẹp, mang vẻ cổ điển kiểu Pháp đầy trang nhã. Nó giống như một khung ảnh tuyệt mỹ, đóng khung những bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Cho đến giờ, Đặng Thành Ninh vẫn nhớ rõ tất cả những gì nhìn thấy qua ô cửa sổ đó.

Bầu trời xám xịt, từng đám mây lững lờ trôi, những hàng cây xanh um tùm, bức tường khu dạy học phủ đầy dây leo, đám học sinh thể dục nghiêm túc khởi động, và góc đường chạy đỏ rực ẩn hiện sau những tán cây.

Thiếu niên đôi khi tự mình tập luyện, nhảy tại chỗ, chạy bước nhỏ, hít đất; đôi khi lại cùng đồng đội xếp hàng nhảy xa, nhảy bậc thang, hoặc chạy chậm.

Cậu thường yên lặng đếm từng lượt, chờ đến khi thiếu niên xuất hiện trên góc đường chạy có thể nhìn thấy qua ô cửa sổ.

Dáng chạy của hắn thật đẹp, giống như cánh chim dang rộng, lại giống như chú nai nhảy nhẹ nhàng, uyển chuyển.

Hắn chạy từng vòng, từng vòng, dường như không biết mệt mỏi.

Đặng Thành Ninh vừa làm bài tập, vừa liếc nhìn hắn.

Khi đó, Đặng Thành Ninh mới biết rằng, thì ra việc tập luyện của học sinh thể dục vất vả đến vậy. Có những lúc sau buổi tập, thiếu niên chậm rãi đi về phía sân trống dưới tòa nhà trung tâm, cuối cùng ngã xuống nằm bất động rất lâu.

Thời gian tập luyện của nhóm học sinh thể dục rất dài, còn dài hơn cả giờ học Toán Olympic. Thường thì khi lớp Toán đã tan, họ vẫn đang làm những bài tập giãn cơ cuối cùng.

Mỗi ngày mệt mỏi như vậy, buổi tối về nhà làm sao còn đủ sức để tập trung vào việc học?

Đặng Thành Ninh cảm thấy Hạ Duệ Phong đạt 524 điểm là điều có thể lý giải.

Sau này, Đặng Thành Ninh bắt đầu không tự giác mà chờ đợi. Khi lớp Toán Olympic tan học, cậu không vội rời đi. Bạn học thảo luận xong, cậu cũng chưa về. Cậu ngồi bên cửa sổ, chờ thầy thể dục thổi còi tập hợp mới cõng cặp sách xuống lầu.

Chờ anh chậm rãi đi đến dưới lầu, rất lớn xác suất có thể gặp Hạ Duệ Phong đã thay quần áo, chuẩn bị về nhà.

Bọn họ cứ như vậy, một trước một sau mà đi trên đường trong trường học, có thể cùng đi đến trạm xe buýt gần nhất.

Lúc này, Đặng Thành Ninh sẽ dừng lại chờ xe buýt, còn Hạ Duệ Phong tiếp tục đi lên phía trước, để đến ga tàu điện ngầm.

Lần đầu tiên Đặng Thành Ninh cảm nhận được một niềm vui không rõ nguyên do, chỉ vì cậu đi phía sau Hạ Duệ Phong, nhìn bóng lưng của cậu.

Sau này, Đặng Thành Ninh gần như đã tính toán chính xác thời gian, mỗi ngày cố tình nán lại lớp học đến lúc giờ tập thể dục gần kết thúc mới về nhà.

Có một hai lần, cậu không tính toán đúng giờ, tình cờ gặp Hạ Duệ Phong trên đường về nhà.

Hạ Duệ Phong đi cùng bạn bè, mỉm cười chào cậu.

Đặng Thành Ninh phát hiện mình căng thẳng đến mức không nói nổi một lời, chỉ cứng đờ gật đầu.

Sau khi về nhà, cậu hối hận thật lâu, cảm thấy biểu hiện của mình quá tệ, nhất định trông rất lạnh lùng.

Dù vậy, khi ấy Đặng Thành Ninh vẫn cho rằng, những cảm xúc bộc phát này sẽ qua đi. Dù bây giờ cậu không thể kiểm soát chính mình, giống như một kẻ cuồng nhiệt lén nhìn và đi theo hắn.

Khi cậu lặp đi lặp lại việc tự tạo ra những lần “tình cờ gặp gỡ” như vậy, một lần vui vẻ rồi lại hối hận, mẹ cậu cuối cùng đã mời tài xế mới, bắt đầu đưa đón cậu đi học.

Ngày hôm ấy, tan học xong, Đặng Thành Ninh không giấu được vẻ buồn bã.

Tài xế đậu xe ngay cổng trường, cách trạm xe buýt khoảng 100 mét.

Từ đó, cậu mất đi 100 mét đường có thể cùng đi với Hạ Duệ Phong.

Ngày hôm đó, Hạ Duệ Phong đi phía sau cậu, cách khoảng hai ba mươi mét. Dù vậy, chỉ cần cùng hắn ở trong một không gian, hít thở cùng một bầu không khí, đã đủ khiến Đặng Thành Ninh cảm thấy hạnh phúc.

Cậu vừa suy nghĩ về hiệu ứng tâm lý “cầu treo” tại sao lại nghiêm trọng đến vậy, vừa mở cửa xe, bước lên.

Cậu đóng cửa xe, tài xế vừa khởi động xe, đột nhiên hỏi: “Đó là bạn học của cậu à?”

Đặng Thành Ninh nghi hoặc nhìn ra ngoài.

Cậu thấy Hạ Duệ Phong đang chạy nhanh về phía mình, vừa chạy vừa gọi: “Đặng Thành Ninh!”

Đặng Thành Ninh hạ cửa sổ xe xuống, nghĩ rằng mình đã đánh rơi thứ gì.

Không ngờ, Hạ Duệ Phong chạy đến, tựa vào cửa sổ xe thở dốc không ngừng. Vì chạy quá nhanh, hắn phải hít sâu nhiều lần mới nói được: “Xe này là của ai vậy?”

Đặng Thành Ninh ngơ ngác trả lời: “Là tài xế mới mà mẹ tôi thuê.”

Hạ Duệ Phong chớp mắt, mỉm cười: “Từ nay anh ta sẽ đưa đón cậu à?”

Đặng Thành Ninh gật đầu.

Hạ Duệ Phong giơ tay lên, ra hiệu cậu kéo cửa sổ lên.

“Vậy thì tốt rồi.”

Hạ Duệ Phong nói xong câu ấy, đứng bên ngoài cửa sổ xe vẫy tay, nụ cười rạng rỡ đến mức ánh lên cả một góc trời u ám.

Xe lăn bánh chưa được bao lâu, điện thoại Đặng Thành Ninh bỗng rung lên. Cậu nhận được tin nhắn của Hạ Duệ Phong:

[Gia Bối: Tôi sợ cái tên hỗn đản lần trước lại bám lấy cậu, nên dạo này tan học tôi đều đi theo xem cậu lên xe buýt mới yên tâm. Đúng lúc tôi cũng kết thúc buổi tập muộn, nhưng sợ cậu ngại nên không nói. ]

Đặng Thành Ninh sững người.

Cậu luôn nghĩ rằng mình đã tính toán rất kỹ thời gian, mới có thể “tình cờ” gặp Hạ Duệ Phong mỗi ngày trên đường về nhà.

Nhưng hóa ra, không phải như vậy.

Cậu ngồi ngẩn ra rất lâu, mới từ từ trả lời tin nhắn của Hạ Duệ Phong:

[DCN: Mẹ tôi đã chia tay ông ta rồi. Điều tra ra một số chuyện không hay về ông ta, nên giờ ông ta cũng chẳng dám làm gì nữa. ]

Thì ra Triệu Uyển Di đã nhờ người điều tra rất nhanh, phát hiện tình hình tài chính của Trương Vinh Á thật sự tồi tệ. Phòng làm việc về vũ đạo của gã ta sớm đã trên bờ vực đóng cửa, bản thân lại dính đầy tai tiếng. Nghe nói, gã ta từng quấy rối học sinh, bị phụ huynh khiếu nại đến tận cơ quan chức năng thành phố, thậm chí còn bị báo cảnh sát.

Từ đó trở đi, người đàn ông này hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Đặng Thành Ninh.

[Gia Bối: Vậy là tốt rồi.]

[Gia Bối: Có việc thì cứ tìm tôi.]

Hạ Duệ Phong gửi kèm một biểu tượng mặt cười rạng rỡ.

Đặng Thành Ninh nhìn chằm chằm vào biểu tượng ấy, dường như thấy lại nụ cười của Hạ Duệ Phong qua ô cửa sổ xe lúc trước.

Làm sao lại có người chu đáo và ấm áp đến thế?

Từ ngày hôm đó, Đặng Thành Ninh đã hiểu rõ, cảm giác của mình không phải là hiệu ứng tâm lý “cầu treo.”

Cậu thích Hạ Duệ Phong.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /53 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Vong Tiện] Anh Toàn

Copyright © 2022 - MTruyện.net