Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Duệ Phong có chút mất kiểm soát trong nụ hôn đầu, quả thực không thể lý giải nổi chính mình.
Hắn không hiểu vì sao Đặng Thành Ninh lại có một đôi mắt như thế, chỉ là hôn môi thôi mà đã dùng ánh mắt đầy cảm xúc ấy để nhìn hắn.
Hắn hoàn toàn mất lý trí, như một con thú hoang chỉ hành động theo bản năng, chẳng thèm bận tâm đến quy tắc xã hội loài người. Chẳng hạn như cần phải trải qua giai đoạn theo đuổi thì mới có thể chính thức ở bên nhau, hoặc việc tiếp xúc thân mật phải tuần tự từng bước, như nắm tay trước rồi mới hôn môi.
Còn việc môi lưỡi chạm nhau, vốn là chuyện của những cặp đôi đã đạt đến một mức độ hiểu biết và thân thiết nhất định, cực kỳ gắn bó.
Thế nhưng Hà Duệ Phong lại làm điều đó.
Khi mà Đặng Thành Ninh vẫn chưa đưa ra bất kỳ câu trả lời rõ ràng nào.
Môi lưỡi hắn mạnh mẽ cướp lấy khoang miệng của Đặng Thành Ninh, không chút kiêng nể, như muốn đoạt hết mọi thứ.
Đặng Thành Ninh chẳng còn sức lực chống cự. Sau khi bị Hà Duệ Phong áp đảo bằng những nụ hôn mãnh liệt, cảm giác dính nhớp và sự ấm áp xa lạ ấy khiến anh mềm nhũn, đến mức đứng không vững.
Hà Duệ Phong đưa tay ôm lấy eo anh, kéo anh sát vào lòng mình, siết chặt không buông.
Mềm mại quá, thơm quá.
Hà Duệ Phong lúc này trong đầu chỉ còn những suy nghĩ ấy.
Hắn hôn càng lúc càng mãnh liệt, như thể muốn nuốt chửng Đặng Thành Ninh, hoàn toàn chẳng khác gì một con thú hoang đang tấn công con mồi.
Còn Đặng Thành Ninh thì hoàn toàn sụp đổ, mềm nhũn trong lòng hắn.
Hà Duệ Phong rất nhanh nhận ra sự thay đổi của cơ thể mình, phản ứng quá rõ ràng, đến mức Đặng Thành Ninh lập tức cảm nhận được, cả người cứng đờ.
Lý trí còn sót lại giúp hắn dừng lại, buông môi lưỡi của Đặng Thành Ninh ra, lùi lại một chút để giữ khoảng cách. Nhưng vẫn không nỡ rời đi hoàn toàn, hắn khẽ hôn lên môi, khóe miệng, chóp mũi, gương mặt, và trán của anh. Giọng nói thấp, nhanh nhưng đầy áy náy: “Thật xin lỗi, anh không nhịn được.”
Nếu không nhờ Hà Duệ Phong đỡ lấy mặt anh, chắc đầu Đặng Thành Ninh đã gục hẳn vào ngực hắn rồi. Anh vẫn nhắm chặt mắt, như thể không chịu nổi những nụ hôn này, lông mi run rẩy dữ dội, đôi môi sưng đỏ giống như một đóa hoa.
Hà Duệ Phong muốn hôn anh thêm trăm lần, nghìn lần, nhưng không thể, giờ đi học đã đến.
Hắn cuối cùng mút lấy môi anh một cách nặng nề, rồi buông ra. Vừa thở dốc, hắn vừa hỏi: “Bây giờ em có muốn cho anh câu trả lời không?”
Đặng Thành Ninh vẫn không nhúc nhích, thậm chí không dám mở mắt.
Hà Duệ Phong không hiểu nổi, rõ ràng Đặng Thành Ninh đã để hắn hôn, còn có phản ứng rất rõ ràng, tại sao lại không chịu mở miệng đồng ý.
Hà Duệ Phong nhẹ nhàng vuốt má anh, nói: “Em không nói gì, anh coi như em đồng ý làm bạn trai anh.”
Đặng Thành Ninh giật mình mở to mắt.
Hà Duệ Phong liếc nhìn đồng hồ, không còn thời gian để dài dòng nữa, liền nói: “Anh cần đi làm. Cục cưng, em hôm nay suy nghĩ kỹ đi. Trước khi anh tan làm, nếu anh không nhận được tin nhắn từ chối của em, anh sẽ coi như em đồng ý làm bạn trai anh. Nhớ chưa?”
Hà Duệ Phong biết rằng cách gọi “cục cưng” này có thể lại dọa Đặng Thành Ninh, và cho dù sau này có yêu nhau lâu đến mấy, gọi anh như vậy vẫn không phù hợp với một người đàn ông 30 tuổi, đặc biệt là một người ưu tú như anh. Nhưng hắn không kiềm chế được mà gọi.
Mọi chuyện sáng nay đều mất kiểm soát, bao gồm cả chính hắn.
Đúng như dự đoán, Đặng Thành Ninh vẫn im lặng, dường như từ tối qua đến giờ, anh đã đánh mất khả năng mở miệng. Hà Duệ Phong không thúc giục, hít sâu để bình tĩnh lại, cố ý để quên bình giữ nhiệt và hộp cơm, sau đó rời khỏi nhà của Đặng Thành Ninh.
Hắn đạp xe về nhà lấy chìa khóa, rồi lại lao nhanh đến trường tiểu học thực nghiệm, vừa kịp giờ.
Một vài học sinh đã đến, đứng gần thiết bị thể dục ngoài sân, xách bánh mì và sữa bò để ăn sáng.
Hà Duệ Phong nhìn thấy liền nói: “Giờ này mới ăn sáng? Lát nữa đợi một chút rồi hãy vận động.”
Một nữ sinh lớp 5 nhìn hắn, nói: “Thầy Hà, thầy đang yêu đúng không?”
Hà Duệ Phong giật mình đến mức làm rơi chìa khóa. Hắn nhặt lên, lúng túng cắm vào ổ, phải thử hai lần mới cắm được, rồi cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Con nít thì biết gì mà nói chuyện yêu đương?”
Hà Duệ Phong chưa từng dạy thể dục lớp 5, không biết tên học sinh, chỉ biết lớp của bọn trẻ.
Cô nữ sinh kia cắn ống hút, đi theo Hà Duệ Phong vào văn phòng tổ Thể dục, không thèm để ý mà nói: “Có gì đâu, lớp em còn có hai đôi đang yêu nhau nữa kìa.”
Hà Duệ Phong suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất: “Cái gì?! Ai với ai yêu nhau? Mới có mấy tuổi chứ?! Em học lớp 5/3 đúng không?”
Nữ sinh vừa nghe giọng điệu có vẻ không ổn liền quay người chạy mất.
Hà Duệ Phong lập tức gửi tin nhắn cho giáo viên chủ nhiệm lớp 5/3: “Báo cáo khẩn! Nghe nói lớp cô có hai đôi đang yêu nhau!”
Cuối tuần này, tổ Thể dục lại phải thêm một người nhức đầu vì chuyện không liên quan đến thể dục.
[Gia Bối]: Mới đây có một học sinh lớp 5 nói với anh, lớp em ấy có hai đôi yêu nhau.
[Gia Bối]: Nếu là học sinh cấp 3 yêu sớm thì không nói làm gì, nhưng học sinh tiểu học yêu sớm thì đúng là quá sớm rồi!
Hà Duệ Phong vui mừng phát hiện Đặng Thành Ninh vẫn chưa chặn mình, hơn nữa dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn” lại hiện lên, dù cuối cùng anh vẫn không gửi gì đến.
Hắn nhận ra Đặng Thành Ninh có tâm lý trốn tránh rất nghiêm trọng.
Hắn chắc chắn rằng Đặng Thành Ninh không ghét hắn, ít nhất anh không từ chối những tiếp xúc của hắn. Vậy tại sao không đồng ý? Chẳng lẽ vẫn còn bị “chủ nghĩa độc thân” cản trở?
[Gia Bối]: Còn có học sinh hỏi anh là có đang yêu không.
[Gia Bối]: Trẻ con bây giờ là sao thế nhỉ? Mà điều đó cũng nhìn ra được cơ à?
Hắn thử gửi tin nhắn nhưng Đặng Thành Ninh không phản hồi.
Đến 8 giờ 15 phút, học sinh lục tục kéo đến. Hà Duệ Phong bắt đầu tổ chức một nhóm học sinh làm các bài khởi động.
Hắn là người đến trường sớm nhất trong nhóm giáo viên thể dục. Các giáo viên khác đến muộn hơn một chút vì đều bận chăm con nhỏ ở nhà, có người còn phải đưa đón con. Hà Duệ Phong, là một người đàn ông độc thân, mỗi khi có những ca trực thế này đều chủ động là người đầu tiên đứng ra hoặc là người đến sớm nhất để tổ chức học sinh.
Nhưng sớm thôi, hắn sẽ không còn là một người đàn ông độc thân nữa.
Hà Duệ Phong vừa nghĩ đến đây, vừa cảm thấy đắc ý, trong lòng phấn khởi hẳn lên.
Ý nghĩ ấy khiến hắn không kiềm chế được mà muốn nhắn tin cho Đặng Thành Ninh.
Vì thế cả ngày, Hà Duệ Phong cứ hễ rảnh tay là lại nhắn tin, đến mức đã gửi đi mấy chục tin nhắn. Chuyện vụn vặt gì cũng kể, nào là đường chạy mới được tu sửa, hố nhảy xa, bữa trưa dở tệ, hay nhà kho thể dục lộn xộn. Ăn trưa xong, đến giờ nghỉ trưa hắn cũng không nghỉ mà cùng đồng nghiệp bắt đầu dọn dẹp nhà kho thể dục, làm mãi đến tối mới xong.
Hắn chụp lại đôi tay lấm lem bụi bẩn của mình, còn tự chụp phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi, rồi gửi hết cho Đặng Thành Ninh.
Đồng nghiệp nhìn thấy vậy liền trêu: “Yêu đương à? Cả ngày cứ chụp ảnh gửi không ngừng thế kia.”
Hà Duệ Phong nghĩ, không thể nào, lẽ nào lại rõ ràng đến vậy sao?
Dẫu vậy, Đặng Thành Ninh vẫn không hồi đáp.
Hà Duệ Phong lại nghĩ, không trả lời cũng là một chuyện tốt. Buổi sáng hắn đã nói rõ rồi, không cự tuyệt chính là ngầm đồng ý.
Trong khi đó, đám bạn của Hà Duệ Phong thì từ hôm qua đã bắt đầu xôn xao bàn tán. Hắn cố tình không trả lời bất kỳ ai. Đến hôm nay, Lý Kiệt Minh đã gào lên trong nhóm chat rằng hắn chắc chắn vừa bị “Hải Vương” từ chối.
[Kiệt]: Không phải bảo đàn ông tài chính đều lăng nhăng sao?
[Gia Bối]: Câm miệng.
[Gia Bối]: Đang theo đuổi đây.
Cả nhóm bạn nhao nhao ầm ĩ, đều muốn biết người nào có thể khiến một người luôn “thanh tâm quả dục” suốt mười năm như Hà Duệ Phong phải truy đuổi.
[Lâm Kỳ]: Nói thật, đây có phải lần đầu tiên lão Hà chủ động theo đuổi người khác không?
[Tiết Lâm]: Có khi còn là lần đầu tiên lão Hà chủ động thích ai đó nữa.
[Kiệt]: Hồi cấp ba thì chẳng thấy nó thích ai cả. Đến tận năm thứ tư đại học, có cô bạn gái cũ bám theo mãi thì nó mới quen được một người.
[Tiết Lâm]: Lão Hà ngây thơ thế nào chắc ai cũng biết. Ai mà đến 18 tuổi mới nhận ra mình thích con trai hay con gái chứ? Tao từ hồi mẫu giáo đã biết rồi!
[Trương Bác Khánh]: Nhắc mới nhớ, trước khi lão Hà công khai giới tính, có một thời gian tao còn nghi nó thích Đặng Thành Ninh nữa cơ.
[Kiệt]: Cái gì cơ?!
[Lâm Kỳ]: Thật hả?! Sao hồi đó không kể em nghe?
[Mạnh Hàm Hạ]: Hai đứa bay là vợ chồng, việc gì phải nói chuyện trong nhóm chat thế?
[Trương Bác Khánh]: Chứ không phải lúc đó Lâm Kỳ vừa bị Đặng Thành Ninh từ chối xong khóc lóc om sòm à? Lão Hà lúc ấy thì cứ như người mất hồn, nói là Đặng Thành Ninh giận mình.
[Lâm Kỳ]: Mười mấy năm trước ai mà nhớ rõ! Em chỉ nhớ hồi đó bị từ chối xong khóc bù lu bù loa thôi!
[Trương Bác Khánh]: Mà anh nghĩ nếu thật sự thích con trai thì sớm muộn gì lão Hà cũng sẽ công khai thôi. Mà thi đại học xong, lão Hà không phải tự công khai đấy sao.
[Gia Bối]: Đừng nói nhảm.
[Tiết Lâm]: Cái nhóm này rốt cuộc có mấy người là fanboy của Đặng Thành Ninh thế? Làm ơn cho cái số cụ thể coi?
Lý Kiệt Minh, Lâm Kỳ, và Trương Bác Khánh lập tức đứng vào hàng. Sau đó, Tiết Lâm và Mạnh Hàm Hạ cũng tham gia.
[Gia Bối]: ……
Cả buổi tối đến 8 giờ rưỡi, Hà Duệ Phong và đồng nghiệp cuối cùng cũng kiểm kê và dọn dẹp xong nhà kho thiết bị thể dục. Sau khi xác nhận mọi công việc chuẩn bị cho đại hội thể thao không có sai sót, hắn vội vã về nhà, lao vào tắm nhanh như một chiến binh, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi lại hấp tấp chạy xuống lầu, nhảy lên xe đạp và đi ngay.
Chỉ mất vài phút, Hà Duệ Phong đã đứng dưới lầu nhà Đặng Thành Ninh. Hắn đứng ngoài khu chung cư, ngước nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, rồi lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin.
[Gia Bối]: Anh tan làm rồi.
[Gia Bối]: Em nghĩ kỹ chưa?
[Gia Bối]: Nếu từ chối thì nhắn ba chữ “em không muốn” thôi, không cần giải thích lý do.
[Gia Bối]: Anh chờ em một giờ. Nếu một giờ sau em không nhắn gì, anh lên lầu tìm em.
Hà Duệ Phong tự đặt ra thời hạn cuối cùng cho Đặng Thành Ninh.
Một giờ, hắn nghĩ, chỉ cần đánh hai ván game thôi là thời gian sẽ trôi qua nhanh.
Nhưng thực tế, từ lúc khóa xe đạp xong, hắn đã rơi vào trạng thái nôn nóng không yên. Chẳng làm được gì, chỉ biết cầm điện thoại, ngẩn người nhìn chằm chằm lên tòa nhà nơi Đặng Thành Ninh đang ở.
Điện thoại hắn rung lên hai lần.
Hà Duệ Phong không dám nhìn ngay. Hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý rồi mở khóa điện thoại.
[Đông Tuyết]: Sao tuần này con không hẹn hò mà cũng không về nhà?
Là mẹ hắn nhắn.
Hà Duệ Phong thở phào, chán nản gửi cho mẹ một bức ảnh chụp nhà kho thiết bị bừa bộn lúc sáng, rồi khóa màn hình lại.
Mẹ hắn biết tuần này hắn không hẹn hò, chắc chắn là do mẹ của Đặng Thành Ninh kể lại. Xem ra tuần nào Đặng Thành Ninh cũng báo cáo đầy đủ về lịch trình: có gặp ai, đi đâu, làm gì.
Hà Duệ Phong cau mày. Đặng Thành Ninh đã 30 tuổi rồi, cần thiết phải bị quản như con nít vậy không?
Nhưng nghĩ lại, nếu hôm nay Đặng Thành Ninh đồng ý làm bạn trai hắn, những chuyện này cũng chẳng còn là vấn đề.
Điện thoại lại rung lên.
Hà Duệ Phong phát cáu: “Cái bà Đông Tuyết này sao lại phiền đúng lúc vậy chứ?”
Nhưng khi mở điện thoại, tin nhắn lần này không phải từ mẹ hắn, mà là từ Đặng Thành Ninh.
[DCN]: Anh đang ở dưới lầu phải không?
[DCN]: Lên đi, em mở cửa cho anh.
Trong một ngày hai lần bước vào nhà Đặng Thành Ninh, cảm xúc của Hà Duệ Phong buổi tối đã hoàn toàn khác hẳn buổi sáng.
Đứng ở huyền quan chờ hắn là Đặng Thành Ninh trong một chiếc áo sơ mi trắng sữa với cổ đứng bằng cotton, không còn chiếc hoodie buổi sáng. Áo được sơ vin lỏng lẻo, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.
Tựa như một vị hoàng tử, thanh khiết và không tì vết.
Đặng Thành Ninh ánh mắt né tránh: “Bên dưới… lạnh lắm.”
Hà Duệ Phong nói: “Anh rửa tay trước đã.”
Đặng Thành Ninh thoáng sững sờ trước câu đầu tiên của hắn, nhưng rất nhanh đã chỉ hướng nhà vệ sinh.
Hà Duệ Phong kiên nhẫn, cẩn thận rửa tay sạch sẽ.
Đặng Thành Ninh đứng trong phòng khách, bồn chồn không yên chờ hắn.
Hà Duệ Phong bước tới, thẳng thắn nói: “Từ giờ phút này, anh là bạn trai của em.”
Đặng Thành Ninh không nói gì, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hà Duệ Phong tiến lại gần, chú ý thấy tai của Đặng Thành Ninh đã đỏ bừng.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nhỏ nhắn ấy, dùng ngón cái và ngón trỏ mân mê. Đặng Thành Ninh quá nhạy cảm, cả người run lên, hoảng hốt liếc nhìn hắn.
Hà Duệ Phong bất ngờ bế bổng Đặng Thành Ninh lên, đặt cậu ngồi trên đùi mình ở sofa.
Bị sợ ngã, Đặng Thành Ninh vội vàng ôm chặt cổ hắn. Nhận ra mình bị Hà Duệ Phong bế như trẻ con, anh ngượng đến mức úp mặt vào ngực hắn.
“Em có biết tai của em rất dễ đỏ không?” Hà Duệ Phong hỏi.
Hắn mân mê vành tai nhỏ, mềm mại ấy, nhìn sắc đỏ lan ra khắp tai rồi dần dần xuống đến cổ.
Đặng Thành Ninh run lên trong vòng tay hắn.
Hà Duệ Phong khẽ kéo giãn khoảng cách, nhìn anh rồi nói: “Em mặc gì cũng đẹp.”
Đặng Thành Ninh ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt như hồ nước long lanh.
Hà Duệ Phong cúi xuống, hôn anh.
Suốt buổi tối, cả hai không ngừng trao nhau những nụ hôn. Hà Duệ Phong hôn lên môi anh, lên tai và cả cổ. Bàn tay ấm áp len vào vạt áo sơ mi, vuốt ve bờ lưng trơn bóng của Đặng Thành Ninh.
Đặng Thành Ninh vẫn run rẩy không ngừng.
Hà Duệ Phong áp môi vào tai anh, khẽ cắn một cái, rồi nói: “Đừng lo lắng, anh không làm gì khác đâu. Anh biết em vẫn chưa sẵn sàng.”
“Chúng ta bắt đầu từ bước đầu tiên của tình yêu.”
“Cục cưng, anh sẽ chờ đến khi em tự nói có thể với anh.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");