Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Mạt bưng cốc nước, ngồi ở ghế sô pha
Lúc này, tâm trạng của cô đã dần hồi phục lại, nước mắt đã ngừng chảy, sắc mặt nhìn vào cũng đã tốt hơn nhiều.
Sở Khê nghiêng đầu thăm dò cô, hiếu kì hỏi: “Có phải là Hứa Thiếu Huy ức hiếp cậu không?”
“……”
Tô Mạt nhìn về phía cô, rơi vào trầm mặc.
Cô không phải là người nói dối, đối mặt với sự quan tâm của Sở Khê cũng không thể không để ý, im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng giải thích: “Trương Vũ Vi mất một sợi dây chuyền, cho là mình lấy trộm. Cho nên không vui.”
“……”
“Chính là cô gái còn lại, hai người đã gặp rồi.”
“Khưa.”
Sở Khê cười một cái, “chính là bạn gái của Hứa Thiếu Huy.”
“Ừ.”
Gật gật đầu, Tô Mạt thu ngón tay lại.
Lúc nãy bị hiểu lầm, cô vốn không nghĩ quá nhiều. Bây giờ Sở Khê vô tình nhắc đến, cô theo bản năng liền nhớ đến một số việc trước đây, cũng mới ý thức được, thái độ của Hứa Thiếu Huy lúc ở bên cạnh cô, thật sự có hơi kì lạ. Ví dụ như, những người con trai thông thường sẽ không tùy ý đưa tay xoa đầu con gái, đặc biệt là hai người họ quen biết vẫn chưa lâu.
Nếu như loại giả thiết này thành lập, Trương Vũ Vi nhằm vào cô vốn không có lửa làm sao có khói,mà cô, khẳng định không thể tiếp tục sống cùng họ ... ...
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô bỗng nhiên nặng nề, loại nặng nề này thậm chí vượt qua cả sự lạc lõng mà cuộc tranh cãi lúc nãy mang lại, mà còn khiến cô trong phút chốc rơi vào sự mù mờ. Cậu và mợ bây giờ rõ ràng không có thời gian chú ý đến cô, tiểu Lượng vừa gặp phải tai nạn vừa phải chi tiền, học phí của cô chỉ có thể dựa vào tiền mà bản thân kiếm được. Nếu như không thể tiếp tục cùng mấy người Tô Dương sống chung, cô phải làm thế nào bây giờ?
Nghĩ ngợi lung tung, cô có chút ngồi không yên, vô thức mím chặt môi, cau chặt mày, khuôn mặt khổ não buồn bã suy nghĩ con đường tiếp theo.
Ở bên cạnh, Sở Hà và Sở Khê hiển nhiên phát hiện sau khi cô im lặng thì sắc mặt trở nên rất khó coi, vô tình đối diện với ánh mắt của cô, Sở Khê cũng ngồi lên sô pha, nghiêng đầu hỏi: “Mấy người bây giờ đều như vậy, làm mất đồ không tìm nguyên nhân trên bản thân mình, trước hết đều nghi ngờ người khác. Cô ta nói cậu lấy thì chính là cậu lấy sao, chứng cứ đâu? Bảo cô ta lấy chứng cứ ra đây, nếu không thì đừng vu cáo người khác.”
Tô Mạt cười khổ, “cô ấy nói luôn để trên tủ ở trong phòng. Trong nhà chỉ có bốn người, Hứa Thiếu Huy và anh Dương Dương chắc chắn không đến mức lấy dây chuyền của cô ấy, còn ... ...”
Việc đã đến bước này, cô cũng không còn gì để che giấu nữa, đưa mắt liếc nhìn Sở Hà, tiếp tục nói, “sáng hôm nay ba người họ ra khỏi nhà khá sớm, mình rời đi muộn nhất. Em họ gặp tai nạn đến đây làm phẫu thuật, cũng cần dùng tiền gấp, có động cơ này.
Sau câu nói này, trong phòng im lặng mấy giây.
Ngón tay thanh mảnh của Tô Mạt siết chặt cốc nước, cổ họng chuyển động, lại nói thêm một câu, “nhưng mình thật sự không lấy, mình không thể ngay cả chút phẩm hạnh này cũng không có, đi làm một kẻ trộm cắp.”
“Dây chuyền nếu luôn đặt ở trong tủ, vốn không thể vô duyên vô cớ mất đi. Nếu như lời Trương Vũ Vi nói là sự thật mà trong nhà lại không có kẻ trộm, vậy việc này không thoát khỏi sự liên quan với ba người, từ điều kiện khách quan và tình cảm mà nói, cô đích thực bị tình nghi nhiều nhất.”
Sở Hà không nhanh không chậm nói, những lời nói ra lại khiến hai cô gái trừng lớn mắt.
“Anh, anh nghi ngờ Tô Mạt?”
Sở Khê là một người không mưu trí, khuôn mặt kinh ngạc mà buồn bực hỏi.
Tô Mạt vẫn chưa nói xong, nhìn chằm chằm vào Sở Hà, tâm trạng có hơi phiền muộn, lại rất nhanh liền hiểu được, nói tiếp lời anh: “Nhưng em thật sự không có. Mà Hứa Thiếu Huy và anh Dương Dương đều không thiếu tiền, không cần thiết phải lấy dây chuyền của cô ấy.”
“Nếu như ba người thật sự không có ai lấy, dây chuyền không thể không cánh mà bay. Cô ta nói luôn để ở tủ, có lẽ là nói dối. Vì không ngoại lệ hai điểm: một là bản thân làm mất dây chuyền, cho rằng là cô lấy; thứ hai việc này vốn được dựng lê, cô ta làm như vậy, chính là đơn thuần muốn nhằm vào cô mà thôi.”
Nói xong, Sơ Hà ngừng lại, nhìn cô hỏi: “Có hiểu không?”
Đáy lòng Tô Mạt phát run, gật gật đầu.
Trong đầu hồi tưởng lại một màn lúc nãy, những lời nói và biểu cảm chán ghét của Trương Vũ Vi lại lần nữa hiện lên, cô chỉ nhớ lại cũng có thể cảm nhận được sự đối đầu của cô ấy. Hơn cả hoài nghi là Hứa Thiếu Huy hoặc Tô Dương lấy dây chuyền, cô nghiêng về cách nói sau cùng của Sở Hà.
Dây chuyền không thể không cánh mà bay, cho nên, Trương Vũ Vi hoặc là mượn cớ để nói, hoặc là tính toán mọi cách, mục đích tóm lại chỉ có một, đuổi cô đi, không để cô tiếp xúc với Hứa Thiếu Huy.
Nghĩ thông điểm này, cô cảm thấy có hơn oan ức, cũng hiểu được rằng bốn người họ đích thực không thể tiếp tục sống chung, gióng trống khua chiêng lại lần nữa chuyển nhà, Trương Vũ Vi chắc chắn cảm thấy đuổi cô đi mới là cách giải quyết nhanh nhất.
Nhận thức này khiến tâm trạng cô ngày càng tồi tệ, nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra tiếp theo nên làm gì, cuối cùng chỉ thở ra một hơi, nặn ra một nụ cười hỏi Sơ Khê, “có thể cho mình mượn sạc điện thoại không, điện thoại của mình hết pin rồi.”
“Ừ ừ.”
Nghe vậy, Sở Khê vội đi lấy sạc điện thoại cho cô.
“Nơi nào có người thì có mâu thuẫn và thị phi, đừng nghĩ quá nhiều, sự việc sẽ có ngày lộ ra chân tướng. Vì chuyện này mà đau lòng buồn bã không cần thiết, cô không hổ thẹn với lòng thì được rồi.”
Sở Khê vừa rời đi, Sở Hà liền ôn hòa giảng giải。
Tô Mạt có hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía anh, thần sắc có chút bất định, còn có chút cảm giác phức tạp.
Cô không hỏi ra câu đó, Sở Hà lại chủ động nói: “Tôi tin cô không làm.”
Gác lại cảm giác trực quan, trong suy nghĩ của anh, Tô Mạt thực sự không có động cơ này. Người ta đến đây làm thêm kiếm tiền, hai tháng tiền lương quan trọng hay là dây chuyền quan trọng? Nếu như sợi dây chuyền này thực sự quan trọng, người trẻ tuổi thông thường có thể không làm to chuyện? Nếu làm ầm ĩ lên, cơ hội làm thêm của Tô Mạt sẽ không còn, còn có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của mình trong cuộc sống.
Cô vừa có thể làm thêm kiếm tiền, lại có thể không sợ khổ không sợ mệt, tìm mọi cách để dọn dẹp vệ sinh ngoài giờ, một hai vẫn là để kiếm sống, suy nghĩ này sợ là ngay cả những việc kiêm chức lương cao danh giá cũng chưa từng nghĩ đến, sao lại có thể nghĩ đến việc lấy trộm đồ của người khác đem bán?
“Vâng, cám ơn thầy.”
Bên tai, tiếng cám ơn của cô gái, thanh mảnh mà nhẹ nhàng.
“Phù - -“
Sở Khê lấy sạc điện thoại đi đến lại trực tiếp phù một tiếng, mỉm cười hứng thú nói: “Mình nói cậu thế này cũng quá khách sáo rồi, thầy? Ha ha, vừa nghe vậy cảm thấy giữa chúng ta với anh ấy có khoảng cách! Đừng cảm thấy xa lạ quá, trước lạ sau quen, mọi người cũng xem như là bạn rồi, gọi anh giống như mình gọi lại được rồi.”
Vừa nói, cô đưa dây sạc đến cho Tô Mạt.
Nghe thấy Sở Hà bảo gọi là anh, mặt Tô Mạt có hơi đỏ, không biết tiếp lời như thế nào, chỉ có thể dùng ánh mắt tìm kiếm ổ điện, sau đó đi qua cắm dây sạc điện thoại.
Thấy tai cô ửng đỏ, Sở Hà liếc nhìn Sở Khê một cái, biểu cảm khuôn mặt cứng đờ lại thu lại ánh mắt xem như không có việc gì, mở miệng nói với Tô Mạt: “Trong phòng ngủ này không có giường, hôm nay cô ngủ với Sở Khê đi, tôi lấy thêm cho cô một chiếc chăn lông.”
“... ... Tôi ngủ trên sô pha là được rồi.”
Sợ làm phiền người khác, Tô Mtạ vội nói một câu.
Sở Hà ngẩn ra, sau đó nhẹ mỉm cười, nhắc nhở cô: “Tôi phải viết tiểu thuyết ở trong phòng sách, sẽ ngủ rất muộn, nửa đêm có thể ra ngoài lấy nước uống, cô ngủ ở bên ngoài không tiện lắm.”
Tô Mạt: “... ...”
Sở Khê ở bên cạnh: “... ...?!”
Người anh họ này của cô mỉm cười, thật sự là gi ết chết các cô gái!
------Ngoài lề------
Một ngày nào đó, Tô Mạt xem tiểu thuyết của Sở Hà.
Ở khu bình luận có người nói: “Bộ sách mà tôi đọc lâu nhất, chính là bộ sách võ thuật của công tử!”
Vâng, tiểu Mạt Mạt suy nghĩ sâu sắc.
^_^