Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 20: MẠCH SỐNG CỦA HẠ DIỆP CHI
CHƯƠNG 20: MẠCH SỐNG CỦA HẠ DIỆP CHI
Hạ Diệp Chi lướt qua một lượt tin tức trên facebook, trong đau khổ tìm thấy chút niềm vui, may mà tài khoản facebook của cô không ai biết, nếu không chắc chắn đã bị người ta vào chửi rủa thậm tệ rồi.
Nhìn thấy những lời chửi rủa ác độc đó, nếu nói không tức giận thì cũng không đúng.
Hạ Diệp Chi không thể nhịn được, cầm lấy điện thoại gọi cho Hạ Hương Thảo.
Gọi một lúc lâu Hạ Hương Thảo mới bắt máy.
“Sao lại nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho tôi thế? Có chuyện gì không?” Giọng nói của Hạ Hương Thảo nhẹ nhàng bình tĩnh, giống như hoàn toàn không biết chuyện trên mạng vậy.
Hạ Diệp Chi nhếch môi cười nhạt, nhưng lại kìm được sự tức giận trong lòng, để giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường không có gì khác lạ.
“Bài đăng trên facebook, tin tức trên mạng, chuyện là thế nào vậy?” Cô vừa lên mạng xem thử, không chỉ tìm kiếm hot trên facebook, các phương tiện truyền thông cũng đã đưa tin tức.
Rất nhiều người quan tâm chuyện ân oán tình thù của gia đình giàu có , truyền thông giải trí đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Giọng nói của Hạ Hương Thảo nghe có vẻ thêm phần thờ ơ: “Tin tức gì? Công việc của tôi rất bận, trước khi anh trai tôi du học trở về, tôi phải thay anh ấy giúp bố quản lý công ty thật tốt, không rảnh rỗi giống như cô, có thể nhàn nhã không có chuyện gì đi xem tin tức giải trí.”
Giọng nói hời hợt, nhưng câu nào cũng làm nổi bật sự giỏi giang của cô ta.
Hạ Hương Thảo tốt nghiệp đại học liền vào tập đoàn nhà họ Hạ làm giám đốc.
Còn Hạ Diệp Chi tốt nghiệp, đừng nói giám đốc, ngay cả khi cô chủ động lên tiếng nói với Tiêu Thanh Hà muốn đến chi nhánh của tập đoàn nhà họ Hạ để bắt đầu làm việc, Tiêu Thanh Hà đã thẳng thừng từ chối cô: “Năng lực của con không giỏi như chị con, đến công ty cũng không giúp được việc gì, tự mình ra bên ngoài tìm việc đi.”
Hạ Lập Nguyên càng không quan tâm đến việc học hành và công việc của cô.
Nghĩ tới những điều này, sự phẫn nộ trong lòng Hạ Diệp Chi liền dâng lên càng cao.
Giọng nói cô lạnh lùng, lời lẽ sắc bén: “Không cần giả bộ nữa, tôi biết là cô làm, cô muốn làm gì tôi không cần biết, nhưng điều tôi biết là, cho dù cô có tạt nước bẩn lên người tôi cũng vô ích, tôi bây giờ là cô chủ nhà họ Mạc, nhà họ Mạc dù có không thích tôi đi chăng nữa, cũng sẽ không cho phép có người tùy ý hủy hoại danh tiếng của tôi.”
Hạ Hương Thảo ở đầu dây bên kia nghe thấy những lời của Hạ Diệp Chi, sắc mặt liền lập tức thay đổi.
Trong ấn tượng của cô ta, Hạ Diệp Chi vẫn luôn là một cô gái vừa ngu vừa dốt, nhưng sau khi gả vào nhà họ Mạc, lại thay đổi trở nên khôn ngoan một cách kỳ lạ như vậy.
Mặc dù không biết vì sao Hạ Diệp Chi lại trở nên thông minh hơn một chút, nhưng với Hạ Hương Thảo, chút thông minh này cũng không là gì.
Bởi vì… trong tay cô ta đang nắm giữ mạch sống của Hạ Diệp Chi.
Cô ta nhếch mép, giọng nói nhẹ nhàng mà tự tin: “Tiêu Thanh Hà thì sao? Cô cũng không để ý sao?”
Trước đây, mỗi lần cô ta bảo Hạ Diệp Chi làm việc, chỉ cần một câu nói Tiêu Thanh Hà, Hạ Diệp Chi liền giống như một chú chó nghe lời ngoan ngoãn đi làm ngay.
Bởi vậy cô ta biết, điều mà Hạ Diệp Chi quan tâm nhất chính là Tiêu Thanh Hà.
Hạ Diệp Chi nghe thấy tên của Tiêu Thanh Hà, tay cầm điện thoại siết chặt lại từng chút một, cô mím chặt môi, lạnh lùng nói: “Bà ấy? Tùy cô thôi.”
Cô nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Vừa đặt điện thoại xuống, cô liền cảm giác được có người đang nhìn cô.
Chợt ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa phòng không biết bị người ta mở ra từ lúc nào, còn người đàn ông khoanh hai tay rảnh rỗi dựa vào khung cửa không phải là “Mạc Gia Thành” thì là ai?
“Anh… anh vào bằng cách nào vậy?” Hạ Diệp Chi sợ đến mức mặt trắng bệch lại, lúc đi ngủ rõ ràng cô có khóa cửa.
Mạc Đình Kiên lắc chìa khóa trên tay, chân mày đẹp đẽ hơi nhíu lại, giọng nói thờ ơ: “Cô nghĩ sao?”
Hạ Diệp Chi tức giận đỏ mặt: “Anh đi ra!”
Quỷ mới biết người đàn ông này sao lại có thể có chìa khóa phòng cô!