Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Màn đêm vô ngần, sao sáng đầy trời xuyên qua nóc thủy tinh rơi thẳng xuống.
Cành lá rung xào xạc trong gió, lá sàn sạt lay động, trong căn nhà gỗ nhỏ uyển chuyển tiếng hòa âm guitar chầm chậm chảy qua bên tai.
Thương Hành nằm nghiêng trên ghế, một tay gối đầu, nhìn Ôn Duệ Quân ngồi phía đối diện hết sức tập trung gảy đàn.
Nam nhân mặc một chiếc sơ mi đơn giản bình thường, tay áo xắn tới khuỷu tay, lọn tóc bên thái dương thường được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ lúc này rủ xuống vài sợi, không bị trói buộc mà lay động bên đuôi lông mày.
Ôn Duệ Quân không biết chơi nhiều bài lắm, kỹ xảo cũng không tính có bao nhiêu chuyên nghiệp, chỉ là thần sắc chăm chú nghiêm túc, có khi gửi một ánh mắt hàm tiếu, mang theo cảm giác dịu dàng và nội liễm tinh tế đến tận cùng.
Tinh tế và dịu dàng quẩn quanh trong tiếng đàn động lòng người, tan chảy giữa bóng đêm và những vì sao, giống như khúc đồng dao ru vào giấc ngủ, mang đến sự tĩnh lặng và ấm áp.
Ngón tay hắn chọt chọt con cáo chibi trắng mà Ôn Nhiễm Nhiễm đưa cho, chọt mấy cái, Thương Hành nhắm rèm mi lại, thầm nghĩ, thật là một nam nhân thần kỳ.
Hai người trò chuyện đứt quãng một hồi, không biết qua bao lâu, tiếng đàn dần dần ngừng.
Ôn Duệ Quân đặt đàn ghi-ta lên bàn, lặng lẽ đi tới bên cạnh ghế nằm, cúi người nhẹ giọng hỏi: “Ngủ chưa?”
Thương Hành từ từ nhắm hai mắt, không đáp lại.
Ôn Duệ Quân hai tay nắm lấy áo khoác che ngực hắn, nhẹ nhàng kéo áo lên trên, quay đầu nhìn sang giường đơn ở góc tường, đang muốn vươn tay ôm người lên ——
Tay chưa kịp đụng tới cổ, bỗng bị Thương Hành một phen nắm lấy cổ tay!
Dưới ánh cam ấm áp, Thương Hành mở to một đôi mắt đen, chớp chớp, chậm rãi cười nói: “Ôn tiên sinh muốn làm gì?”
Ôn Duệ Quân bật ra hai tiếng cười khẽ từ ngực: “Thế nào? Không muốn ngủ trên giường?”
Thương Hành trở mình bật dậy khỏi ghế, đầu tiên là sờ sờ lông chồn trắng tuyết trên giường, xúc cảm mềm mại ấm áp khiến người yêu thích không buông tay.
Hắn vừa nằm lên đó, đã thấy Ôn Duệ Quân chậm rãi nằm vào trong ghế, hai tay giao nhau đặt trên bụng, vẻ mặt bình thản, tư thái đoan trang, rất có cảm giác trang trọng của mục sư trong giáo đường.
Thương Hành kinh ngạc nhìn y: “Ôn tiên sinh, anh không định ngủ ở đó chứ?”
“Kia là giường đơn.” Ôn Duệ Quân quay đầu nhìn hắn, nửa bên mặt bị ánh sáng cam ngăn cách, làm mềm góc cạnh chân mày, càng có vẻ tuấn nhã.
Thương Hành nhích gần vào trong, đặc biệt nhường ra một bên giường, vỗ vỗ chỗ trống: “Ghế nằm rất cứng, giường này có thể chen chúc một chút, cũng chỉ một đêm thôi, đại tổng tài.”
Giường đơn thật sự quá nhỏ, Thương Hành nằm nghiêng dựa sát lưng vào vách tường gỗ mới có thể khó khăn nhét vừa hai người đàn ông cao lớn, chăn cũng chỉ có một chiếc.
Tắt đèn, nóc nhà vẩy xuống một sắc bạc mông lung.
Thương Hành nhắm mắt lại, một tay gối đầu, cảm nhận được giường bên người lún xuống một chút, gỗ giường phát ra âm thanh cót két rất nhỏ.
Đêm khuya nhiệt độ không khí giảm xuống, Thương Hành mò chăn không cẩn thận đụng tới khuỷu tay Ôn Duệ Quân, cơ thể nam nhân căng cứng, lại từ từ thả lỏng, tư thế không khác gì lúc nằm trên ghế, bất động như hiến tế.
Thương Hành không nhịn được mở mắt ra, buồn cười nói: “Hóa ra Ôn tổng thong dong bình tĩnh tay nắm đại quyền cũng có lúc căng thẳng như vậy? Ai bảo anh ném mất chìa khóa.”
Ôn Duệ Quân mím miệng, thản nhiên nói: “Chỉ là tôi chưa từng thử ngủ cùng một giường với người khác.”
Y ở trong bóng tối nhìn hắn, hơi thở gần trong gang tấc phun tới cần cổ, cảm giác ái muội nóng rực. Thật sự quá gần.
Mùi hương bạch đàn như có như không quẩn quanh chóp mũi, cánh mũi Thương Hành giật giật: “A? Em trai em gái chắc cũng có đi.”
Ôn Duệ Quân đóng mắt: “Khác nhau.”
Khác nhau như thế nào, không thể nói rõ, rất xa lạ, nhưng lại rất thoải mái.
Ôn Duệ Quân hơi hơi gợi lên khóe miệng: “Kỳ thật trong phòng có móc câu và dây thừng, nếu cậu chịu bỏ sức, có thể móc chìa khóa về.”
Thương Hành bất đắc dĩ: “Anh ngủ đi.”
Cũng không biết vì sao, sau khi tỉnh rượu phát hiện Dung Trí nằm ghé trên người mình, hắn cả kinh toát một thân mồ hôi lạnh, còn bây giờ tuy không thể không cùng Ôn Duệ Quân ngủ trên một cái giường, nhưng không cảm thấy không được tự nhiên quá mức.
Nếu như Ôn Duệ Quân sáng mai mới cho hắn phát hiện ra việc chìa khóa, chắc chắn tám phần mình sẽ tức giận, nhưng dáng vẻ tội nghiệp hi vọng mình có thể ở cùng ngày sinh nhật, ngược lại dễ gây mềm lòng.
Thương Hành càng nghĩ càng cảm thấy người này thật sự là chó đến thẳng thắn, chó đến bình tĩnh tự tin, nhịn không được thở dài.
Ôn Duệ Quân ý cười càng sâu, thân thể dịch dịch tới gần vài phần: “Lại nói tiếp, công ty của cậu gần đây thế thực sự mạnh, cứ phát triển tiếp được như vậy, chỉ cần thêm hai vòng đầu tư bỏ vốn nữa, không tốn đến hai ba năm, là có thể niêm yết.”
Đề tài chuyển biến quá lớn, Thương Hành nhất thời không phản ứng kịp, một lúc lâu, mới ngáp một cái, nói: “Ôn đại tổng tài, đi ngủ còn không quên việc buôn bán nữa, thật sự là mẫu mực của chúng ta, tiểu nhân mặc cảm.”
Lồng ngực Ôn Duệ Quân chấn động, nặng nề cười nhẹ: “Cậu càng ngày càng làm càn. Trước kia không phải cậu luôn nói chuyện rất khách sáo với tôi sao?”
Thương Hành muốn nói còn không phải do anh nuông chiều, lời tới miệng lại cảm thấy rất mờ ám, sửa lời: “Vậy, Ôn tiên sinh còn có gì chỉ giáo? Tôi chăm chú lắng nghe.”
Ôn Duệ Quân lại không nói, chỉ nhẹ giọng: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Buổi tối này thật sự quá bận, cơn buồn ngủ như thủy triều đập vào mí mắt, Thương Hành quấn chăn, lẩm bẩm nói: “Ngủ ngon…”
“Sinh nhật vui vẻ, Ôn Duệ Quân.”
Một tiếng gọi tên này so với một mảnh lông chim càng nhẹ hơn, mí mắt đã khép lại của Ôn Duệ Quân khẽ run lên, một cảm giác vui sướng vi diệu tràn ra từ ngực, toàn thân y đều thả lỏng, sống lưng rơi vào thảm lông mềm mại.
Ánh sao lấp lánh bao phủ xuống, nhà gỗ đơn sơ, giường gỗ nhỏ hẹp, lòng người từ lâu đã an tĩnh và yên ổn.
※※※
Sáng sớm hôm sau, nắng sớm tươi đẹp, quản gia quả nhiên tìm đến, mở cửa cho hai người.
Người một nhà ăn bữa sáng trong hoa viên, Ôn Nhiễm Nhiễm và Ôn Thịnh Tề mang theo nụ cười xấu xa, vây quanh Thương Hành hỏi tối hôm qua đi đâu vậy.
“Trả di động cho anh. Nhóc con biết rõ còn hỏi.” Thương Hành chậm rãi múc một bát cháo trắng nấu với trứng vịt bắc thảo và thịt nạc, liếc mắt nhìn Ôn Duệ Quân: “Tôi bị Ôn tiên sinh lừa thảm.”
Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, ý bảo hai em ngoan ngoãn ăn cơm, người sau quả nhiên không dám làm càn, thành thành thật thật ngồi trở vị trí của chính mình, lại lặng lẽ nháy nháy mắt với Thương Hành.
Ôn Duệ Quân cắt một góc trứng ốp, nói: “Cậu cảm thấy tôi đã lừa cậu, vậy hôm nay đưa mấy đứa ra ngoài chơi, ngoại ô phía tây mới mở một trường đua ngựa, có thể xem đua ngựa, cũng có thể học cưỡi.”
Còn không chờ Ôn Nhiễm Nhiễm và Ôn Thịnh Tề nhảy lên hoan hô, thư ký Ngô đã gọi điện thoại, làm Ôn Duệ Quân trở tay không kịp.
Đầu kia điện thoại là giọng nói nghiêm túc, Ôn Duệ Quân khẽ nhíu mày: “Tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ qua.”
Liếc mắt một cái là nhìn ra sự thất vọng của đôi anh em, Thương Hành đem ánh mắt nhìn y: “Ôn tiên sinh có việc?”
Ôn Duệ Quân cười một tiếng không rõ ý nghĩa: “Tập đoàn nhìn trúng một mảnh đất, bị Cố thị giành trước một bước, tôi phải đi giải quyết một chút.”
Cố Lẫm làm ra sự tình kiểu này, Thương Hành cũng không bất ngờ, trong nguyên tác hai người chính là đối thủ làm ăn một mất một còn, phàm là có cơ hội phá đối phương một phen, ai cũng không lưu tay.
Tuy nhiên bởi vì mình đã tham gia, Ôn Duệ Quân ngược lại không đặc biệt nhắm vào Cố Lẫm.
Y giản lược bữa sáng, cẩn thận lau sạch tay, mặc áo vest đã được người hầu là ủi, trước khi đi rất nghiêm túc dặn dò em gái phải chăm chỉ ôn tập, ánh mắt lại dịch đến người Thương Hành, nghĩ nghĩ, nói: “Chờ tôi trở về.”
Thương Hành gật gật đầu, người đã đi xa.
Hắn cúi đầu mở di động ra xem, vừa mới mở khóa vân tay, trên màn hình nháy mắt bắn ra ba mươi tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, thiếu chút nữa bị dọa sợ.
May là không có việc gấp nào, phần lớn là tin nhắn chúc mừng năm mới từ bạn bè đồng nghiệp, có lời xin lỗi của Dung Trí, truyện phản hài hước của Lâm Dư Tình, còn có Cố Lẫm liên hoàn oanh tạc.
Thương Hành âm thầm thở dài, lần lượt trả lời mỗi người.
Vừa gửi đi chưa đến mười giây, Cố Lẫm đã nhắn lại: “Cậu vẫn còn ở nhà Ôn Duệ Quân? Chiều tôi tới đón cậu, trong tay tôi có một dự án lớn, yêu cầu cậu cho chút ý kiến.”
Thương Hành tinh thần chấn hưng, lập tức trả lời: “Được”.
※※※
Trời trong xanh như được gột rửa, vạn dặm không mây.
Lúc một giờ chiều, Cố Lẫm tự lái Porsche, đúng giờ đứng trước trang viên Ôn thị.
Thương Hành cúi người ngồi vào ghế phó lái, bỗng ngửi được trong xe một mùi nước hoa nhàn nhạt.
Hắn ngạc nhiên mà đánh giá gương mặt lạnh không đổi sắc của Cố Lẫm, cười a một tiếng, ra vẻ khoa trương phẩy phẩy tay đuổi mùi: “Cố tổng đây là phun nước hoa như phun thuốc trừ sâu sao?”
Hai má Cố Lẫm bỗng run rẩy một chút, môi mím lại thẳng băng, gò má căng cứng bay lên một mảng hồng vì bị đâm thủng chút tâm tư, không biết là xấu hổ hay buồn bực: “Chỉ có tí xíu mà thôi!”
A Mạc chết tiệt, muốn chết hay không mà gợi ý cho anh loại nước hoa nam giới này, trở về phải trừ tiền lương cậu ta!
Thương Hành quan tâm mà thay đổi đề tài: “Cố tổng, chúng ta đi đâu?”
Cố Lẫm kéo dây an toàn, một cước đạp chân ga nhanh chóng rời khỏi cái trang viên làm người ta chán ghét: “Đến sẽ biết.”
Trung tâm thương mại Duyệt Lam là một tòa nhà mang tính biểu tượng (landmark) trực thuộc tập đoàn Cố thị, tọa lạc trên con đường thương mại phồn hoa nhất nơi trung tâm thành phố.
Xe dừng lại trước cửa rạp chiếu phim Duyệt Lam, Thương Hành nhìn người đến người đi trên đường, âm thầm liếc Cố Lẫm mang vẻ mặt nghiêm túc.
“Cố tổng, không phải tới bàn dự án sao? Dẫn tôi đến đây làm gì?”
Cố Lẫm nói như lẽ đương nhiên: “Có một bộ điện ảnh mới, đạo diễn là người mới, tìm tôi đầu tư, tôi không xác định được trình độ của đạo diễn, lại không nhớ rõ nội dung nguyên tác, đạo diễn đó đưa cho tôi hai vé xem phim, là bộ phim đầu tay của anh ta, tôi tìm cậu đến thay tôi tham mưu, không được sao?”
“A, như vậy à.” Thương Hành kéo dài âm điệu, cũng không biết là có tin hay không.
Cố Lẫm bất ngờ lấy ra một bó hoa hồng đỏ từ sau cốp xe, không nói lời nào nhét thẳng vào tay Thương Hành.
Thương Hành: “???”
“Rất nặng, cầm giúp tôi.” Cố Lẫm cắm hai tay trong túi quần, nâng bước chân đi về phía trước.
Mãi đến khi nam nhân dẫn trước đi đầu vội vàng tiến vào rạp chiếu phim, Thương Hành mới nhận ra, đây là cách thức tặng hoa kì cục gì?
Thật sự chỉ có thiên tài ấu trĩ như Cố Lẫm mới làm được.
Thương Hành ôm hoa hồng, dở khóc dở cười.
Lúc hai người bước vào rạp, bên trong đã tắt đèn, trước mắt tối đen một mảng.
Chỗ ngồi của hai người nàm ở hàng cuối cùng trong một căn phòng nhỏ hai chỗ ngồi. Chung quanh không có người khác, trước mặt là màn hình cong imax cực lớn, âm thanh xung quanh không ngừng va đập vào ghế ngồi và vách tường, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được hiệu ứng âm thanh rung động chân thực.
Đây là lần đầu Cố Lẫm mời người đi xem phim, trên màn hình lớn nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính đang triền triền miên miên, anh chẳng nghe được một chữ nào, khóe mắt thỉnh thoảng lại rơi trên góc mặt nhìn nghiêng của Thương Hành.
Bóng tối là mặt nạ tốt nhất, có thể che giấu tiếng tim đang nhảy nhót bang bang, che giấu ánh mắt có nỗi lòng kín đáo, ngay cả khí thế cũng thẳng thắn hơn mấy lần so với ngày thường.
Cố Lẫm ho nhẹ một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện.
Thương Hành như sớm đã có dự liệu, hắn vắt chân ngồi nghiêng dựa vào ghế mềm, ôm ấp bó hồng tiên diễm trong ngực, một tay chống má, khóe mắt liếc liếc sang bên Cố Lẫm, thanh âm mang theo bảy phần cười ba phần trêu chọc:
“Cố tổng, lại có cái gì muốn tôi cầm giúp sao?”
Lỗ tai chôn trong tóc của Cố Lẫm giật giật, đành phải lặng lẽ thu về bàn tay định đưa qua.
Anh trầm trầm mở miệng: “Bảo cậu chú ý xem phim, nhìn tôi làm cái gì?”
Trong bóng tối truyền đến thanh âm lười biếng của Thương Hành: “Cố tổng làm sao biết tôi đang nhìn anh?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");