Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
  3. Chương 104
Trước /156 Sau

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 104

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khi biệt thự Kim Hải nào đó của thành phố Đế Đô.

Ông Ngô vừa gặm quả táo vừa bước từ lầu hai xuống, đụng phảimộtthiếu niên hơi mập, thiếu niên cười híp mắt “Ông nội, nghenóichút nữa cháugáiôngsẽqua đây.”

“Ừ.” Ông Ngô thận trọng gật đầu

“Cháugáiông có dễ thươngkhôngạ?” Thiếu niên tò mò hỏi.

“Thằng mập chết bầm.” Ông Ngô gõthậtmạnh lên đầu cậu thiếu niên “Cháugáita là sinh viên đại học Đế Đô lận đó, làm sao mà giống mấy thằng tụi baykhôngchịu học hành suốt ngày cắm mặt vào game hả?”

Ông Ngô vừa dứt lời, trong khu huấn luyện, mấy thiếu niên đều dừng tay, đồng loạt xoay đầu hét lên “Ông nội, ông quá đáng quá nha.”

“Đúng thế, chúng con là tuyển thủ e-sport đó, có thể thi đấu làm rạng danh nước nhà mà.”

“Đúng thế, bao nhiêu người muốn được chơi game như chúng ta màkhôngđược nữa kìa.”

“Ah … vậy tụi bay đứa nào thi đậu được đại học?”mộtcâunóicủa ông Ngô trong nháy mắt giết hơn nửa số thiếu niên ngồi đây.

“khôngphải là đại học Đế Đô thôi sao? Đội trưởng của chúng ta chính là sinh viên đại học Đế Đô, nhưng màanhấyđãtạm nghỉ học mà thôi.” Thiếu niên Tròn Vonóixong, quay đầu tìm sinh viên duy nhất trong chiến đội nhà mình.

“Cái gì mà tạm nghỉ học? Chắc chắn là mê chơi game nên thi rớt môn, bị đuổi học chứ gì!” Ông Ngô phánmộtcâu lạnh lùng.

Làmộtthanh niên thời đại mới mà còn PKkhôngthắng đượcmộtông giàđãrất xấu hổ rồi, nay ở trong sinh hoạt mà còn bị ông DISS (chửi) nữathìthựcsựlàkhôngthể nhẫn nhịn được, Tròn Vo quay đầu nhìn đội trưởng nhà mình nãy giờ vẫnkhônglên tiếng “Lão đại,anhnóiđia.”

“Tập trung huấn luyệnđi.” Vị đội trưởng lạnh lẽo nhổ ra mấy chữ.

“Đúng đấy, bản lĩnhthìkém mà cònkhôngcố gắng rèn luyện, sợ rằng ngay cả chơi trò chơi cậu cũngkhônglàm được nữa giờ.” Ông Ngô gặm quả táo rồiđisang chỗ khác.

Tròn Vo quê độ,trênthế giới này sao lại cómộtông lão khủng bố như vậy chứ, cháugáicủa ông ấy nhất định cũng đáng ghét giống ông vậy.

Vì vậy, Trần Ngư còn chưa bước chân vào chiến đội Du Long,đãbị ông nội kéo thù như vậy đấy.

==

Nửa giờ sau, Trần Ngư gõ cửa trụ sở chiến đội Du Long,cônhìn căn phòng có mười mấy máy vi tính và năm sáu thiếu niên,nhỏgiọng hỏi “Xin hỏi số 6 có đâykhôngạ?”

“Chị là cháugáiông Ngô sao?” Thiếu niên mở cửa hỏi.

“Ừ.” Trần Ngư gật đầu “Ông nội của tôi có ở đâykhông?”

Thiếu niên quay đầu vào phòng gọi “Ông nội, cháugáiông đến này.”

nóixongthìquay đầu nhìn Trần Ngư cười “Chị vào ngồiđi, ông ấy sắp ra rồi đó.”

“Cám ơn cậu.” Trần Ngưđitheo thiếu niên vào phòng, an tĩnh ngồitrênghế salon trong phòng khách, ánh mắt tò mò nhìn khu huấn luyện bên cạnh phòng khách.

Mấy thiếu niênđangvùi đầu huấn luyện lặng lẽ mở diễn đàn thảo luận.

“Đây là cháugáicủa ông lão kia sao?”

“thậtlà mềm mại đángyêumà.”

“Chắc chắnkhôngphải là ruột thịt rồi.”

“Nếu là ruột thịt chắc chắnkhôngdo ông lão kia nuôi lớn.”

“Đúng thế, ông lão quái gở đó sao có thể nuôi ra đượcmộtemgáiđángyêunhư vậy chứ.”

Lúc này, ông Ngô từ trong phòngđira, trong tay cầm chai nước trái cây, đưa cho Trần Ngư “Con ăn cơm trưa chưa?”

“Dạ, rồi.” Trần Ngư vừa vặn nắp chai vừanói“Bây giờ quán net đều cao cấp như vậy sao? Mở ở khu biệt thự luôn?”

“Đâykhôngphải là quán net, đây là trụ sở của chiến đội.” Ông Ngô chỉ chỉ mấy thiếu niênđangngồi huấn luyện phía đối diện “Mấy người kia chính là đội viên, vìkhôngthi đậu đại học nên chỉ có thể đến đây chơi game.”

“Cạch!” Lực tay bấm bàn phím của Tròn Vokhôngkhống chế được, tức giận đến mức suýt nhảy lên mắng chửi người, bình thường DISS mìnhthìcũng coi như xong, nhưng ngay trước mặt emgáithìkhôngthể được.

“A.” Mặc dù Trần Ngưđãtừng là học bá, nhưngcôcũngkhôngkì thị học tra.

“Chúng ta ra phía saunóichuyện.” Ông Ngônóixongthìdẫn Trần Ngưđivào.

khôngphải, emgái, em đừngđi, ngheanhgiải thích, bọnanhkhônggiống như ông nộiđãnóiđâu, Tròn Vo ở phía sau ‘sốngkhôngcòn gì luyến tiếc’, giơ tay Nhĩ Khang ra.

“Tập trung huấn luyện.” Đội trưởng ghét bỏ nhìn Tròn Vo ngồi bên “Nếukhôngchỉ có thể về trườngđihọc.”

“…”

* Giơ tay Nhĩ Khang: các nàng tra google sẽ biết nha. Mình dán ảnh lên màkhôngđược

==

Phía sau biệt thự cómộtkhoảng sân hoa viênnhỏ, ngày bình thường, khi đội viên huấn luyện mệt mỏithìcó thể đến đây hít thởkhôngkhí, ông Ngô đưa Trần Ngư đến đây, hai ông cháu trò chuyện về chuyện Linh Khí.

“ConnóimộtLinh Khíđangở nhà tổ của phái Lạc Sơn sao?” Đúng thế môn phái lớn trong truyền thuyết của giới huyền học mà để vô số người bàn tán, chính là phái Lạc Sơn và ở đây còn lại hai vị đệ tử cuối cùng của môn phái.

“Vâng.” Trần Ngưnói“Mao đại sư tìm mấy đại sư phong thủy, kiểm tra mấy lần đề xác nhận Linh Khí thứ ba đặt ở bên trong kết giới dãy núi Kỳ Sơn.”

Hôm nay Trần Ngư tới đây chính là vì việc này.

Ông Ngô nhíu mày, nhớ lạimộtlúc mớinói“Nhưng ông chưa bao giờ gặp được Linh Khí, bên trong đúng là có mấy món pháp khí nhưngkhôngcó Linh Khí.”

“Có phải bị mấy vị tiền bối của môn phái chúng ta lấyđirồikhông?” Trần Ngư đoán.

“khôngthể nào!” Ông Ngô lắc đầu “Khi mang pháp khí ra khỏi kết giới đều phải ghi nhận lại, ôngđãđọc qua rất nhiều lần các bản ghi chép,khôngcó Linh Khí nào.”

Trần Ngư nghe ông nộinóichắc chắn như vậythìcảm thấy có cảm giáckhôngổn chút nào “Chẳng lẽ thông tin bị sai lệch?”

“Thông tin trong Sổ Sinh Tử sao có thể sai lệch được.” Ông Ngô lắc đầu.

“Nhưng ôngđãnóitrong kết giớikhôngcó Linh Khí sao?”

“Ông chỉnóilà ta chưa gặp bao giờ, chưa gặp bao giờkhôngcó nghĩa làkhôngcó.” Ông Ngô như suy nghĩ điều gì đó,nói.

“nóicách khác là có thể trong kết giới có Linh Khí.” Trần Ngư vui mừngnói, chỉ cần có ở trong kết giớithìcó thể tìm được.

“Rất có thể.” Ông Ngô sờ sờ cằmnói“Trước kia ông vẫnkhônghiểu, phái Lạc Sơn tại sao nhất định phải làm kết giới mười năm mởmộtlần, đồng thời cố ý để pháp khí trong đó hấp dẫn người trong giới huyền học đến tìm kiếm bảo vật. Như vậy có thể là … các tiền bối của chúng takhôngcó cách nào tìm được Linh Khí nên mới mượn tay người khác để tìm Linh Khí.”

“Là như vậy sao?” Nếu suy đoán của ông nội chính xác, vậy Linh Khí nhiều năm như vậy màkhôngtìm được, chắc chắn làcôcũngkhôngthể dễ dàng tìm thấy, nhưng mà …

“Ông nội, kết giới mười năm mới mởmộtlần, vậy là đệ tử của phái Lạc Sơn, chúng ta cũng phải mười năm mới vào đượcmộtlần sao?”

“Tất nhiên làkhôngcần, người nhà mà, muốn vào lúc nào cũng được.”

“Vậythìtốt rồi.” Trần Ngư thở phàomộthơi, nếu lúc nào cũng có thể vào kết giới, vậythìsẽkhôngbị hạn chế về thời gian, như thếcôcó thể từ từđitìm.

“Bây giờnóinhững cái này cũngkhôngcó ích gì, vừa vặn giải thi đấu Huyền Linh sắp bắt đầu, con về trường xin phép nghỉ, hai ngày nữa cùng ta đến núi Kỳ Sơn.”

“Giải thi đấu Huyền Linh mấy tuần nữa mới bắt đầu mà ông?” Trần Ngư hỏi.

“Người khác làđitranh tài, chúng ta là nhà tổ chức, đương nhiên là phảiđisớm rồi.” Ông Ngô cau màynói“Mấy ngày nữa ông cháu ta còn phải bắt mấy con ác ma bỏ vào đó.”

“!!!” Trần Ngưkhôngthể tin nhìn ông nội nhà mình “Bắt ác ma … bỏ vào?”

“Chứ sao nữa?” Ông Ngô thở dài “Giải thi đấu nàyđãđược năm trăm năm, mỗi lần có nhiều Thiên Sư đến như vậy, cho dù có nhiều ác ma như thế nàođinữa chắc cũng bị tiêu diệt gần hết rồi, nếu takhôngbắt thêm mấy con bỏ vàothìgiải đấu còn gì là thú vị nữa.”

thìra là thế! Tuy rằng nghe rất hợp lý nhưng tam quan của Trần Ngư vẫnkhôngthể chịu được.

* Tam quan gồm Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan

“Đúng lúc con có thểđitheo mà học tập, mười năm sau việc này do con phụ trách đó nha.” Nuôi người lâu như vậy,đãđến lúc ông tính đến chuyện nghỉ hưu thôi.

(còn tiếp)Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hỗn Nguyên Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net