Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
  3. Chương 106
Trước /156 Sau

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 106

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sáng sớm hôm sau, Trần Dương lái xe đưa emgáira sân bay,trênđườngđiTrần Ngư đều nằm ngủ bùtrênxe, Trần Dương liếc emgáimấy lần, sau đó giảm tốc độ xe, cho xe chạy êm hơnmộtchút.

Chờ đến sân bay, Trần Dương chỉ có thể đánh thức Trần Ngưđangsay sưa trong giấc nồng. Trần Ngư vuốt mắt, bộ dạng mơ mơ màng màngkhôngbiết đây là đâu.

“Tối hôm qua em lại ra ngoài bắt ma sao?” Nếu là người khác, chắc là Trần Dương phải hỏi là tối hôm qua có phải là em gặp ma rồikhông, nhưng emgáianhgặp mađãkhôngcòn là chuyện lạ nữa.

“Dạ,khôngạ.” Trần Ngư mơ màng đáp “Đêm qua, em ngủkhôngngon thôi, cứ mơ suốt.”

Trần Dương thở dài, đưa bữa sánganhmới muatrênđường chocô“Em ngồi đây ăn sáng trướcđi, đểanhđiđổi vé cho em.” (đổi thẻ đăng ký thành vé lên máy bay)

“Dạ, cám ơnanhHai.” Trần Ngư nhận, lấy bánh bao bên trong ra cắnmộtcái.

“À, ông Ngôđãtới chưa?” Trần Dương biết lần này là emgáiđicùng với ông Ngô nhưng cụ thể là làm gìthìTrần Ngưkhôngnói, chỉ biết là có liên quan đến môn phái của hai người.

“anhđừng để ý đến ông ấy, ông ấykhôngđilạc được đâu.” Trần Ngư cắn bánh bao, trả lời mơ hồ.

“…” Trần Dương cảm thấy emgáimình trả lời như thếkhôngổn chút nào, nhưng nghĩ đến tình cảm của emgáivà ông Ngô, cuối cùnganhquyết địnhkhôngnóigì thêm, quay người giúp Trần Ngư đổi vé lên máy bay.

Nhưng đúng là Trần Ngưnóikhôngsai, ông Ngôkhôngđilạc được, chờ đến khi Trần Ngư cầm vé máy bay bước và sảnh chờ,đãthấy ông Ngô ngồitrênghế, cầm điện thoại di động chơi game.

Trần Ngưđiqua, bỏ hai balocômang theo tùy tiện ném ra ghế bên cạnh, sau đó đặt mông ngồi xuống cạnh ông nội nhà mình.

“Tới rồi?” Ông Ngô cũngkhôngnhấc đầu lên, hỏi.

Trần Ngư vẫn còn rất buồn ngủ,nhẹ‘vâng’mộttiếng rồi nhũn người ngả ra sau (nguyên văn là hữu khí vô lực).

Ông Ngô đánh xongmộtván, quay đầu nhìn cháugáinhà mình, thấy dáng vẻ buồn ngủkhôngmở mắt ra nổi củacôthìkhôngnhịn được mà ‘giáo dục’ “Ôngđãnóivới con rồi, congáicon đứa phải ý tứ, hôm qua ở biệt thự nhà họ Lâu cả đêm phảikhông? May mà con tốt số sống ởhiệnđại, nếu mà ở cổ đạithìđãsớm bị người khác nhét vào lồng heo mà ngâm nước.”

Trần Ngư liếc mắt, để cho ông Ngô tự biên tự diễn.

Lúc này, Trần Ngư cảm giác điện thoại di động của mình rung lênmộtcái,côlấy ra nhìnthìpháthiệnlà tin nhắn của Lâu Minh, trong phút chốccônhư lấy lại được tinh thần.

anhBa: Em lên máy bay chưa?

Trần Ngư: Vẫn chưa ạ, emđangcòn trong phòng chờ.

Lâu Minh đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời phương xa: Xin lỗi,anhkhôngthể đến tiễn em được.

Trần Ngư:anhkhôngtiễn cũngkhôngsao, chỉ cầnanhchờ em về là được rồi.

Trong mắt Lâu Minh tràn đầy lưu luyến, dịu dàng, khóe miệng cong lên nụ cười cưng chiều: Được,anhchờ em trở về.

Trần Ngư:anhBa, em phải lên máy bay rồi.

Lâu Minh: Emđiđi, đến nơi nhớ gửi tin báo choanhbiết.

Trần Ngư: Dạ.

Khi Lâu Minhđangđịnh để điện thoại di động xuống, Trần Ngư lại gửimộttin đến:anhBa,anhđồng ý với emmộtviệc đượckhông?

Lâu Minh: Chuyện gì vậy?

Trần Ngư:anhđồng ý với em trướcđã.

Lâu Minh bất đắc dĩ cười: Ừ.

Trần Ngư:anhkhôngđược phép lúckhôngcó mặt em ở đó màđixem mắt đâu đấy!

Trần Ngư: Em lên máy bay,khôngcần trả lời em, nhớ làanhđãđồng ý với em rồi.

Lâu Minh hơi sửng sốt,khôngthể hiểu nhìn nhìn tin nhắn Trần Ngư vừa gửi đến, xem mặt. Xem mặt là sao?

Lúc này, Hà Thất gõ cửa rồi bước vào phòng sách, nhìn Lâu Minhđangđứng sững người trước cửa sổ,nói“Tam thiếu, bữa sángđãchuẩn bị xong.”

Lâu Minh xoay người, dáng người cao gầy đứng ngược sáng đối mặt với Hà Thất “Trợ lý Hà, có phải cậuđãnóigì đó với Thi Thikhông?”

Lâu Minh càng nghĩ, có thể làm cho Trần Ngư có ảo giác này chắc là cũng chỉ có mấy người bên cạnhanh, mà Hà Thất là hiềm nghi sốmột.

“Ấy …”

Xong đời, lộ tẩy rồi!

==

Trần Ngư gửi cho Lâu Minh tin nhắn cuối cùng xongthìbấm tắt nguồn luôn, sợ Lâu Minh gửi chocôtin nhắn có nội dung màcôkhôngmuốn thấy.

Lúc ở phòng chờ, tuy rằng Trần Ngư rất mệt nhưng vẫn biết là còn phải đăng ký lên máy bay nên chưa hoàn toàn ngủ say. Lúc nàyđãlên máy bay, Trần Ngưkhôngcòn gì băn khoăn, cài dây an toàn xong, ngoẹo đầu quamộtbên liền ngủ say.

Ông Ngô ghét bỏ nhìn cháugáinhà mình, chuyển điện thoại sang chế độtrênmáy bay, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi game.

Trong mơ màng, Trần Ngư như trở về với giấc mơ tối qua.

Trong giấc mơ,mộtngười đàn ôngcôkhôngnhìnrõmặt dùng giọngnóivô cùng dịu dàngđangnóichuyện vớicô.

Hình ảnh trong giấc mơ cũng rất đẹp, ở đó hình như làmộtsườn núi,trênsườn núi là những đóa hoađangkhoe muôn sắc thắm,trênbầu trời từng đám mây lững lờ trôi, thỉnh thoảng từng cơn giónhẹthoảng qua làm lay động làn váy dài củacô.

Thực kỳ lạ,rõràng làcôđâu có loại quần váy dài như vậy đâu.

“Vạn vậttrênthế gian, tìnhyêucủa ta có ba điều, ngày, tháng và khanh (vợ chồng gọi nhau thời xưa). Ngày là triều (sớm mai), tháng là mộ (về già), khanh là sớm sớm chiều chiều.”(Ai biết dịch câu nàykhông, giúp mình nha: Nhật vi triêu, nguyệt vi mộ, khanh vi triêu triêu mộ mộ)

Lưu manh, đây là thổ lộ vớicôsao, coi như giọngnóicủaanhta dễ ngheđichăng nữathìcôcũngkhôngđồng ý vớianhta đâu.côđãcóanhBa màcôthích rồi, ai thèm cùnganhta gì mà ‘sớm sớm chiều chiều’,côchỉ muốn làm con cánhỏtrong dòng suối chảy siết củaanhBa thôi.

Nhưng mặc kệ Trần Ngư nghĩ như thế nào cũngkhôngcó cách nào ngăn cản được ở trong mơ, khuôn mặtcôdựa sát vào lồng ngực của người đàn ông.

không… đâykhôngphải làcô,anhBa, em rất xin lỗianh.

Hình ảnh lại chuyển, trời trong nắng ấm biến thành mưa rền gió dữ, đó hình như làmộtđêm rất tối tăm, chung quanhkhôngcómộtbóng đèn, chỉ cótrênbầu trời thỉnh thoảng lóe lên ánh chớp mới làmcônhìnrõngười đứng đối diện.

Vẫn là người đàn ông đó, tuy rằngcôvẫnkhôngnhìnrõmặt như cũ, nhưngkhôngbiết tại sao, Trần Ngư có thể chắc chắn đó là người kia.

Mà trong giấc mơ,côđangvô cùng đau lòng, trong tay cầm kiếm dài, chỉ thẳng vào đối phương, lạnh lùng chất vấn “Huynh có tin là tasẽgiết huynh ngay bây giờkhông?”

“Tin” Giọng người đàn ôngkhôngbuồnkhôngvui.

“Tim của huynh đâu?”

“Chắc làđãchết rồi.”

Đây là chia tay sao? Chắc chắn người đàn ông trong giấc mơ nàyđãlàm chuyện gì đó có lỗi vớicô. Mau, nhanh ra tayđi, giết chếtanhta, giếtanhta xong, chúng ta tỉnh lạiđitìmanhBa.

Ngay sau đó, hình ảnh lại chuyển, cảnh tượng thay đổimộtlần nữa, đó làmộttriền núi vô cùng hoang vu, cỏ khô đầy đất, mặt đất nứt nẻ, bầu trời u ám, ánh mặt trời đỏ như máu. Trong mơ,cômặcmộtbộ váy dài đỏ rực, lẳng lặng đứngtrêntriền núi. Trần Ngư có cảm giác triền núi này rất quen thuộc.

“Huynh tới rồi sao?” Trần Ngư nhìnkhôngđược ngườiđangđitừ phía sau tới là ai, nhưngmộtgiọngnóitrong lòngnóichocôbiết, vẫn là người đàn ông kia, xem ra là lần trước quả nhiên vẫn chưa giết chết.

“Ta tới rồi.”mộtgiọngnóiôn hòa từ phía sau truyền đến.

“Ta vẫn luôn suy nghĩ đến khi nào huynh mới chủ độngđitìm ta, nhưng chưa từng nghĩsẽgặp vào hôm nay, ngay ở chỗ này.” Trong mơ, Trần Ngư cảm thán.

Người đàn ông chưa đáp lại,trêntriền núi, trừ tiếng gió xoáy và tiếng đất đá bay lạo xạothìcòn lạisựyên tĩnh đáng sợ.

Trong mơ, Trần Ngư quay đầu nhìn người đàn ông mỉm cười, người đàn ông theo bản năng nhíu mày lại.

Dường như biết người đàn ông tại sao lại nhíu mày, trong mơ, Trần Ngư cười tự giễumộtcái, đưa tay chỉ chỉ triền núi đầy đất đá hỏi “Huynh còn nhớrõnơi nàykhông?”

“Ta nhớrõ.” Vẻ mặt người đàn ôngđãbình tĩnh trở lại.

“Huynh còn nhớ lúc đó huynhđãnóigìkhông?” Trong mơ, Trần Ngư nhìn người đàn ông, Trần Ngưkhôngbiết trong mơcôđãnhìn thấy những gì, nhưng chínhcôchỉ thấymộtmàn sương mù dày đặc.

“Vạn vậttrênthế gian, tìnhyêucủa ta có ba điều, ngày, tháng và khanh. Ngày là triều (sớm mai), tháng là mộ (về già), khanh là sớm sớm chiều chiều.” Cùngmộtlờinóinhưng trong giọngnóicủa người đàn ôngđãkhôngcònsựdịu dàng lưu luyến nữa.

“Takhôngngờ rằng cómộtngày còn được huynhnóilại lời này.” Trong mơ, dường như Trần Ngư hơi ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua thanh kiếm đồng người đàn ôngđangcầmtrêntay “Huynh tới giết ta sao?”

“…” Người đàn ông im lặngkhôngtrả lời.

“Huynhsẽgiết ta sao?” Trong mơ, Trần Ngư thấy người đàn ôngkhôngtrả lời, trong lòng bỗng dâng lênmộttia mong chờ.

“sẽ!” Cuối cùng, người đàn ông cũng trả lời.

“Quả nhiên …” Trong mơ, Trần Ngư cười châm chọc “Đàn ông toàn là kẻ lừa đảo, ta nên sớm biết mới phải.”

Nghe đến đó, Trần Ngư tức giận trong lòng, người ta đến giếtcôđó,côcòn đứng đó mà cảm thán, loại đàn ông xấu xa như thế này, giết trước rồinóisau!

==

(còn tiếp)Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đô Thị Trận Pháp Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net