Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Ngư nhìn mấy thanh niên có dáng vẻ chạy trối chết, nhịnkhôngđược hỏi ông Ngô “Ông làm gì mànóimóc người ta vậy?”
“Nào có? Tanóitoàn làsựthậtmà, đúngkhông?” Ông Ngô hỏi ngược lại.
Trần Ngư sững người, hình như, dường như, đúng làsựthật. Giữ vai trò chủ nhà, pháp khí của phái Lạc Sơn đềukhôngphải là pháp khí của nhà mình.
“đibên này.” Ông Ngô dẫn Trần Ngưđiphía bên kia, khi quay ngườikhôngnhịn được mà thở dài, con bé này có phải ngốc haykhông,khôngthấy là vừa rồi mắt của mấy thằng nhóc thúi đó đều dán hết lên người con bé sao?
Bạn muốn hỏi, vì sao cháugáinhà mình coi trọng Lâu Minh ông lạikhôngtức giận, đó đương nhiên là bởi vì: Con nhóc ngốc nhà ông coi trọng người khác, cùng người khác coi trọng con bé nhà ông có thể giống nhau sao?
Ông Ngô dẫn Trần Ngưđitheo đường núi lòng vòng mấy đường,điđếnmộthang động, vị trí hang động này tương đối vắng vẻ, hơn nữa huyệt độngkhôngsâu nênkhôngđược mở thành địa điểm du lịch.
Hai người đứng trướcmộtvách núi, ông Ngô đưa tay lên lấymộthòn đátrênđó ra. Trần Ngư ghé đến nhìn kĩ mới pháthiệnchỗ vách núi mà hòn đá vừa che lên cómộtkhe hở.
“Ở đây là chỗ vào.” Ông Ngônói“Bên trong cómộtchốt mở, đưa linh lực vào là có thể mở ra.”
Ông Ngư vừanóivừa đồng thời đưa tay truyền linh lực vào, chỉ chốc lát sau, Trần Ngư ngheâmthanh của cơ quan chuyển động, ken két vang lên, ba mươi giây sau vách núi trước mặt hai người bỗng nhiên mở ra, lộ ramộtcầu thang sâu thăm thẳm hướng về phía trước.
Mặc dù biết ở đây có cơ quan nhưng lần đầu tiên được chứng kiến cảnh này, Trần Ngư vẫnkhôngnhịn được mà bật lên tiếng xuýt xoa.
“Vàođithôi.” Ông Ngô mở đèn pintrênđiện thoại,đivào trước.
Trần Ngưđitheo vào, khi hai ngườiđiđược khoảng mười métthìvách đá đằng sau lại vang lên tiếng ầm ầm đóng lại.
âmthanh vang dội làm Trần Ngư nhịnkhôngđược mà lo lắng “âmthanh lớn như vậy có bị người biếtthìsao ạ?”
“Nơi nàyđãlà ở bên trong kết giới rồi, bên ngoàikhôngnghe đượcâmthanh gì đâu.” Ông Ngônói.
“đãở trong kết giới rồi? Sao con chẳng có cảm giác gì hết vậy.” Khi tiến vào kết giớisẽcó cảm gì đó mà.
“Kết giới là để ngăn cản người ngoài, con là đệ tử phái Lạc Sơn, kết giới nhận biết ngầm thừa nhận cho con vào.” Ông Ngônói“Chốt mở ở cửa nếukhôngphải là dùng linh lực công pháp của phái Lạc Sơn để mởthìcũngkhôngmở được.”
Đây cũng là lý do vì sao, giải thi đấu Huyền Linhđãđược tổ chức năm trăm năm, tất cả mọi người biết bên trong kết giới có pháp khí nhưng cũng chỉ có thể mười năm vào đượcmộtlần.
“Đến rồi.”đikhoảng nửa giờ, hai người đếnmộtcăn phòng bằng đá (thạch thất),mộtchùm sáng từ đỉnh thạch thất tỏa ra làm cho cả căn phòng sáng bừng lên.
Trần Ngư ngẩng đầu nhìn vòm trần cong cong rộng lớntrênđỉnh đầu, nhịnkhôngđược cảm thán “Nơi này nhìn giống miệng núi lửa hả ông.”
Trần Ngư quan sát thạch thất trong giây lát, lúc quay đầu nhìnthìthấy ông Ngôđangđứng ở góc phòng cách đókhôngxa hình nhưđangnhìnmộtvật gì đó. Trần Ngư tò mòđitới, pháthiệnđó làmộtbệ đá,trênđó có bốn pháp khí. Ông Ngô sờ cằm, hình nhưđangsuy nghĩ điều gì đó.
Trần Ngư nhạy cảm,khôngthể tin hỏi “Ông lão, đây chính là nơi đặt pháp khí của phái Lạc Sơn chúng ta sao?”
“Đúng vậy.” Ông Ngô cònđangrối rắm về việc đưa pháp khí nào ra cho năm nay, trả lờikhôngtập trung.
“Còn có mấy cái này thôi ạ?” Trần Ngư nhịnkhôngđượcnói“Vậythìba mươi năm nữa giải thi đấu Huyền Linhkhôngcòn tổ chức được nữa sao?”
Bốn pháp khí, năm nay đưa ramộtmón, còn lại ba món cũng chỉ có thể sử dụng trong ba mươi năm mà thôi.
“Sao có thể được chứ.” Ông Ngônói“Năm trăm năm qua, người ta cũng chỉ lấyđiđược có sáu pháp khí sao? Nên ba món pháp khí này ít nhất cũng phải được hai trăm năm mươi năm nữa.”
“Nếu như gặp được người có thực lực mạnhthìsao? Trần Ngư hỏi
“Vậy cũngkhôngsao.” Ông Ngô vô cùng tự tinnói.
“Vì sao?” Trần Ngư hỏi.
“Còn phải xem pháp khí có tự nguyệnđitheo người đó nữa haykhông.” Ông Ngônói“Chỗ đặt pháp khí làmộtchốt mở khác của kết giới, nếu pháp khíkhôngthích chủ nhân mới của nóthìsẽngay lập tức phát ra linh khí đóng cửa kết giới, sau đó, kết giớisẽtống tất cả mọi người bắn ra.”
Trần Ngư kinh ngạc nhìn ba món pháp khí thoạt nhìn vô cùng bình thườngđangnằmtrênbệ đá, tụi nó có thể tự lựa chọn chủ nhân nữa sao?(Lúc đầunóicó bốn, sao giờ còn có ba,khônghiểu lắm, haymộtcái tự đến chỗ đặt khác rồi)
“Cho nên … giải thi đấu Huyền Linhkhôngphải là Thiên Sư tranh đoạt pháp khí mà là pháp khí lựa chọn chủ nhân mới.” Ông Ngônói.
Trần Ngư hiểurõgật đầu.
“Vù vù vù …”
La bàntrênngười bỗng nhiên rung động, Trần Ngư liền lấy chuông chiêu hồn và la bàn ra, đặt bên cạnh ba pháp khí khác,nói“Biết rồi, biết rồi, mày vui vì được về với ông bà tổ tiên đúngkhông, tao để cho mày ở cùng bạn bè nha.”
“Vù vù vù …”
La bàn vui vẻ lại rung lên.
Trần Ngư cười, rồi lại nghĩ đếnmộtchuyện “Đúng rồi, lần trước Mao đại sưnói, la bàn là ông lấy ra từ giải thi đấu Huyền Linh, vậy là la bànđãchọn ông nội sao.”
Nghe Trần Ngưnóixong, dường như ông Ngô nhớ đến kí ứckhôngvui nào đó, vẻ mặt buồn bực “La bàn và chuông chiêu hồn là tín vật của chưởng môn.”
“Tín vật của chưởng môn?” Trần Ngư kinh ngạc “Tín vật của chưởng môn sao lại đưa ra giải thi đấu Huyền Linh.”
“Cònkhôngphải là do lão già chết tiệt kia …” Ông Ngô cắn răngnói.
Lão già chết tiệt …
“Ông ấynóipháp khí của phái Lạc Sơnkhôngnhiều lắm, nếu có thể tiết kiệmthìtiết kiệmđi, liền đem la bàn bỏ vào kết giới rồinóita thắng giải mang trở về.” Ông Ngô xìmộttiếng khinh bỉ “Đúng là chó má mà, tất cả đều là vì ông ta đánh cuộc với người khác xem đồ đệ nhà ai có thể giành được quán quân giải Huyền Linh, nhất quyết bắt tađiăn gian, quảthậtlàkhôngbiết xấu hổ.”
“Là … sư phụ của ông nội sao?” Trần Ngưkhôngdám khẳng định.
“Cái gì mà sư phụ, nhiều lắm làmộtlão giàđãchết nhiều năm rồi mà thôi.” Chỉ bởi vì ông ta là chó độc thân mà cũng làm cho đồ đệ thành chó độc thân như mình sao chứ?
Nếu như ông biết sớm người đối đấu với mình làcôấy, lại còn là đệ tử của người đối đầu với lão già chết tiệt kiathìông tuyệt đốisẽkhônglấy la bànđi.
Trần Ngư thấy cảm xúc của ông Ngô bất thường nênkhôngtiện hỏi thêm.côtiếp tục quan sát thạch thất, sau đó pháthiệnở phía đông thạch thất pháthiệnmộtchiếc bàn bằng ngọc rất lớntrênđó bày trận pháp (trận bàn), chất ngọc trắng, trong suốt nhìn rất đẹp. Trần Ngư tò mòđitới, sau đó nhấc chân đứng lêntrên, trong nháy mắt cảm nhận được nguồn linh khí ấm áp, ôn hòa thấm đẫm từ dưới lòng bàn chânđilên, lưu chuyển toàn thân, vô cùng thoải mái.
“Ông lão, đây là cái gì?” Trần Ngư hỏi.
Ông Ngô quay đầu, nhìn thoáng qua rồinói“Đó là đài tụ hồn.”
“Đài tụ hồn?”
“Khi con còn bé, suýt nữa tađãphải đưa con tới đây.” Ông Ngô nhớ lại chuyện xưa năm cũ.
“Là vì hồn phách lúc con cònnhỏkhôngổn định sao ạ? Vậy tại sao lạikhôngdẫn con đến đây nữa?” Trần Ngư biết khi cònnhỏ, hồn phách củacôđãly thể (rời thân thể)mộtlần nên cómộtthời gian hồn pháchkhôngổn định.
“Ba hồn bảy vía của con tađãthu hồi về rồi, hơn nữa con bắt đầu tu luyện huyền học nên hồn phách cũng từ từ ổn định, ông cũng lười mang conđi…” Ông Ngô chợt dừng lại,khôngthể tin nhìn đài tụ hồn dưới chân Trần Ngư.
“Ông lão, sao đài tụ hồn này lại sáng lên?” Trần Ngưnóixongthìđịnh bước xuống.
“Con đừng xuống!” Ông Ngô vội ngăn cản.
Tác giả có lời muốnnói:
Lúc còn trẻ, khi ông Ngô tham gia giải đấu Huyền Linh,đãcoi trọngmộtcônương rất dễ thương. Sau khi kết thúc giải đấuthìlôi kéo làm quen.
Chàng trai họ Ngô:anhtên là Ngô Lễ, còn em tên gì vậy?
cônương: …
Sư phụ củacônương: Cậu là đồ đệ của tên Tư kia hả?
Sư phụ của chàng trai Ngô: Ha ha, đồ đệ của tôi mạnh hơn đồ đệ của bà rồi.
Sư phụ củacônương: Đồ nhi, con nhớ chorõ,khôngđược đội trời chung với bọn họ.
cônương: Đồ nhi biết rồi.
Thế là năm đó chàng thanh niên họ Ngô thất tình …Đọc nhanh tại mTruyen.net