Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Trần Ngư tỉnh lạithìcôđãđược đưa xuống núi về khách sạn.cômơ hồ xuống giường, kéo tấm rèm vừa dày vừa nặng của cánh cửa sổ sát đất ra, bên ngoài trờiđãtối đen.
Bị ánh đèn điện sáng chóitrênđường phố đâm vào mắt, Trần Ngưkhôngtự chủ mà híp mắt lại, xoay người đến bên ghế số pha lấy cái túi vải của mình, rút điện thoại di động ra gọi cho ông lão.
“Con tỉnh rồi?” Hình như ông Ngôđangnơi nào đó rất ầm ĩ, trong điện thoại vang lên tiếng tạpâm.
“Sao trời bỗng nhiên tối đen vậy ông?” Bây giờ Trần Ngư vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
“Ngủ đến nỗi ngu luôn rồi.” Giọng ông Ngô ghét bỏ “Con quên lúc trước conđãkhởi động đài tụ hồn rồi?”
“Ah, con nhớ rồi.” Trần Ngư lại hỏi “Bây giờ ôngđangở đâu?”
“Ta thấy con vẫn ngủ nênđira ngoài ăn cơm rồi, con có muốn ăn luônkhông,đira cửa khách sạn,điphía trước qua ba con hẻm đếnmộtquán nướng.” Ông Ngô vừa ăn que nướng vừanói.
“Dạ, thôi khỏi, con mà đếnthìchắc ông cũng ăn xong rồi. Để con tựđiăn cũng được.” Trần Ngưnóixong định cúp điện thoại.
“Nhóc con?” Trần Ngư nghe ông Ngô gọicôthìlại đưa điện thoại lên tai.
“Khi khởi động đài tụ hồn, linh lực của con bị tiêu hao khá nhiều, giờ có cảm thấy có gì khác thườngkhông?” Ông Ngô thử hỏi.
“Dạ,khôngcó a.” Trần Ngư thử vận chuyển linh lực của mình “Con thấy khỏe mà, linh lực cũng hồi phục gần xong rồi.”
“Vậythìtốt, ta cúp đây.” Ông Ngô cúp điện thoại, quyết định chưanóivới Trần Ngư việcđãxảy ra trong thạch thất.
Lý do rất đơn giản, nếu Trần Ngư nhớ đượcthìtất nhiên làkhôngcần ôngnóira, nếu Trần Ngưkhôngnhớ được, chứng tỏ thời cơ chưa đến. Dù sao ông cũngkhôngmuốn nhìn thấycônhóc nhà ông tự mình tìm đường chết. Còn về phần Lâu Minh, bây giờkhôngphải làđangđitìm Linh Khí cho cậu ta sao? Ông Ngôkhôngcó chút áp lực nào, lại gọi ông chủ cho thêm hai mươi que nướng nữa.
==
Trần Ngư rửa mặt thay quần áo xong, dùng điện thoại di động tìm đượcmộtquán cơm tương đối nổi tiếng ở gần đây, cả ngày naycôchưa ăn gì, giờ bụng đói đến mức ngực dán vào lưng luôn rồi.
Quán ăn này kinh doanh rất tốt,đãqua giờ ăn cơm nhưng trong quán vẫn còn sáu bảy bàn khách, bởi vậy có thể thấy được,trênmạngnóiở đây ăn ngon làsựthật.
“Chàocô,côđimấy người.” Phục vụ nhiệt tình chào hỏi.
“Tôiđimộtngười.”
“Vậy …côngồi bên trong đượckhông? Bên đó cómộtbàn hai người.” Nhân viên phục vụnói.
Trần Ngưkhôngđể ý gật đầu,đitheo nhân viên phục vụ vào phía trong,đigiữa chừngthìgặp khách từ lầu hai bước xuống. Nhân viên phục vụ lịchsựnghiêng mình tránh, và thế là Trần Ngư bất ngờ gặp được người quen.
“Thi Thi.” Giọng Lục Ninh vô cùng vui mừng.
“Lục Ninh.” Giọng Trần Ngư cũng kinh ngạc.
Lục Ninh nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh hỏi “Em tới ăn cơm à?”
“Dạ.” Trần Ngư gật đầu.
“Emđicùng bạn tới sao?” Lục Ninh hỏi.
“không, chỉ cómộtmình em thôi.”
“Vậy em muốn ngồi chỗanhkhông?anhđặt phòng riêngtrênlầu hai rồi.” Lục Ninh nhiệt tình mời.
Khi Trần Ngưđangcòn do dự có lên haykhôngthìmộtcôgáibỗng từtrênlầu chạy xuống, nhìn bóng lưng của Lục Ninhthìkêu lên “anhLục Ninh, dì Lâmnóiđừng chọn cá lớn quá, ănkhônghết đâu … Saocôlại ở đây?”
Vẻ mặt Nghiêm Hân như thấy quỷ nhìn Trần Ngư, giọngnóikhôngtự chủ mà cao lên quãng tám.
“Tôi xuấthiệnở đây rất kỳ quái sao?” Trần Ngư nhướng mày.
“…” Hai tuần nữa là giải Huyền Linh bắt đầu, Trần Ngư có mặt ở đây quảthậtlàkhôngcó gì lạ cả.
“Ngồi cùngđi, ănmộtmình đâu có vui đâu.” Lục Ninh lại nhiệt tình mời.
“khôngđược.” Trần Ngư chưa kịp trả lời, Nghiêm Hânđãkích động phản đối trước.
“Hân Nhi?” Lục Ninhkhôngđồng ý nhìn Nghiêm Hân, cảm thấy Nghiêm Hân như thế này làkhônglễ phép.
Vốn dĩ Trần Ngưkhôngmuốnđilắm, nhưng thấy thái độ này của Nghiêm Hânthìlại thấy có mấy phần hứng thú, gật đầu đồng ý “Vậy làm phiềnanh.”
“khôngphiền,khôngphiền.” Lục Ninh quay đầunóivới nhân viên phục vụ “Tôi ở phòng 206, cậu báo hấp giùm tôimộtcon cá đừng to quá.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ gật đầu rồi bướcđi.
“Đểanhdẫn emđi.” Lục Ninh cườinóivới Trần Ngư.
Trần Ngư gật đầu,đitheo Lục Ninh lên lầu hai, phía sau Nghiêm Hân thấykhôngcản đượcthìtức giận dậm dậm chân. Trần Ngư thấy vậy bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng chờ đến khicôbước vào phòng 206thìrốt cuộckhôngcòn thấy buồn cười nữa rồi.côhối hận, vì saocôlại muốn so đo cùng Nghiêm Hân làm gì chứ.cônhóc đó ngăn cảncôlà vì suy nghĩ chocôa.
“Thi Thi, đây là mẹanh.” Lục Ninh nhìnmộtvị phu nhân trung niên có khí chất nhu nhược, giới thiệu “Mẹ, đây là bạn con tên Trần Ngư, mẹ có thể gọicôấy là Thi Thi, Thi trong Tây Thi.”
“Tây Thi? Quả nhiên làmộtcôbéthậtxinh đẹp.” Mẹ Lục dịu dàng nhìn Trần Ngư.
“Chào dì ạ.” Trần Ngư vừa thấy người lớnthìvô cùng khách khí, đặc biệt là đối với người có khí chất gần giống với mẹ già nhà mình. (ý chị là giống mẹ Trần yếu ớt, dễ khóc)
“Con ngồiđi. Cùng ăn cho vui, đừng khách khí nhé.” Mẹ Lục thấy Trần Ngư khách khíthìcườinói.
“Trần đạo hữu, lại gặp mặt rồi.” Ở bên cạnh, Nghiêm Uy cũng cười chào hỏi Trần Ngư.
Trần Ngư có ấn tượng tốt với Nghiêm Uy hơn emgáiNghiêm Hân củaanhta nhiều, thấyanhta chào hỏi mình nên cũng lễ phép đáp lại. Rất nhanh chóng, nhân viên phục vụ đưa lênmộtbộ chén đũa mới, đồ ăn cũng lần lượt được đưa lên, mọi người vừa ăn cơm vừanóichuyện.
“Thi Thi cũng tới đây tham gia giải đấu Huyền Linh sao?” Mẹ Lục nhìn Trần Ngư.
“Dạ, vâng ạ.” Trần Ngư ngoan hiền gật đầu.
“Vậy đến lúc đó bốn người có thể tham gia cùng nhau thànhmộttổ, có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Mẹ Lụcnói.
Tất nhiên là Nghiêm Hânkhôngmuốn, nhưng vì có mặt của mẹ Lục nêncôta cũngkhôngtiệnnóithêm điều gì, ngược lại, Nghiêm Uy cườinói“Dì Lâm, chắc dìkhôngbiết rồi, trong bốn người bọn conthìtu vi của Trần đạo hữu là cao nhất, nếu bọn con cùng tổ tham gia trận đầuthìchính bọn consẽcản trở Trần đạo hữu ấy chứ.”
“thậtsao?” Mẹ Lục hơi ngạc nhiên nhìn Trần Ngư, hiển nhiên làkhôngngờmộtcôgáitrẻ có vẻ ngoàinhỏnhắn, yếu ớt mà lại có tu vi cao như vậy.
“Đúng là tu vi của Thi Thi cao hơn con.” Lục Ninhnói“Mẹ, mẹ còn nhớ chuyện con kể về Ma Vương lúc trướckhông?”
“Nhớ chứ, lúc đó conđithành phố Bình tìm cho mẹ đá Thái Sơn,đãgặp Ma Vương ở chợ ma.” Mẹ Lục gật đầu.
“Dạ, đúng rồi mẹ.” Lục Ninh cườinói“Lúc đó, đột nhiên Ma Vương xuấthiện, ông Nghiêm cũngkhôngchạy tới kịp, chính là Thi Thiđãđánh cho Ma Vương chạy mất đó mẹ.”
“Ồ, Thi Thi giỏi quá!” Mẹ Lục nhìn Trần Ngư, ánh mắt cũng khác hẳn lúc trước.
“Dạ, cũng được thôi ạ. Chúng ta mau ăn cơmđi, ôi chao, món cá này ăn ngon ghê.” Trần Ngư được khen mà xấu hổ, chỉ có thể cắm đầu ăn cơm.
Mẹ Lục cười dịu dàng, biếtcôgáinhỏthẹn thùng nên cũngkhôngnóigì nữa, chỉ bảo “Con thấy ngonthìăn nhiềumộtchút.”
Ngồi bên cạnh, Nghiêm Hân thấy mẹ Lục mới gặp màđãthích Trần Ngư như vậy, cảm giác đượcmộtmối nguy cơ tiềmẩnnhưng lạikhôngthể phát tác, chỉ có thể tự hờn dỗi dùng đũa chọc chọc chén cơm.
Cuối cùng cũng có thể an lòng ăn cơm, Trần Ngư thở phàonhẹnhõm, cúi đầu tập trung vàosựnghiệp ăn uống, nhưng mà cũng phảinóilà mấy món của quán này ăn ngonthật, mai mốt có cơ hội dẫnanhBa đến đây nếm thử mới được.
Mặc dù Đế Đô là nơi tập trung nhiều món ăn ngon của các miền, nhưng phần lớnđãbị biến đổikhônggiữ được hương vị chính gốc của món ăn đó.
“A …”
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Dì Lâm.”
“Dì ở …”Đọc nhanh tại mTruyen.net