Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
  3. Chương 113
Trước /156 Sau

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 113

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong phòng bao hoảng loạn, Trần Ngư ngơ ngác ngẩng đầu lên,trênmiệng vẫn còn lủng lẳng mấy cọng rau xanh. Chỉ thấy Lục Ninh và haianhem họ Nghiêm đều chạy đến bên người mẹ Lục, mà mẹ Lụcthìsắc mặt tái nhợt, mắt nhắm lại dáng vẻ vô cùng khó chịu.

“…” Đây là cái gì với cái gì vậy?

Lục Ninh kiểm tra tình trạng thân thể của mẹ mình, sau đó cúi đầu lấy từ cổ mẹ Lụcmộtvật ra, sau đó đặt cách mẹ Lụcmộtkhoảng.

Đá Thái Sơn? Nhìn lại sắc mặt của mẹ Lục, trong nháy mắt Trần Ngư hiểurõtại sao mẹ Lục bỗng nhiên lạikhôngthoải mái.

“Mẹ, có tốt hơn chút nàokhôngạ?” Lục Ninh gỡ đá Thái Sơn xuống, vừa dùng linh lực điều hòa trạng thái cơ thể mẹ mình, vừa hỏi.

“Mẹ tốt hơn nhiều rồi.” Quamộtlúc lâu, mẹ Lục dần dần tỉnh lại, bà nhìn Trần Ngưđangngồi đối diện cười cười xin lỗi “Dọa đến cháu rồi sao!”

“khôngsao ạ. Dì đây là … ‘linh hồnkhôngổn định’?” Trần Ngư hỏi.

Mẹ Lục gậtnhẹđầu, sau đó trấn an vỗ vỗ ba ngườiđangvây quanh bà “Con con ngồi về chỗđi, bệnh cũ mà thôi, đừng lo lắng quá.”

“Dì Lâm, vừa rồi làm con sợ muốn chết.” Nghiêm Hânkhôngnóixạo, vẻ mặtcônàng đến bây giờ vẫn còn trắng bệch.

“khôngsao đâu. Bệnh cũ của dì thôi, vẫn thường thế mà.” Mẹ Lục trấn an “khôngtin con hỏi Lục Ninh xem.”

Lục Ninhkhônglạc quan như mẹ mình, sắc mặt cậu nghiêm trọngnói“Mẹ, mới được cómộttháng, thời gian càng ngày càng ngắn.”

“khôngsao đâu, con đừngnóicho ba con biết.”

“Xem ra đá Thái Sơn cũngkhôngcó tác dụng được bao lâu.” Vẻ mặt Lục Ninh ưu sầu.

“Hai ba năm cũngkhôngcó vấn đề gì.” Trần Ngư thuận miệng buông ramộtcâu, sau đó vươn tay gắpmộtmiếng xương sườn nằm ở phía xa. Lúc ngẩng đầu lênthìpháthiệnbốn người còn lạiđangnhìn chằm chằm vàocôlàmcônhịnkhôngđược mà nấc lênmộttiếng, miếng xương sườntrênđũa suýt nữathìrơi xuống “Mọi người … nhìn gì mà ghê vậy ạ?”

“Thi Thi, em vừanóihai ba năm là có ý gì?” Lục Ninh hỏi.

“anhkhôngphảiđangquan tâm là đá Thái Sơn có thể trấn (giữ) hồn dì được bao nhiêu lâu à?” Trần Ngư trả lời.

“Em muốnnóilà đá Thái Sơn chỉ có thể trấn được hai ba năm thôi sao?” Sắc mặt Lục Ninh trắng bệch.

“Làm sao có thể như vậy chứ. Đá Thái Sơn này có thể trấn áp được cả Ma Vương, ngay cả ông nội tôi cũngnói, phẩm cấp và uy lực của đá Thái Sơn này rất mạnh, dùng để trấn hồn cho dì làkhôngcó vấn đề gì, sao lại chỉ có tác dụng trong hai ba năm,côđừng có mànóinhảm.” Nghiêm Hân thở phì phìnói.

“…” Trần Ngư chẳng hiểu mìnhđãchọc gì con nhóc này mà cứ luôn tìm cớ mà móc mỉacô. Trần Ngư thở dài, yên lặng buông đũa xuống. Tất cả mọi người đềuđangnhìncô, mặc dùcôchưa ăn no nhưng cũng chẳng có tâm trạng nào mà ăn nữa.

Lúc đầu, Trần Ngưkhôngđịnh giải thích, nhưng lại nghĩ Lục Ninh là bạncô, mẹ Lục cũng là người tốt. Vì thế,côcố nén bình tĩnh mà giải thích “Uy lực của đá Thái Sơn tất nhiên là đủ mạnh, nhưng cũng vì uy lực quá mạnh nên mớikhôngthể sử dụng lâu dài được.”

Trần Ngư vừa dứt lời, Lục Ninh ngẫm nghĩmộtlátthìcũng hiểu được chút ít.

“Có phải là sau khi dì đeo đá Thái Sơntrênngườimộtthời gianthìcứ cáchmộtkhoảng thời giansẽbị hôn mê, chỉ có thể lấy đá Thái Sơn xuốngthìsau đó mới tỉnh lạikhông.” Trần Ngư hỏi Lục Ninh.

“Đúng thế.” Lần đầu tiên khi mẹ Lục hôn mê, cậu và ba đều lo lắng cuống cuồng, hôn mê khoảngmộttuần lễ, gọi thế nào cũngkhôngtỉnh. Sau đó đột nhiênmộtngày mẹ Lục tỉnh lại, ba Lục dùng mọi cách để tìm hiểu nguyên nhân mới pháthiệnlà do điều dưỡng khi vệ sinh cơ thể cho mẹ Lụcđãquên … đeo đá Thái Sơn lên cho bà.

Mặc dùkhôngbiết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng cậu và ba Lụcđãsuy đoán là việc mẹ Lục hôn mê có liên quan đến đá Thái Sơn. Nhưng bởi vì linh hồn của mẹ Lụckhôngổn định, lạikhôngthể rời khỏi đá Thái Sơn nên cậu và ba Lục quyết định trước mắt vẫn dùng đá Thái Sơn để trấn giữ linh hồn cho mẹ Lục, khi nào thân thể mẹ Lụckhôngthoải máithìlại tháo xuống.

“Thi Thi, em biếtrõchuyện này sao?” Lục Ninh hỏi.

“anhtìm đá Thái Sơn là để trấn giữ linh hồn cho dì phảikhông.” Trần Ngư thấy Lục Ninh gật đầuthìtiếp tụcnói“Dù hồn phách của dìkhôngổn định nhưng linh hồn của dì cũng chỉ là linh hồn của người bình thường,khôngthể chịu được uy lực của đá Thái Sơn. Dì bỗng nhiên bị hôn mê là do linh hồn của dìđãbị đá Thái Sơn áp chế.”

“Cái gì?” Lục Ninh kinh ngạc “khôngphải là đá Thái Sơn chỉ áp chế những vật tà ma sao?”

Đá Thái Sơn làmộttrong những pháp khí thường được giới huyền học sử dụng, công có thể phong ấn Ma Vương, thủ có thể bảo vệ người sống, làmộtpháp khí trừ tà hiệu nghiệm.

“Nhưng linh hồn của dìkhôngổn địnhđãlàmộthiệntượngkhôngbình thường rồi, hơn nữa …” Trần Ngư ngừng lạimộtchút rồi hỏi “Linh hồn của dì bị bất ổn có phải là do dìđãtừng chết quamộtlần?”

Đột nhiên bị Trần Ngư hỏi như vậy, trong lúc nhất thời Lục Ninhkhôngtrả lời được.

“cônóiluyên thuyên cái gì đấy?” Nghiêm Hân thấy bỗng nhiên Trần Ngư trù ẻo mẹ Lụcđãchếtmộtlầnthìvô cùngkhôngvui, còn địnhnóigì đó nữathìbị Nghiêm Uy ngồi bên ngăn cản.

Quả thực là Nghiêm Uy bị emgáilàm tức chết rồi, con bé quan tâm dì Lục là chuyện tốt, nhưng tình huống bây giờ mànóichuyện như thế sao?rõràng là Trần Ngư hiểu rấtrõtình trạng của mẹ Lục, có lẽcôcó biện pháp giải quyết di chứng cho dì Lâm cũngkhôngchừng.

“Đúng thế, hai mươi năm trước dì sinh Lục Ninhthìbị khó sinh.” Mẹ Lục cười cười, rất bình thảnnói“Lúc đó, dìđãchếtmộtlần.”

Lúc này Lục Ninh mới định thần lại,nói“Khi mẹ sinhanhrathìsinh sớm so với ngày dự sinh là hai tuần, hôm đó baanhkhôngcó nhà, khi mẹanhđến phòng bếpkhôngcẩn thậnthìbị ngã, động thai, khi sinhanhthìbị khó sinh. Đến khi baanhchạy về đến nhàthìmẹanhđãtắt thở.”

anhem nhà họ Nghiêmkhôngbiết chuyện này, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

“Cũng may là lúc baanhchạy vềthìsinh khí của mẹanhvẫn chưa tan hết, ôngđãđến cửaâmcướp sinh hồn của mẹanhvề.” Lục Ninhnói“Từ đó về sau, linh hồn của mẹanhvẫnkhôngổn định.”(Cái này giống trường hợp củaanhtrai Trần Dương nè.)

Tác giả có lời muốnnói:

Chàng thanh niên Ngô vì theo đuổicônương mìnhyêumà đem hết tất cả đồ tốt mình có đến trước mặtcônương.

Chàng thanh niên Ngô: Đây là cỏ sinh cơ, ăn vào có thể bảo vệ đượcmộtchút sinh khí cuối cùng của người chếtkhôngbị tiêu tan.

cônương:anhcho tôi sao?

Chàng thanh niên Ngô: Em cầmđi, khi nào sắp chết, em ănmộtmiếng,anhsẽđếnâmphủ cướp hồn phách của em về.

cônương tức giận:anhtrù ai chết đó!Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cật Điệu Địa Cầu

Copyright © 2022 - MTruyện.net