Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sau khi người tắt thở, chỉ có khoảng năm sáu phút là sinh khí tan hết mà thôi, ba củaanhchỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể cướp hồn phách của mẹ về được,thậtgiỏi quá.” Trần Ngư kinh ngạc, có năm sáu phút mà có thể đếnâmphủ cướp người về, tốc độ nàythìngay cả ông lão cũngkhônglàm được,khôngthể tưởng được là ba Lục Ninh lại giỏi như vậy.
“Đó là vì nhàanhcó cỏ sinh cơ.” Lục Ninh giải thích.
“Cỏ sinh cơ là cái gì?” Nghiêm Uy chưa bao giờ nghe đến ‘cỏ sinh cơ’, vì thế lên tiếng hỏi.
“Đó làmộtloại cỏ có linh khí, có thể giữ được sinh khí của con người, chỉ cần sinh khí chỉ cònmộtchút ít, dùngmộtít cỏ sinh cơthìcó thể giữ được sinh khíkhôngbị tiêu tán.” Lục Ninhnói.
“Thần kỳ như vậy sao, sao trước giờanhchưa bao giờ nghenóiđến nó.” Nghiêm Uy cảm thán.
“Nếu như ba emkhôngnóiviệc này em cũngkhôngbiết đâu.” Lục Ninh cũngnói.
“Khí hậu điều kiện của trái đấthiệngiờ rất khó để cỏ sinh cơ sống được.” Thấy mọi người nhìncô, Trần Ngư tiếp tục giải thích “Cỏ sinh cơ chỉ có thể sống được ở những vùng đất có linh mạch, với lạimộtngàn năm mới cómộtgốc. Bây giờ linh khí rất hiếm hoi, linh mạch cũng chẳng còn mấy, lại thêm con người tàn phá đất đai như vậythìlàm sao có thể tìm được nơi thích hợp cho cỏ sinh cơ phát triển.”
“Kiến thức của Trần đạo hữuthậtrộng.” Nghiêm Uy thán phục.
“Tôi cũng là nghe ông nộinóilại, thực ra tôi cũng chưa bao giờ được thấy nó.”
Mặc dù Lục Ninh cũng cảm thấy rất hứng thú với đề tài cỏ sinh cơ nhưng cậu càng lo lắng cho tình hình sức khỏe của mẹ Lục hơn. Cậu kéo đề tàinóichuyệnmộtlần nữa “Thi Thi, vừa rồi em còn chưanóirõ, tại sao đá Thái Sơn chỉ có thể trấn giữ hồn phách của mẹanhnhiều nhất được hai ba năm.”
Trần Ngư sắp xếp từ ngữ rồinói“Bình thường, quá trình quỷ saiđicâu hồn là như vậy,trênsổ Sinh Tửsẽcho biết trước tên họ, thời gian, địa điểm, sau đó quỷ saisẽcăn cứ những thông tin này mà lên trần gian câu hồn. Nhưng Thiên Sư chúng ta đều biết, bị quỷ sai câu hồnđicũngkhôngcó nghĩa là chết, mà thựcsựchết chính là …”
“Sinh khíkhôngcòn.” Lục Ninhnóitiếp.
“Đúng thế, đây chính là nguyên nhân mà dù dì tắt thở nhưng baanhvẫn có thể cướp người từ cửaâmvề.” Trần Ngư tiếp tụcnói“Nhưng mà, trừ sinh khí ra còn cómộtcái cũng có thể quyết định sinh tử củamộtngười.”
“Sổ Sinh Tử?” Lục Ninh và Nghiêm Uy cùng lên tiếng.
“Đúng thế.” Trần Ngư gật đầu “Bình thường sau khi quỷ saiđicâu hồn mang vềâmphủ, hồn masẽphảiđiđăng ký, sau đó mới gạch tên trong sổ Sinh Tử. Vì thế nên thời gian tốn nhiều hơn sáu phút, cho nên trước khi bị gạch têntrênsổ Sinh Tử, sinh khítrênhồn mađãkhôngcòn từ lâu rồi. Nhưng trường hợp của dì Lâm là khác, dì giữ được sinh khí là nhờ cỏ sinh cơ.”
“Sinh cơ (cơ hội sống) chưa hết nhưngtrênsổ Sinh Tửđãbị gạch tên, nên … hồn phách của dì Lâm mớikhôngổn định như vậy. Cũng giống vậy, đối với đá Thái Sơn mànói, hồn phách của dì Lâm thực rakhôngphải là sinh hồn.” Trần Ngưnói.
khôngphải sinh hồnthìdĩ nhiên là tử hồn,nóicách khác mẹ của Lục Ninh chỉ làmộtngười chết sốngtrênthế gian mà thôi. Suy nghĩthậtcẩn thận điều này, sắc mặt của bốn người đềukhôngtốt.
“thìra, … cho dù mẹ sống cũng vẫn chỉ làmộtngườiđãchết mà thôi.” Mẹ Lục cười khổmộtcái, trong mắt tràn đầy do dự và phiền muộn.
“Dì Lâm.” Nghiêm Hân thấy vẻ mặt mẹ Lục khổ sở,thìvẻ mặtkhôngtốt nhìn về phía Trần Ngư lớn tiếngnói“côđừng cónóibừa, sức khỏe của dì chỉkhôngkhỏe mà thôi.”
“Hân Nhi!” Nghiêm Uy quát lớn Nghiêm Hân, Nghiêm Hân cảm thấy vô cùng oan ức,côtakhônghiểu vì saoanhtrai nhà mình và Lục Ninh đềunóiđỡ cho Trần Ngư,rõràng làcôta luôn trù ẻo dì Lâm.
“Hai mươi năm qua,đãlà may mắn của mẹ rồi.” Mẹ Lục nhìn về phía Lục Ninh, có thời gian hai mươi năm nhìn Lục Ninh lớn lên, cho dù bây giờ bà có thể chết ngay lập tức cũng vui lòng, chỉ sợ người còn ở lại đau lòng mà thôi.
“Mẹ …” Mắt Lục Ninh đỏ bừng lên.
“Được rồi,khôngphải là còn hai ba năm nữa sao.” Mẹ Lục an ủi.
“Dạ.” Lục Ninh gật đầuthậtmạnh, cố gắngkhôngđể mình rơi nước mắt.
Trong phòng bao,khôngkhí ngưng trọng lên, Trần Ngư cũng bị áp lựckhôngdám tiếp tục ăn, nhưng mà bây giờcôrất đói a. Trần Ngư rầu rĩmộtlúc, vô cùngkhônghiểu ngẩng đầu “Sao mọi người lại đau lòng như vậy,mộtcâu niệm chú trấn hồn là có thể giải quyết xong mà.”
Chuyện hồn pháchkhôngổn định, đá Thái Sơnkhôngphải là giải pháp tốt nhất, chỉ cần niệmmộtlời chú trấn hồn lên linh hồn là hồn phách tự nhiên ổn định lại.
“Niệm chú trấn hồn là loại niệm chú rất hiếm gặp,đãbị thất truyền từ sớm, bây giờ chẳng còn ai biết nữa.” Lục Ninh khổ sở lắc đầu.
“Em biết a.” Trần Ngưnóixongthìcũng sửng sốt, tại saocôlại biết niệm chú trấn hồn?
“Em biết?” Lục Ninhkhôngthể tin hỏi lại lần nữa.
Vẻ mặt Trần Ngư cũng mờ mịt, chắc hẳn làcôbiết mà, tại sao trong đầucôlạihiệnlên lời niệm chú trấn hồn? Nhất định là trước kia ông lãođãdạycôbiết, đúng thế,khôngsai!
Trần Ngư nghĩ thế nên gật đầumộtcái.
==
Biệt thự nhà họ Lâu.
Lâu Minh ngồi trong phòng sách lầu hai, cầm chiếc bút vẽ vẽ lên tờ giấy,hiệnlên hình ảnh giấc mơ đêm qua.anhkhôngbiết tại sao mình lại mơ như vậy, cảnh tượng trong giấc mộng đơn giản chỉ là cảnh trong mơ, hay là … đó là kiếp trước nào đó củaanh?
Haicôgáianhthấy trong mơ cũng là Thi Thi sao? Hay là doanhnhìn Thi Thi nhiều mà tưởng tượng ra như vậy?
Lâu Minh nhìn chằm chằm vào hình vẽcôgáimặc áo đỏtrêngiấy,mộtlần rồimộtlần ước mong đókhôngphải là Thi Thi, còn người đàn ông cũngkhôngphải là kiếp trước củaanh.
“Cốc cốc!”
“Mời vào!” Lâu Minh đặt bút xuống, có chútkhôngthoải mái dụi dụi mắt.
“Tam thiếu.” Điền Phi cầmmộtbức ảnh đến, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lâu Minhthìân cần hỏi “Tam thiếu, đêm quaanhvẫnkhôngngủ ngon, hay là bây giờđingủ bùmộtchút.”
“Tôikhôngsao,anhcầm cái gì vậy?” Lâu Minhkhôngđể ý hỏi.
“Đây là đội khảo cổ gửi đến.” Điền Phi đưa ảnh cho Lâu Minhnói“Đây là Linh Khí lấy từ dưới đáy hồ Ngũ Phương.”
Lâu Minh nhận ảnh, chỉ liếc mắtmộtcái, trong đầuhiệnlên hai chữ “Linh Cơ.”
“Công chúa, ta có thể mượn bội kiếm của nàngmộtlátkhông?”
“Chàng mượn làm gì?”
“Để phù hộ chính khí trong trời đất.” (chính khí: khí chất quang minh chính trực)Đọc nhanh tại mTruyen.net