Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
  3. Chương 121
Trước /156 Sau

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 121

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi Trần Ngư giúp mẹ Lục niệm chú trấn hồn, linh hồn của mẹ Lục quả nhiên ổn định lại, chỉ có điều là người vẫn chưa tỉnh lại, Trần Ngư rờiđicũngkhôngtốt nên chỉ có thể ở lại nhà họ Lục chờ mẹ Lục tỉnh.

Lục Cẩm Giang ở phòng ngủ trông bà xã, để con trai Lục Ninh dẫn Trần Ngưđitham quan các nơi.

Trần Ngư vừa ăn bánh gato vừa nhìn ảnh chụp nhà họ Lục trong phòng khách, sau đó,côpháthiệntrong ảnh cómộtngười đẹp. Trần Ngư chỉ vào bức ảnh đen trắng xưa cũ hỏi “Đây là ai vậy ạ?”

Lục Ninh liếc mắt cười cười “Đó là bà nộianh.”

“Bàanh?” Trần Ngư lại liếc mắt nhìn ảnh chụp, cảm thán “Bàanhthậtxinh đẹp!”

“Nghe baanhnói, lúc trước người theo đuổi bàanhrất nhiều.” Lục Ninh có chút tự hào.

Xinh đẹp như này, người theo đuổi nhiều cũngkhôngcó gì lạ.

“Đúng rồi, chuông chiêu hồn cũng là do bàanhđể lại choanhđúngkhông. Vậyanhcó biết bàanhcó chuông chiêu hồn từ đâukhông?” Kể từ khi biết chuông chiêu hồn là tín vật của chưởng môn, Trần Ngư vẫn muốn hỏi Lục Ninh về vấn đề này.

“anhcũngkhôngrõlắm, nhưng mà baanhcónói, bàanhrất thích chuông chiêu hồn, lúckhôngcó ngườisẽlấy ra nhìn ngắm.” Lục Ninhnói“Mẹanhnóicó thể đó là do mối tình đầu của bàanhtặng.”

“Khụ khụ khụ …” Bỗng Trần Ngư bị bánh gato nghẹn lại, ho khan mãnh liệt.

“Thi Thi, em sao vậy? Đểanhđilấy nước cho em.” Lục Ninh cuống quít chạyđi, rất nhanh mangmộtly nước đến.

Trần Ngư uống liền mấy ngụm nước áp trái timnhỏđangđập thình thịch vì kinh hãi xuống, mối tình đầu? Chuông chiêu hồn là tín vật của chưởng môn phái Lạc Sơn, dựa theo tuổi của bà Lục Ninh mà tínhthìmối tình đầu của bà có khả năng cao chính là ông lão nhàcôa.

Tráchkhôngđược là khi ông nghe thấycôđến nhà Lục Ninh để niệm chú trấn hồn cho mẹ Lục liềnkhônglăn tăn gì mànóicôđến thửmộtlần. Từ trước đến giờ, ông lão đó đâu có thích xen vào chuyện của người khác đâu.

thìra là thế!

Đáng tiếc người tađãcó cháu trai luôn rồi, còn ông vẫnmộtmìnhcôđơn.

Tám giờ tối, mẹ Lục tỉnh lại sau hôn mê. Sau khi tỉnh lại, trạng thái tinh thần của mẹ Lục tốt hơn rất nhiều, bệnh choáng đầuđãlâukhônguống thuốc mà tự khỏi. Trần Ngư lại kiểm tramộtlần nữa, xác định chú trấn hồnkhôngcó tác dụng phụ khác mới rời nhà họ Lục trở về khách sạn.

Trở về khách sạn, Trần Ngưkhôngthể áp chế tâm trạng bát quái (nhiều chuyện) của mình, nôn nóng chạy đến gõ cửa phòng của ông lão nhàcô.

“Con về rồi hả?” Ông Ngô nhìn mặt Trần Ngư là biết chú trấn hồnđãthành công.

“Ông, ôngđanglàm gì vậy?” Trần Ngư cười hì hì bước vào phòng.

“Ta xem TV.”

“Ông ăn cơm chưa ạ?” Trần Ngư lại hỏi.

Ông Ngô liếc cháugáinhà mình, ôngđãnuôicôtừnhỏđến lớn, làm sao màkhôngnhận racôđangnghĩ gì, vì thế chocômộtcái trợn mắt,nói“Con có việc gì?”

“Hắc hắc … chú trấn hồn của con thành công rồi.” Trần Ngư cảm thấy vẫn nên vào đề trướcđã.

“À, chúc mừng con.” Ông Ngôkhôngthèm để ý.

“Lục Ninh cám ơn con, mời con ănmộtcái bánh gato cực kì ngon luôn.”

“…” Vẫn chưanóichuyện chính sao?

“Sau đó con thấy trong phòng khách cómộtvật.”

“…” Ông Ngô nhìn Trần Ngư, muốn xemcôcòn định ‘nước đục thả câu’ đến khi nào.

Trần Ngư cười hắc hắc, lấy điện thoại di động ra, gửi đến cho ông nội nhà mìnhmộttin nhắn hình ảnh. Ông Ngô nghe tiếng điện thoại di động kêu, nhịnkhôngđược mà nhướng mày.

“Con gửi đến điện thoại cho ông rồi đó, ông xemđi.” Trần Ngưkhôngchớp mắt nhìn phản ứng của ông Ngô.

Ông Ngô cầm điện thoại lên, mở khóa, nhấn vào tin nhắn, sau đó cả người cứng đơ như bị niệm chú đứng im, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình,khôngnhúc nhích.

Quả nhiên là đúng rồi!

“Ông lão, ông biết người này đúngkhông.” Trần Ngư hỏi “cônương nàythậtlà xinh đẹp a, còn xinh hơn cả minh tinhtrênTV nữa là.”

Dường như ông Ngôkhôngnghe thấy gì, tiếp tục sững sờ nhìn điện thoại di động.

“Ông biết đây là aikhông? Đây là bà nội củaanhLục Ninh, đáng tiếc là conkhôngnhìn thấy ảnh của ông nội Lục Ninh, bằngkhôngphải nhìnmộtchút xem người như thế nào mới có thể cưới được người đẹp như thế này về nhà.” Trần Ngưnóixong lại xem phản ứng của ông nội nhà mình.

Dường như bị cái gì đó đâmmộtcái, ông Ngô định thần lại, quay đầu nhìn thoáng qua cháugáinhà mình, giọngnóikhôngtốt đuổi Trần Ngưđi“Connóixong rồi?nóixongthìra ngoài mau!”

“Con chưanóixong mà.” Trần Ngư vội tung ra đòn sát thủ “Con còn hỏi Lục Ninh, sao bà nội Lục Ninh lại có chuông chiêu hồn, ông đoán xem Lục Ninhnóithế nào?”

Trong lòng ông Ngô đoán là con nhóc nàyđãsớm biết hết rồi, chỉ là cố ý đến trêu chọc ông, căn bản làkhôngmuốn nghe nhưng vẫnkhôngbì vớisựnhanh miệng của Trần Ngư.

“anhấynóiđó là do mối tình đầu của bà nội Lục tặng đó a …” Trần Ngư kéoâma cuốithậtdài, thành công thấy vẻ mặt ông Ngô trở nên kinh ngạc.

“Mối tình đầu đó nha …” Trần Ngư lại gần chọc chọc vào tay ông Ngô, nhiều chuyện “Ông, chuông chiêu hồn là ông tặng cho bà nội Lục,thậtkhông?thậtkhông?”

Ông Ngô ho khanmộttiếng, mặt mo nhịnkhôngđược mà đỏ lên.

“Mối tình đầu đó?thìra ông là mối tình đầu của bà nội Lục nha.”

Ông Ngôkhôngđược tự nhiên tránh lui ra sau, ngay cả tai cũng đỏ ửng.

“Nhưng mà … sao ông lại bị ông nội Lục đánh bại vậy?” Trần Ngư tò mò hỏi tiếp.

“Ra ngoài!” Tâm trạng lại bùng nổmộtlần nữa, ông Ngô quát to.

“Ông, ông đỏ mặt hả? Ông thế mà lại đỏ mặt?” Trần Ngư ngẩng đầumộtcái, pháthiệnông nội nhà mình có da mặt dày siêu cấp vậy mà lại đỏ mặt, lập tức vẻ mặtcônhư pháthiệnhiệnra châu lục mới.

“Cút!” Ông Ngô thẹn quá hóa giận, kéo Trần Ngư trực tiếp ném ra khỏi cửa.

Trần Ngư cũngkhôngtức giận, cách cửa phòng chậm rãi ung dungnói“Ở đây con còn mấy tấm chụp bà nội Lục lúc trẻ nè, ông có muốn haykhônga?”

“Rắc, rắc!”

Trong nháy mắt, cửa phòng được mở ra, ông Ngô đứng sau cửa im lặng nhìn Trần Ngư.

“Ông muốn phảikhông, ông cầu xin conđi.” Trần Ngư mở tấm hình của bà nội Lục lắc lắc trước mặt ông Ngô.

Ông Ngô ra tay nhanh như chớp, xoạtmộtcái giật lấy điện thoại, sau đó đóng cửa lại.

Trần Ngư vội vàngkhôngkịp đề phòngđãbị cướp điện thoại, đứng bên ngoài đập mạnh vào cánh cửa “Ông lão, để con gửi ảnh cho ông là được rồi, làm gì mà giật điện thoại của con cơ chứ.”

==

Từ từ,trênnúi Kỳ Liên xuấthiệnngày càng nhiều Thiên Sư, giải thi đấu Huyền Linh cũng ngày càng gần. Trong lúc đó, Trần Ngư cùng ông Ngô hai lần lên đỉnh Kỳ Liên, bố trí ổn thỏa hết mọi việc, sau đó cùng các Thiên Sư đến dự thi khác từ từ đợi ngày khai mạc của giải đấu Huyền Linh.

Tác giả có lời muốnnói:

Sau khi được người khác quân sư, chàng thanh niên Ngô rốt cục cũng thổ lộmộtlần nữa vớicônương.

Chàng thanh niên Ngô:anh…anhthích em.

cônương thẹn thùng lại e sợ: Nhưng mà sư phụ emkhôngcho emyêuanh.

Chàng thanh niên Ngô: Vậyanhsẽchờ hai năm nữa.

cônương:?

Chàng thanh niên Ngô: Hai năm nữa sư phụ emsẽphải chết.

cônương giận dữ: Cút!!

Chàng thanh niên Ngô vô cùng vô tội: Sư phụanhnóimà, ôngnóilần trước ôngđãđích thân xuốngâmphủ, tìm Hắc Bạch Vô Thường tra cứu tuổi đời của sư phụ em ở Sổ Sinh Tử.Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Độc Sủng Mỹ Hậu

Copyright © 2022 - MTruyện.net