Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
đãbao nhiêu năm qua, trong kí ức của Lâu Minh chưa bao giờ tồn tại việcmộtngười nào đó “khônghề kiêng nể gì” mà đụng chạm vào ngườianh. Cho nên cái cảm giác được người khác thân mật ôm chặt cánh tay làm choanhcảm thấythậtmới lạ, mới lạ đến mứckhônglập tức né tránhcônhóc.
“anhBa,thìra chúng ta ở gần nhà nhau như vậy.” Trần Ngư tiếp tục làm quen.
Trong lòng Lâu Minh hưởng thụ cảm giác nhiệt độ ấm áp từ cánh tay truyền đếnmộtlúc, ngẩn người, rồinhẹnhàng đem tay thoát ra “Ừ.”
“Vậy sao hôm nayanhlại chạy đến đây ở?” Hai mắt Trần Ngư xoay tròn “Em nhớ là nhà củaanhcó rất nhiều linh khí mà.”
khôngbiết tại sao, lúc nghe được câu này, trong đầu Lâu Minh lạihiệnlên hình ảnh người nào đó nửa đêm vụng trộm chôn la bàn ở góc tường nhàanh.
“Ở đây là phòng an toàn củaanh.” Lâu Minh giải thích.
“Phòng an toàn?” Trần Ngưkhônghiểu hỏi.
“Sát khítrênngườianhmỗi ngàymộtmạnh hơn, nếu bỏ mặcthìsẽphát triển đến mức độ bùng phát.” Khinóiđến từ ‘bùng phát’, mặt Lâu Minh cũng trở nên căng thẳng.
Trần Ngư tất nhiên là biết hậu quả của sát khí bùng phát, lông mày củacônhăn chặt lại “Sát khí củaanhđãnghiêm trọng đến vậy sao? Emđãgặpanhhai lần, sát khí củaanhmặc dù nghiêm trọng nhưng cũngkhôngđến mức mất khống chế chứ.”
“Đó là vì định kỳanhsẽphải phóng thích sát khí.” Lâu Minhnói”Lần trước là ở đại học Đế Đô, lợi dụng ‘khí lành cản sát khí’ là chuyện hàng năm bắt buộcanhphải làm. Còn lại, chính là ở đây.”
Lâu Minh nhìn xung quanh phòng, tiếp tụcnói“Mười km quanh biệt thự ở Hàn Sơn này đềukhôngcó bóng người,anhbố trí hai, ba nơi như thế này để phóng thích sát khí, định kỳanhđều đến những nơi đó ở lại vài ngày.”
“Vậy là trạm kiểm soát dưới núi cũng làanhcho làm?” Trần Ngư hỏi.
“Ừ.” Lâu Minh gật đầu.
“anhcho người phong tỏa đường, cho người tìm thầy trừ ma, thực ra làanhkhôngmuốn làm tổn thương người khác, có phảikhông.”nóiđến đây, Trần Ngư bỗng nghĩ lại ngày đó ở trường đại học,côlên mặt ra lệnh choanhkhôngđượcđira ngoài gây họa cho người khác, lập tức vô cùng xấu hổ “À, … ngày hôm đó … emkhôngcó ý gì đâu.”
Lâu Minh nhướng mày, ra vẻkhôngbiết hỏi “Ngày nào?”
“Chính là ngày đó đó, ở trường học đó.” Trần Ngư ngượng ngùng “Emkhôngnênnóianhnhư vậy.”
“À.” Lâu Minh ra vẻ ‘bỗng nhiên nhận ra’,nói“Ngày mà emnóimuốn thuanhá?”
Khuôn mặtnhỏcủa Trần Ngư đỏ ửng lên “Emđãnóilà emkhôngcó ý gì mà.”
“Vậy sao.” Lâu Minh nhịnkhôngđược bật cười “Lúc vừa thấy em xuấthiệnở biệt thự,anhcòn tưởng em cố ý đến thuanhđó chứ, quảthậtlà giật cả mình mà.”
“Đó là em dọaanhthôi, môn phái của em, nếu người takhôngtrả tiềnthìsẽkhôngtùy tiện ra tay.” Trần Ngưnói.
“Nên hôm đó, em hỏi tiền củaanh, sau đó lại vẽmộtbùa trấn sát để trịanh.” Lâu Minh nhướng mày.
“Ai da, emđãnóilà hiểu lầm mà.” Trần Ngư thấy Lâu Minh nhất quyết bám vào đề tài nàykhôngbuông,thìhơi tức giận “Chuyện hôm đó cho quađi, cùng lắmthìem trả lạianhcây bút máy là được chứ gì.”
Lâu Minh nhìncônhóc vừa nãy còn là thái độ nịnh nọt lấy lòng mình, bỗng chốc liền tức giận, trong lòng thở dài, quả nhiên vẫn còn trẻ con,khôngcó kiên nhẫn chút nào.
“khôngcần đâu.” Lâu Minhnói“Ngược lại,anhcòn muốn chi tiền mời emmộtchuyện đây.”
“Mời em?” Trần Ngư nghi ngờ “Mời em làm gì? Trừ ma? Cũng như hôm nay, giúpanhdiệt trừ các loạiâmkhí ở khu vực nhà an toàn củaanh?”
“khôngphải.” Lâu Minh lắc đầu, giọngnóicũng trở nên nghiêm túc “anhmuốn nhờ em, sau này nếu sát khí củaanhkhôngkiểm soát được, nhớ là đến thuanh.”
Trần Ngư trừng mắt nhìn, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Lâu Minhthìbừng tỉnh nhận ra “anhlà muốn em giúpanhtrấn áp sát khí?”
Thấy dáng vẻnhẹnhàng của Trần Ngư, Lâu Minh cảm thấy hình như có chỗ nào đó sai sai nhưng lạikhôngnóirõđược chỗ nàokhôngđúng, vì thế đành gậtnhẹđầu.
“Emnóichoanhbiết nha, phí em thu rất đắt đó, đặc biệt là người có sát khí nặng giống nhưanhthìcàng phải mắc tiền hơn.” Trần Ngư chớp đôi mắt to, sợ người kháckhôngbiếtcôđangcó ý định tinh quái gì.
Vừa rồi, tâm tình của Lâu Minh còn có chút nặng nề, bị dáng vẻ củacôlàm cho buồn cười, vậy làanhhứng thú nhìncônhóc tiếp tục dọa dẫm “Vậy emnóigiáđi, xemanhcó nổi tiền đưa cho emkhông.”
“anhxem, sát khí củaanhđều tăng lên mỗi ngày,nóicách khác em phải thường xuyên phải giúpanhtrấn sát rồi.” Trần Ngư vạch ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lâu Minh sững sờ, vừa rồi ý của mình là như vậy sao?
“Nênanhphải thường xuyên mời em đến trấn sát, chi phí nàykhôngnhỏđâu nha.” Trần Ngưnóitiếp, móc nối quan hệ “Nhưng mà, kể rathìchúng ta cũng quen biết nhau từnhỏ.”
Chỉ gặp hai lần cũng coi như là quen biết sao?
“Chúng ta là hàng xóm,anhcòn tặng quà cho em nữa, mẹ emnóikhi còn bé chúng tađãtừng gặp nhau.”
Nên?
“Vì thế, em tính thế này có đượckhông?”
Lâu Minh thấycônhóc lượn quanh nãy giờ mà còn chưanóiđến điểm chính, rất phối hợp hỏi “Em muốn thế nào?”
“Emsẽkhôngthu tiền, trấn sát miễn phí choanh, nhưng mà … khụ …anhcó thể cho em thường xuyên đến nhà để hấp thụ linh khíkhông?” Trần Ngưđãsuy nghĩ kĩ, giúp Lâu Minh trấn sátthìmộtnăm chắc chừng mấy lần thôi, nhưng nếu có thể đến nhàanhđể cho la bàn hấp thu bổ sung linh khí, còn có thể để mình vẽ mấy lá bùa trừ ma nữa, đó mới là con đường phát tài a.
Quả nhiên là nhìn trúng linh khí ở nhà mình, Lâu Minh chẳng có chút ngoài ý muốn nào.
“Thực raanhđâu có tổn thất gì, coi như là bạn bè đến nhàanhchơiđi.” Trần Ngưnóixong, ánh mắt mong đợi nhìn Lâu Minh.
Coi như là bạn bè đến nhà chơi? Lâu Minh sững sờ, quay đầu nhìn ánh mắt sáng lấp lánh củacônhóc, tâm tình có chút phức tạp.
Thêmmộtngười bạn sao?
Reng reng reng …
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên phá vỡsựyên tĩnh trong phòng, Lâu Minh hoàn hồn, nhận điện thoại, giọngnóicủa trợ lý Điền Phi vọng tới “Tam thiếu, Trần tiểu thư còn chưa xuống núi, có thể xảy ra chuyện gì haykhông?”
“khôngcó gì đâu, lát nữacôấysẽxuống.” Lâu Minhnóixong, để điện thoại xuống, đưa tay nhìn đồng hồ, pháthiệnđãgần hai giờ rồi, vì thếnóivới Trần Ngư “Em nên về thôi, trời sáng bây giờ.”
“Vậy … còn chuyện đó …” Trần Ngư cẩn thận hỏi “Chúng ta trao đổi số điện thoại và số Wechatđi, lúc nào về emsẽđến nhàanhchào hỏi.”
Đây là ép buộc mình đồng ý? Lâu Minh nhịnkhôngđược cười khẽ, cuối cùngkhôngnỡ từ chốisựcám dỗ nơi đáy lòng, trao đổi số điện thoại và Wechat với Trần Ngư.
Hơn hai mươi năm, người duy nhấtkhôngbị sát khí củaanhảnh hưởng, có thểkhôngcần e dè mà tiếp xúc với bạn bè,thậtlàmộtsựhấp dẫnthậtlớn mà.
Trần Ngư hài lòngđira khỏi biệt thự, được Lâu Minh cho người đưa về gần doanh trại quân đội, sau đó vô cùng thuần thục leo tường, chuồn êm trở về kí túc xá.
mộttuần sau, kì tập quânsựkết thúc đồng thời cũng nghênh đón kì nghỉ dài mườimộtngày, Trần Ngưkhôngtrở về kí túc xá như các bạn học khác mà trực tiếp trở về nhà.
Mẹ Trầnđãgầnmộttháng chưa gặp congái,đãchuẩn bị sẵnmộtbàn thức ăn ngon chờcô. Lúc đầu bà còn nghĩ, congáitập quânsựmộttháng chắcsẽđenkhôngcòn nhìn ra người,khôngngờ rằng khi gặp congáingườikhôngnhữngkhôngđen thêm mà còn trắng ra. Mẹ Trần rất vui mừng khen ngợi thẩm mỹ viện mấy câu, hiển nhiên là coi việc Trần Ngư trắng ra là do công của sản phẩm làm đẹp của thẩm mỹ viện.
Ăn cơm tối xong, mẹ Trầnđangmuốn cùng congáitâmsựthìSở Tiêu chạy đến tìm Trần Ngư.
Trần Ngư hơi kỳ quái nhìn Sở Tiêu bỗng nhiên chạy đến cửa tìmcô, mặc dù lúc trướcđãgặp nhau ở trang trại ngựamộtlần nhưng Trần Ngư cảm thấy quan hệ của hai bênkhôngtốt đến mức mà đến nhà thăm hỏi.
“Sở Tiêu? Chị có chuyện tìm tôi sao?” Trần Ngư hỏi.
“Ừ.” Sở Tiêu do dự nhìn thoáng qua mẹ Trầnđangngồi bên cạnh,nhỏgiọng hỏi “EmgáiTrần Ngư, có muốn đến nhà chị chơikhông?”
“Đến nhà chị?” Trần Ngưkhôngnghĩ ngợi gì, lập tức từ chối “khôngđược rồi, tôi vừa mới tập quânsựvề xong, còn hơi mệt.”
Sở Tiêu thấy Trần Ngư từ chốithìnóng lòng “Vậy … em có thể ra ngoàimộtchútkhông?”
Trần Ngư kinh ngạc nhìn Sở Tiêu
Sở Tiêu xích lại gần Trần Ngưnhỏgiọngnói“Văn Vănđangở bên ngoài.”
Trương Văn Văn?cônhìn Sở Tiêu khó hiểu “Cậu ta tìm tôi làm gì?”
“Lần trướckhôngphải là emnói,trênbả vai của em ấy có … có cái gì đó sao?” Khi Sở Tiêunóiđến cuối câu, giọngnóicũng tự độngnhỏxuống.
Con ma rơi xuống nước kia? Trần Ngư kinh ngạc nhíu mày, chẳng lẽ vẫn còn bám vào vai Trương Văn Văn?
khôngnén được tò mò, Trần Ngưđitheo Sở Tiêu ra ngoài, bên cạnh nhàcôđậumộtchiếc xe hơi màu đen, bên trong là Trương Văn Vănđãgầymộtcách kì cục, sắc mặt trắng bệch phối hợp với quầng thâm đen thui ở hai mắt, nhìn cậu ta còn dọa người hơn so với con mađangởtrênvai.
Trần Ngư nhìn thấy Trương Văn Văn,khôngnhịn được nhíu mày “Cậuđãlàm gì rồi?”
“Ưm ưm.” Trương Văn Văn nôn nóng ưm ưm hai tiếng, sau đó lấy điện thoại ra bùm bùm đánh chữ rồi đưa di động cho Trần Ngư nhìn.
Trần Ngư nhìn lướt qua điện thoại,khôngthèm đọc kĩ nữa, dưới ánh mắt khó hiểu của hai người còn lại, đưa tay giật cái tay của con mađangche miệng Trương Văn Văn ra.
“hiệngiờ cậu có thểnóichuyện.” Trần Ngưnói.
Trương Văn Văn chỉ cảm thấy miệng mình được thả lỏng,côthử há miệng, phát ra hai tiếng kêu, pháthiệnđúng là mình có thểnóichuyện, vì thế lập tức khóc òa lên.
Sở Tiêu thấy Trần Ngư đưa tay từ bên miệng Trương Văn Văn lấy cái gì đó ra, sau đó Trương Văn Văn lập tức có thểnóichuyện, cảm thấy sống lưng lạnh toát,khôngnhịn được mà lui saumộtbước.
“Cậu đừng có khóc, khóc là tôiđigiờ đó.” Trần Ngưnói.
“Tôi … tôi …” Trương Văn Văn ngừng khóc,nhỏgiọng nghẹn ngàonói“EmgáiTrần Ngư, cậu giúp tôiđi, cậu giúp tôi tiễn nóđiđi.”
Ánh mắt Trần Ngư chuyển qua nhóc mađangnằm sấptrênvai Trương Văn Vănđanggiương mắt đề phòng nhìncô. Thấy vậy, lông mày của Trần Ngư nhíu chặt lại. Lúc trước khicôtrông thấy đứanhỏnày vẫn còn làmộtnhóc ma ngây thơ,khôngcó ý thức, ba đến năm ngày là có thể tự động quay vềâmphủ, saomộtthángkhôngthấy màtrênngười nóđãxuấthiệnlệ khí (ác khí) rồi.
“Cậuđãlàm gì nó rồi?” Trần Ngư nhìn Trương Văn Văn.
Tác giả có lời muốnnói:
Tây Thi: Đầu năm nay còn có người đưa tiền chủ động mời tôi đến thuanhta!
Tam thiếu: Mau đến thuanhđi!Đọc nhanh tại mTruyen.net