Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
  3. Chương 29
Trước /156 Sau

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 29

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

thậtvất vả, Lâu Minh mới trấn an đượccônhócđangnổi giận lôi đình này, nhìn khuôn mặtnhỏđangthở phì phì củacô“Em cứ xông ra ngoài như thế, biết tìm nó ở chỗ nào?”

“Em …” Trần Ngư nghĩ nghĩnói“Emđibiệt thự nhà họ Đồng, dù sao nó muốn sống lại hoàn toànthìnhất định phải nuốt sinh hồn của Đồng Triều, emđinhà họ Đồng chờ nó.”

“Nếu nó trông thấy em rồikhôngdám rathìlàm sao?” Lâu Minh hỏi

“khôngđâu.” Trần Ngư chắc chắn “Nếu muốn sống lại, trong vòng bốn mươi chín ngày phải cắn nuốt được hồn phách của Đồng Triều, nếukhôngthìlại phải kiếm mười lăm sinh hồn khác.”

“Emnóivậy có nghĩa là, nếu nókhôngkịp cắn nuốt hồn phách của Đồng Triều,thìsẽlại bắt đầu giết người từ đầu?” Lâu Minh phản ứng lại rất nhanh.

“Đúng thế, cho nên nó rất nhanhsẽlại xuấthiệnthôi.” Đêm qua, khi xem hơi thởtrênthân xác sống, Trần Ngư dường như có thể chắc chắn trăm phần trăm, thời gian còn lại của xác sốngkhôngcòn nhiều lắm.

“Trình Bằng, cậu điều tra gần đây có những vụ án chết người kì lạ nàokhông, xảy ra vào lúc nào?” Lâu Minh hỏi Trình Bằng

“Tôiđãđiều tra.” Khitrênxe, Hà Thấtđãđược Trần Ngưnóichuyện về xác sống nênđãquan tâm điều tra việc này “Gần đây, sở cảnh sát đúng làđangđiều tra các vụ chết người chưarõ, hai tháng vừa quađãcó mười lăm người chết đột ngột chưarõnguyên nhân. Khi số người chết lên đến tám người, cục cảnh sátđãchuyển hồ sơ đến tổ điều tra đặc biệt, người chết sớm nhất cách đây là 45 ngày trước.”

“Vậy là còn bốn ngày? Bây giờ em đến biệt thư nhà họ Đồng, mấy ngày tới em đều ở nhà họ.” Trần Ngưnói, cầm la bàn lại định chạyđiluôn.

“Đợi chút nữađã.” Lâu Minh nghĩ đến tuần trước khi Trần Ngư và xác sống đó chiến đấu với nhau, lo lắng hỏi “mộtmình em có đối phó được với nókhông?”

Trần Ngư bị Lâu Minh hỏi như thế, lập tức nhụt chí “Em đánhkhônglại nó …”

“Vậy …” Lâu Minhđangđịnhnóiđểanhtìm người giúpcôthìlại nghe Trần Ngư hung dữnói“Nhưng em có thể tiễn nóđi.” Trần Ngưnói“Nó cố gắng muốn sống lại như vậy, chắc là có nhiều điều lưu luyến ở trần gian. Hừ hừ … Vậy emsẽtiễn nóđiâmphủ, cho Hắc Bạch Vô Thường thu thập nó, xem nó còn thuê sát thủ ở đâu, nó mà thuê đượcthìem phục sát đất.”

Lâu Minh nhịnkhôngđược mà cười ra tiếng, hỏi “Em còn có thể đưa nóđiâmphủ?”

“Ừm, mặc dù em rất muốn đánh cho nó hồn bay phách lạc, nhưng bây giờ em chưa có đủ năng lực …”khôngthể tự tay báo thù, cảm giác nàythậtlà quá khó chịu.

“Vậy đểanhnóiHà Thất cho mấy ngườiđitheo em.” Lâu Minhnói.

“khôngcần đâu, em …”

“anhbiết năng lực bắt ma của em rất khá, nhưng sốngtrênđời này các kiểuâmmưu ám sát này nọ, emkhôngbằng mấy người Hà Thất đâu.”khôngđợi Trần Ngưnóihết câu, Lâu Minhđãngắt lời “Còn có bốn ngày, nó hẳn còn sốt ruột hơn cả em. Nếu như nó cố tình xuấthiện, dụ em đấu với nó rồi lại bố trí người bên cạnh dùng súng bắn em, em có tránh đượckhông?”

“khôngthể.” Trần Ngư nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu.

“Vậy phải nghe lời, mấy ngày này để bọn Hà Thất theo emđi.” Lâu Minhnói.

“Vâng.” Trần Ngư cảm động nhìn Lâu Minh “anhBa,anhtốt với em quá à.”

Lâu Minh cười, vuốt vuốt đầu Trần Ngư “Vì em cũng rất tốt mà.”

Bởi vì có em bắt ma trừyêu, mọi người mới có cuộc sống bình yên.

Được Lâu Minh khen,khônghiểu sao Trần Ngư lại đỏ mặt, chỉ có thể cười ngây ngô.

==

Mà lúc này, trong nhà tổ của nhà họ Đồng ở Đế Đô, chú Hai Đồng ráng chống đỡ thân thể bị bệnh cùng hai vị Thiên sư nhà họ Tần và họ Lương bàn chuyện. Hai người này chính là người nối nghiệp của nhà họ Lương và nhà họ Đồng – ba nhà có thế lực và danh vọng trong giới huyền học ở Đế Đô.

“anhĐồng, thân thể củaanhcó khá hơn chưa?” Lương Hoa Châu, cũng chính là cha của Lương Quang, người nối nghiệp của nhà họ Lương, hỏi.

“Tôikhôngsao, nghỉ ngơi tu dưỡngmộtthời giansẽtốt lên thôi.” Đồng Uynóixong, che ngực ho khan hai tiếng.

mộtvị Thiên Sư nữa là Tần Phi Minh hỏi “Đồng Triềukhôngsao chứ?”

“Nókhôngsao.” Đồng Uyđãnghe đệ tử của mình – Tưởng Huy báo cáo, Trần Thiên Sư kia chỉ cần hai chiêu là đuổi được con quái vật kiađi. Nếu biết sớm như vậy, Đồng Uy cũngkhôngngại Trần Thiên Sư là phụ nữ màđimờicôsớm hơnmộtchút.

“Vậy là tốt rồi.” Tần Phi Minhnói.

“anhTần,anhLương, nhà họ Đồng chúng tôi chỉ chuyên về coi phong thủy bát quái nên ở phương diện trừ mathìkhônghiểu biết bằng hai vị. Haianhcó biếtrõthứ đó là cái gìkhông?” Đồng Uy hỏi.

Lương Hoa Châu liếc nhìn Tần Phi Minhmộtcái rồinói“Hôm qua, tôi cùng ba tôi xem lại tài liệu của ông bà để lại, cảm thấy thứ này có thể là xác sống như trong truyền thuyếtđãnói.”

“Đúng thế.” Tần Phi Minh cũngnói.

“Xác sống?” Đồng Uy chưa từng nghe đến từ này.

“Đây làmộtloại tà thuật, bắt nguồn từmộtmôn phái lớn trong giới huyền học vào khoảng sáu trăm năm trước.” Tần Phi Minhnói“Nghenói, môn chủ của môn phái đó làmộtvị Thiên Sư thiên tài.mộtngày vợ của ông ấy ngoài ý muốn mà qua đời, ông takhôngnỡ để vợ mình mấtđi, nên trước khi quỷ sai đếnđãgiấu linh hồn của vợ ông tađi, sau đó tốn mười năm nghiên cứu ra môn phái tà thuật này.”

“Ông ta thông quamộtphương pháp đặc biệt, để hồn phách của người vợ cắn nuốt mười lăm sinh hồn có ngày sinh là ngàyâmthángâmnămâmtrong vòng bốn mươi chín ngày vàmộtsinh hồn mang linh lực thuầnâm, sau đó linh hồn của người vợ trở lại thân thể và sống lại, nên người ta còn gọi là xác chết sống lại.”

“Sau đóthìsao?” Đồng Uy hỏi “Nếuđãcó ghi chép như vậythìnhất định phải có cách giải quyết chứ.”

Lương Hoa Châu thở dài “Sáu trăm năm trước, người có thể diệt được xác sống chính là người của phái Lạc Sơn.”

“Phái Lạc Sơn?” Đồng Uy kinh ngạcnói“Sao tôi chưa bao giờ nghe qua môn phái này?”

“Phái Lạc Sơnđãtừng là môn phái trừ ma rất nổi tiếng, rất tiếc sau đóđãbị thất truyền nênanhkhôngnghe thấy là phải.” Tần Phi Minh nhớ đếnsựxuống dốc của phái Lạc Sơnthìthở dài tiếc nuối “Phương pháp trừ ma của phái Lạc Sơn rất lợi hại, trước giờ chưa có phái nào qua được.”

“Vậy … trừ phái Lạc Sơn,khôngcòn phương pháp nào có thể loại trừ xác sống sao?” Đồng Uy hỏi “Thầy trừ ma của cácanhkhôngphải là có thể mở cửaâmsao? Saokhôngmở cửaâmrồi dẫn nó xuốngâmphủ?”

“Điều này chúng tôiđãcó cân nhắc qua.” Lương Hoa Châunói“Mở cửaâmcần hai điều kiện,mộtlà trình độ tu vi của Thiên Sư phải đếnmộtmức độ nhất định, hai là nhất định phải cóyêucầu dẫn độ hồn ma.”

“Chẳng lẽ tu vi của haianhchưa đủ để mở cửaâm?” Đồng Uy nghi ngờ.

“khôngphải là vấn đề tu vi.” Tần Phi Minhnói“Là vấn đề về hồn ma, xác sống cắn nuốt sinh hồn nên sinh khítrênthân rất nặng.âmphủ cảm nhận được sinh khísẽkhôngmở cửaâm.”

“Đúng thế!” Lương Hoa Châu gật đầu tán đồng,âmphủ là nơi hóa độ cho người chết,khôngthể có sinh khí.

“Vậy phải làm thế nào bây giờ, lần trước tôi giao đấu với nó, sức mạnh của xác sống này càng ngày càng lớn, tôi sợ …” Sợ điều gì Đồng Uykhôngcầnnóira nhưng những người ngồi đây đều hiểu.

“anhĐồng,anhđừng quá lo lắng, chúng tôiđãđăng nhiệm vụ lên trang web huyền học, xem có vị Thiên Sư nào biết cách đối phó với xác sốngkhông.” Lương Hoa Châunói“Còn Đồng Triều, mấy ngày tới tôi và Phi Minhsẽđến bảo vệ cậu ấy.”

Tần Phi Minh và Lương Hoa Châu đồng ýđibảo vệ Đồng Triều là tốt nhất, tuy Trần Ngưđãđồng ý với ôngsẽbảo vệ Đồng Triều, nhưng sức mạnh của xác sống càng ngày càng lớn, thêm người bảo vệthìthêm phần an toàn.

Thế là vào ban đêm, khi Trần Ngư cùng Điền Phi mặc đồ ngụy trang đến biệt thự nhà họ Đồng nhìn thấy trong biệt thự ngoài Tưởng Huy và Đồng Triều còn có hai người đàn ông trung niên mặc áo dài truyền thống của Trung Hoa.

“Trần Thiên Sư,côđến rồi.” Tưởng Huy nhì thấy Trần Ngưthìvội vàng đứng lên đón.

Trần Ngư nhìn thoáng qua hai vị Thiên Sưđangngồi ngay ngắntrênghế sô pha,trênngười họ linh khíđangkhôngngừng cuồn cuộn, Trần Ngư lập tức kéo phắt Tưởng Huy sangmộtbên hỏi “Hai người kia cũng đến bảo vệ Đồng Triều.”

“Vâng.” Tưởng Huy trả lời.

“Vậy phí vất vả tôi nhận cũng phải chia ba hả?” Sớm biết bọn họ mời thêm người,thìngày hôm quacôđãnóibọn họ chuyển luôn phí vất vả chocôluôn rồi.

“Khụ …,khôngđâu. Tần đại sư và Lương đại sư là bạn của sư phụ tôi, lần này đến trợ giúp mà thôi.”

“trênthế giới này có người đạo đức tốt như vậy?mộtngàn vạn phí vất vả màkhôngcần,thậtlà người tốt hiếm có mà.” Trần Ngư nhìn về hai vị Thiên Sư, ánh mắtkhônghề che giấusựkhâm phục từ đáy lòng.

Đứng bên cạnh, Điền Phi nhịn rồi lại nhịn nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

Khóe miệng Tưởng Huy cũng giật giật,khôngbiếtnóitiếp làm sao, dù sao cậu ta cũng hiểurõ, sau khi mọi việc kết thúc,mộtngàn vạn kia vẫn nên chuyển sớm cho Trần Thiên Sư thôi.

“côchính là Trần Ngư, Trần Tiểu Thiên Sư sao.” Tần Minh Phi thấy Trần Ngư cònnhỏtuổi mà quanh thânđãđược bao quanh bởi linh khí vô cùng tinh khiết, so với những ngườinhỏtuổi ôngđãgặpthìtốt hơn rất nhiều, thế là nhịnkhôngđược mà coi trọngcôhơn mấy phần.

“Chào ngài, tôi là Trần Ngư, biệt hiệu trừ ma của tôi là Tây Thi.” Sư phụnói, giữa Thiên Sư với nhau thường thích kêu bằng biệt hiệu hoặc chức danh.

“Ha ha ha … biệt hiệu rất hay, rất hay.” Tần Minh Phi và Lương Hoa Châu kinh ngạcmộtgiây rồi sau đó cười ha ha.

“Phụt …” Ngồimộtbên yên tĩnh từ nãy, Đồng Triều thựcsựkhôngnhịn được.

Trần Ngư lập tức híp mắt nhìn sang.

“Tôi vừa … vừa nhìn thấy cái gì đó rất buồn cười, cái …” Đồng Triềuđangloay hoay tìm cớ cho tiếng cười vừa nãy của mình, bỗng nhiênmộtquả táo ở đâu đập vào người cậu ta làm cậu ta kêu la thảm thiết.

Đồng Triều xoa ngực, trừng mắt nhìn Điền Phiđangđứng cạnh Trần Ngư.

“thậtxin lỗi, vừa nãy tôi trượt tay.” Điền Phi chân thànhnói.

Có quỷ mới tin, nhưng Đồng Triềukhôngdámnóigì, nhìnanhtamộtthân khí thế như vậy, chắc chắn là cậu ta đánhkhônglại rồi.

“Làm tốt lắm.” Trần Ngưkhônghề e dè, giơ ngón cái lên.

“Tam thiếuđãdặn dò, phải bảo vệcôthậttốt.” Lờinóikhiêu khích cũng nằm trong phạm vi bảo vệ của cậu ta.

Tam thiếu nhà ai mà bao che khuyết điểm như thế?

Tích tích!

Điện thoại di động bên người Điền Phi có tín hiệu, cậu ta lấy ra xem.

(Xung quanh mục tiêu pháthiệnhai tên bắn tỉa,đãxử lý xong!)

Điền Phi nhắn lại ‘đãbiết’, sau đó đến bên Trần Ngưnóinhỏ“Tiểu thư Trần Ngư,đãdọn sạch.”

“Được.” Ánh mắt Trần Ngư sáng lên ”Hôm nay tôisẽcho nó cóđimàkhôngcó về!”

“Tiểu Thiên Sư,côrất có khí thế nha!” Tần Phi Minh cườinói.

“Nghenóihôm quamộtmìnhcômà dọa được xác sống chạy mất,côdùng phương pháp gì vậy?” Lương Hoa Châu tò mò hỏi.

“Bí kíp gia truyền.” Trần Ngư trả lời chân thành mà thẳng thắn.

Hai vị đại sưkhôngđược tự nhiên ho khanmộttiếng, vì sợ người ta hiểu lầm hai người trưởng bối (người lớn) bọn họ muốn học trộm bí kíp của môn phái nhà người khác, thời gian kế tiếp, hai người họ cũngkhôngnóicâu nào với Trần Ngư nữa.

Ngay lúc này, hơi thở trong phòng đột nhiên biến đổi.

Tần Phi Minh và Lương Hoa Châu liếc nhìn nhau, vừa muốn cử độngthìthấycôgáinhỏmặc áo thun trắngđãchạy ra ngoài trước bọn họ,khôngnhững chạymộtmình mà còn túm Đồng Triều cùng chạy theo.

Sắc mặt hai người biến đổi,cônhóc này làm loạn cái gì vậy, mục tiêu của xác sống chính là Đồng Triều, sao còn dẫn cậu ta ra ngoài, nghĩ vậy hai người liền vội vã đuổi theo.

Trần Ngư kéo Đồng Triều ra ngoài sân, ngẩng đầu nhìn đám mây đen phía xa, quay đầunóivới Đồng Triều “Chút nữa dù có xảy ra chuyện gì,anhcũngkhôngđược động đậy đâu đấy.”

“Lúc này tôi cườicôlà tôikhôngđúng,côđừng có bỏ tôi mà!” Đồng Triều cho là Trần Ngư muốn trả thù chuyện cậu ta cườicô, nên bây giờ muốn chỉnh cậu ta.

“anhkhôngchết được đâu!”

“Đâu phải người chết làcônêncômớinóinhẹnhàng như vậy!” Mấy ngày nay, Đồng Triều bị hồn ma truy sát mà sợ hãi “Tôiđitheocôgiống ngày hôm quakhôngđược sao?”

“anhmuốn nó đuổi giếtanhcả đời hả?” Trần Ngư lớn tiếngnói“anhchỉ cần đứng bất động ở đây, tôi đảm bảoanhsẽkhôngsao hết, qua đêm nay tôisẽlàm cho nókhôngbao giờ xuấthiệntrước mặtanhnữa.”

“thậtkhông?”

“thật!”

“Tôi cũng muốn nghe theocônhưng tôi sợ tôikhôngkhống chế được chính mình!” Đồng Triều run rẩynói.

“Pặc!” Điền Phi vung tay chặt vào cổ đánh ngất xỉu Đồng Triều, nhìn Trần Ngưđangtrợn mắt há mồm “Như vậykhôngphải là tốt hơn sao?”

“Làm như vậykhôngtốt đâu!” Trần Ngư ngơ ngácnói.

“Lúc nãy cậu tađãđồng ý rồi mà.”

Có sao?

Tưởng Huy và hai vị Thiên Sư Lương Tần chạy ra ngoàithìchứng kiến cảnh Điền Phi đánh ngất Đồng Triều, sắc mặt mọi người nhịnkhôngđược lại biến đổi. Tưởng Huy gấp gáp muốn tiến lên nhưng lại bị Điền Phi xách trở về “khôngcần quấy rầy Trần Thiên Sư.”

Tần Phi Minh vừa Lương Hoa Châu vừa định bước lên hỗ trợthìthấy Trần Ngư giơ tay vứt ra bảy là bùa, những lá bùa hợp thành hình dạng kì lạ vây quanh Đồng Triềuđãté xỉu, rồi sau đó biến mấtkhôngthấy. Hai người dừng bước chân, nhìn thấy trong mắt đối phươnghiệnlên vẻ khiếp sợ.

Vừa rồi, khi bùa chú xuấthiệntrong nháy mắt, hai người họ cảm nhận được luồng sát khí cực mạnh làm người ta kinh hãi. Hai người họkhôngtự chủ đứng nguyên tại chỗ,khôngdám tiến lên, bọn họ cũng muốn biết Trần tiểu Thiên Sư này dùng cách gì để đối phó với xác sống.

Dù sao họđangđứng ở đây, xác sống muốn làm tổn thương Đống Triều ngay dưới mắt họ, e làkhôngdễ.Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vi Quan Hào Môn

Copyright © 2022 - MTruyện.net