Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
  3. Chương 38
Trước /156 Sau

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mẹ Trần bưng trái câyđãcắt sẵn,đangđịnh cầm lên lầu cho congáiănthìthấy Trần Ngư vội vội vàng vàng từtrênlầu chạy xuống.

“Thi Thi, con ra ngoài à?” Mẹ Trần kinh ngạcnói.

“Vâng.” Trần Ngư vui vẻnói“Mẹ, con muốnđithăm Vạn Lý Trường Thành, cho nên có khi tối nay con mới về đến nhà.”

“Conđicùng bạn học leo Trường Thành sao?”

“A, vâng.” Trần Ngư đáp qua loa.

“Vậy con mang theo cái áo khoácđi,trênđó gió to lắm.” Đế Đôđãvào tháng mười hai, nhiệt độkhôngkhíđãhạ xuống, ở đây thời tiếtkhônggiống như phương nam, mặc dù có mặt trời nhưng cũngkhôngấm áp được bao nhiêu.

Trần Ngư đành phải chạy lại lên lầu, mặc thêm áo khoác kiểu bóng chày rộng rãi rồi mới ra cửa.

Trần Ngư chạy chậm ra cổng chính, rẽ phải đến ngã rẽ mới nhìn thấy hai chiếc xe hơi màu đen,đangđứng cạnh chiếc xe hơi thứ nhất là khuôn mặt tươi cười của Điền Phi.

“Trợ lý Điền.” Trần Ngư vui vẻ chào hỏi.

Điền Phi chờ Trần Ngư đến gần mới mỉm cười mở cửa xe phía sau ra, Trần Ngư nhìn thấy Lâu Minhđangnhìncômỉm cười.

“anhBa.” Trần Ngư vui vẻ vẫy vẫy tay.

“Lên xeđi.” Lâu Minhnói.

Trần Ngư vâng lời ngồi vào xe, vì mới vừa chạy ra mà Trần Ngư có chút thở gấp. Lâu Minh nhíu mày, cầmmộtchai nước, vặn nắp rồi đưa cho Trần Ngư, giọngnóicó chút trách cứ “Sao lại chạy vội làm chi?”

“Em sợ mọi người chờ lâu mà.” Trần Ngư ngửa đầu uốngmộthớp nước.

“Đâu có gấp gì đâu, muộnmộtchútthìcó sao.” Lâu Minhnói.

“Nhưng em muốnđisớmmộtchút nha.” Trần Ngư hưng phấn “Khi còn học tiểu học emđãđọc về Trường Thành trong sách giáo khoa,côgiáođãnóiđó làmộttrong tám kỳ quan lớn của thế giới đó. Thế giới rộng lớn như vậy mà chỉ có tám kỳ quan, vậy mà emsẽđược thấy nó liền nè,thậthồi hộp quáđi.”

“Tám kỳ quan lớn của thế giới,khôngphải làtrênthế giới chỉ có tám kỳ quan thôi đâu.” Lâu Minh giải thích.

“Vậy có tất cả bao nhiêu kỳ quan?” Trần Ngư chân thành hỏi.

“…” Bị Trần Ngư hỏi như thế, bỗng chốc Lâu cũngkhôngbiết phải trả lời thế nào. Thực ra, suy nghĩ kĩmộtchút,trênthế giới này, kỳ quan có rất nhiều, đương nhiênkhôngcó khả năng là chỉ có tám cái, nhưng được nhiều người biết đến và được cả thế giới công nhận, quảthậtlà chỉ có tám cái. Vì thế, xéttrêngóc độ nào đó mànói, Trần Ngưnóinhư vậy quảthậtlàkhôngsai tí nào.

“Nổi tiếng nhất là có tám cái.” Lâu Minh đành phảinóivậy.

Cũng may Trần Ngưkhôngphải là người tích cực,khôngquấn lấy đề tài này nữa, trong lòng, trong mắt giờ này tràn ngập niềm vuisẽđược nhìn thấy Trường Thành trong chốc lát nữa thôi.

“Em chưađicùng bạn học đến Trường Thành sao?” Trần Ngư đến Đế Đôđãhơn ba tháng, sau giờ học sinh viên lại là người có nhiều thời gian nhất nên khi thấy Trần Ngư có vẻ hưng phấn khi lần đầu tiên đượcđiđến đó, Lâu Minhkhôngnhịn được mà tò mò hỏi.

“Chưa ạ.” Trần Ngư lắc đầu “Bạn học trước đây của emthìcòn chưa ra khỏi tỉnh Thanh Sơn nữa là, còn bạn học đại họcthìhoàn toàn ngược lại. Hình như chỗ nào các cậu ấy cũng đều đến rồi nên làm gì có người nào là chưa đến Trường Thành chứ, các cậu ấy còn là người ở Đế Đô nữa chứ.”

“anhchưa được đến đó bao giờ.” Lâu Minh ở Đế Đô ba mươi năm cũng chưamộtlần được đến Trường Thành. Nghĩ đến việc hôm nayanhsẽđến đó mà trong lòng có chút ngẩn ngơ.

“Em cũng chưa đến đó.” Trần Ngư nghịch ngợm chớp chớp mắt “thậtlà đúng dịp nha.”

“A …” Lâu Minh nhịnkhôngđược đưa tay vuốt vuốt đầu của Trần Ngư,cônhóc để tóc ngắn,khôngbuộc tóc lại, sờ lên vô cùng mềm mại.

Trần Ngư thấy Lâu Minhđãvui vẻ hơn, thế là bắt đầu cầm bịch khoai tây chiên lên, răng rắc răng rắc cắn ăn.

Điền Phi yên tĩnh ngồi phía trước lái xe, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, cảm xúc biến đổi của Lâu Minh cậu ta đều nhìn thấy. Lần thứmộtvạn khẳng định, quả nhiên chỉ cần có tiểu thư Trần Ngư ở bênthìtâm tình của Tam thiếusẽtrở nên tốt hơn nhiều.

Núi Bát Đạt cách thành phố hai giờ chạy xe, khi đến chân Trường Thànhthìđãlà giữa trưa. Nhìn dãy núi hùng vĩ chập chùng trước mặt, Lâu Minh và Trần Ngư quyết định ănmộtchút gì đó trước, dù saothìkhôngăn cơmthìkhôngcó sức leo núi.

Nhưng núi Bát Đạt lớn như thế,mộtđống quầy hàng bán đồ lưu niệm mà lạikhôngtìm thấymộttiệm cơm nào, hai người lại lười nhác lái xe ra ngoài tìm chỗ ăn. Cuối cùng hai người đành phải tìmmộtquầy bán đồ ăn vặt mua hai tô mì ăn liền, ngồi xổm dưới chân Trường Thành ăn mì gói.

Sau khi nếm xong mì, hai người cùng bốn chiến sĩ bảo vệ, bắt đầu leo lên Trường Thành-nơi dường nhưđangtập trung ngườitrêntoàn thế giới lại, chen chúc qua lại.

“Khiếp, sao mà đông người thế!” Trần Ngư cảm thán.

“Ừ, đúng thế.” Bị nhiều người đụng chạm như vậy, lần đầu tiên Lâu Minh cảm nhận,thìra tiếp xúc với người kháckhôngphải là lúc nào cũng vui vẻ.

“anhnóimấy bậc thang cũ kĩ như vậy là do bị thời gian bào mòn hay là do quá nhiều người giẫm lên?” Trần Ngư chỉ mấy bậc thang mấp mô dưới chân hỏi.

“Những bậc thang chúng tađangbước lên, phần lớnđãđược thế hệ sau tu sửa rồi đó, còn bậc thang nguyên thủy chắc chỉ cómộtsố ít người sống ở vùng núi này mới đặt chân lên được, nhưng chắc là chúng cũngđãcũ nát lắm rồi.” Lâu Minhnói.

“Emđãnóirồi, nhà ở có mấy chục năm mà còn muốn xây mới, còn Trường Thành này cũngđãmấy ngàn năm rồi.” Trần Ngư vừanóivà trèo lêntrênthành, nhìn dãy Trường Thành dài liên miên bất tậnkhôngthấy điểm cuối, nhịnkhôngđược cảm thán “thậtlà dài quáđi,khôngbiết là dài bao nhiêu ha.”

“Căn cứ vào thực tế của di sản cùngsựđo vẽ của cục bản đồ quốc giađãtính toánthìchiều dài của Trường Thành vào thời Minh là 8851.8m, còn Trường Thành ở thời Tần Hán là hơn mười ngàn mét, tổng chiều dài khoảng hơn hai mươi mốt ngàn mét.” Lâu Minh thuận miệngnóitiếp.

“anhBa, saoanhlại biết những điều này.” Trần Ngư sùng bái nhìn Lâu Minh.

“Đọc nhiều sách vào.” Lâu Minh tức giậnnói.

Cảm nhận đượcsựghét bỏ củaanhBa, Trần Ngư lè lưỡi, tiếp tục trèo lên, càng lên cao, ngườiđilại cũng ítđi, khi lên đến đỉnh núithìchỉ còn lác đác vài du khách. Trần Ngư nhìn Trường Thành uốn lượn theo núi non trùng điệp,thìlấy ngay điện thoại ra, răng rắc, răng rắc chụp liên tiếp vài tấm.

Lúc này Lâu Minh cũng leo lên đến nơi,anhđứng dựa lưng vào tường thành, mái tóc hơi dài bị gió thổi tung bay tán loạn, ánh mắt nhìn về nơi xa, yên tĩnh mà dịu dàng.

Răng rắc!

Lâu Minh đột nhiên xoay người vừa lúc bắt gặp Trần Ngư buông điện thoại di động xuống,thìcườinói“Sau này muốn chụp lénthìnhớ để chế độ im lặng.”

“Ai chụp lén cơ?” Trần Ngưkhôngthể thừa nhận “rõràng là em chụpmộtcách quang minh chính đại, ban ngày ban mặt mà.”

Lâu Minh nhịnkhôngđược lắc đầu.

“anhBa, tấm vừa nãy là chụp nghiêng, chụp thêm tấm chính diện nữađi.” Trần Ngư được voi đòi tiên.

thậtđúng là quang minh chính đại.

Trần Ngư chụp mấy tấm chính diện, lại tự chụp cho mình mấy kiểu, quay đầu thấy Điền Phi và mấy bảo vệ đứng cách đókhôngxa, bỗng nhiên gọi “Trợ lý Điền,anhgiúp tôi chụp cho tôi vàanhBa chungmộttấmđi.”

Trợ lý Điềnđitới,khôngcầm điện thoại của Trần Ngư mà từ trong túi móc ramộtcây gậy chụp hình đưa cho Trần Ngư,nói“Tiểu thư Trần Ngư, kĩ thuật chụp hình của tôikhôngtốt,côdùng cây gậy này tự chụp đượckhông?”

nóiđùa, tìm người chụp giùm sao bằng chính mình tự chụp chứ.

Quả nhiên, khi Điền Phi nhìn thấy Trần Ngư và Lâu Minh vì muốn cómộttấm hình chụp chung đẹp mắt mà hai cái đầukhôngngừng dính sát vào nhau,mộtlần nữa vì hành động nhanh trí của mình mà chomộtlike.

(Editor cũng choanhmộtlike nè)

Ngay lúc Điền Phiđangkhôngngừng tự đắc vìsựnhanh trí của mìnhthìmộtđồng chí bảo vệ đứng bên nhắc nhở “anhĐiền, hình chụp của Tam thiếukhôngthể truyền ra ngoài được.”

“Truyền ra ngoài? Tiểu thư Trần Ngư mà là người ngoài sao?” Điền Phi hỏi ngược lại.

“khôngtính sao?” Đồng chí bảo vệ nghi ngờ hỏi.

“Cậu nhìn Tam thiếu cười như thế kia kìa, vậy mà còn coi tiểu thư Trần Ngư là người ngoài sao? Ngu ngốc!” Điền Phi ghét bỏ trợn trắng mắt.

Đồng chí bảo vệ mơ hồ xoa xoa lên mái tóc ngắn của mình mà vẫn còn ngơ ngác, nhưng thôi, vẫn ngheanhĐiềnthìhơn.

Mùa này, buổi tối đến sớm hơn, chỉ chốc lát sau, mặt trờiđãxuống núi, Trần Ngư đứng bên Lâu Minh cùnganhngắm hết cảnh mặt trời lặn, rồi lại yên lặng chờ đến khi sao sáng khắp bầu trời.

Hai người ngồitrênbậc thang, lẳng lặng nhìn bầu trời. Ban đêm, Trường Thành cũng thắp đèn nhìn giống nhưmộtcon rồng lửa, nhưngkhôngcònsựhùng vĩ tráng lệ như ban ngày nữa. Hình như Lâu Minh rất thích bầu trời ở Trường Thành,anhđãngửa đầu yên lặng nhìn đến nửa giờ, Trần Ngư mấy lần nghi ngờ có phảianhđangđếm saotrêntrời haykhông.

“A … hắt xì …” Bị gió lạnh thổi tới, Trần Ngư nhịnkhôngđược hắt hơimộtcái.

Lâu Minh bỗng nhiên hoàn hồn, nhận ra mìnhđãngồi yên lặng trong bóng đêm khá lâu rồi, quên mất Trần Ngưđangngồi bên.anhnhanh chóng cởi áo khoác xuống, choàng lên người Trần Ngư,nóixin lỗi “Xin lỗi em,anhnhìn lâu quá hả, chúng ta về thôi.”

Trần Ngư bỏ áo khoác xuống, đứng lên, vừa cùng Lâu Minhđixuống, vừanói“anhBa, lúc nãy làanhđếm sao hay là suy nghĩ cái gì?”

“anhđangngẩn người.” Lâu Minh cười trả lời.

“Ngẩn người?” Trần Ngư hơi ngạc nhiên.

“anhkhôngđượcđinhiều nơi nhưngđãđọc rất nhiều sách.” Lâu Minhnói“trênsách có rất nhiều nơi màanhmuốn đến,anhxem người ta viết nhật kí du lịch, video, ảnh chụp. Có mặt trời mọc lúc bình minh, mặt trời lặn khi hoàng hôn, rồi cả bầu trời đầy sao, lúc đóanhmong muốn cómộtngày mình có thể trải qua tất cả những điều đó. Lúc nãyđãthấy được mặt trời lặn, thấy được sao trời, pháthiệnra quả nhiên nhìn tận mắtthìđẹp hơn nhiều so với nhìn qua phim ảnh, vì thế vô thức mà đắm chìm trong đó.”

“Vậy là vẫn còn thiếu ngắm mặt trời mọc lúc bình minh nữa?” Trần Ngư dừng chân.

“Ừm?” Lâu Minh kinh ngạc nhìn Trần Ngư.

“Bình minh, hoàng hôn, ngắm sao, vẫn còn thiếu bình minh nữa nè.” Trần Ngư giơ tay đếm.

“khôngsao đâu,khôngcần xem.” Lâu Minh cảm nhận nhiệt độ hạ thấptrênđỉnh núi, mặc dù khó có được cơ hội như thế này, nhưngkhôngthể đểcônhóc này vì theo mình mà bị cảm lạnh được.

“Xemđimà, xemđimà, em cũng chưa được thấy mặt trời mọc ở Trường Thành nữa đâu.” Trần Ngư kích độngnói“Bạn học của em nhiều như vậy, các cậu ấy đều đến Trường Thành rồi nhưng ở Trường Thành vừa ngắm mặt trời mọc, hoàng hôn và sao trờithìchắc chắn là rất ít người đó.”

“Được rồi, nhưng trời rất lạnh,sẽbị cảm đó.” Lâu Minh phát giác ra Trần Ngư rất dễ dàng bị người khác thuyết phục. Sao mà chỉnóicó mấy câu đơn giản màcôấy còn kích động hơn cảanhnữa vậy.

“Tam thiếu, trong xe có chuẩn bị sẵn chăn mền.” Nãy giờ vẫn im lặng, Điền Phi đột ngột lên tiếng.

Trần Ngư nghe xongthìcàng kích động hơn “anhBa, chúng ta xem mặt trời mọcđi. Quyết định như vậy nhé, để em gọi điện thoại cho mẹ em.”

Lâu Minh nhìn người nào đóđãlập tức lấy điện thoạiđiquamộtbên gọi điện thoại cho mẹ Trần, bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn Điền Phi.

Điền Phi lặng lẽ nuốt mấy ngụm nước bọt “Tam thiếu, tôiđilấy mền.”nóixong, Điền Phi phát huy tốc độ chạy bộ của lính đặc chủng ưu tú, hai giây sauđãkhôngcòn thấy bóng dáng đâu.

Khi Điền Phi quay trở lại, chẳng những mang theo chăn mền, còn mang theo ít đồ ăn vặt. Trần Ngưđãnóisẽcùng Lâu Minh đón bình minh, nhưng chưa đến chín giờđãbọc chăn quanh mình, dựa đầu vào vai Lâu Minh nghẹo đầu ngủ mất.

Cho đến khi bầu trời phía đông ửng hồng cảmộtkhoảng, từng tia nắng ban mai bắt đầu chiếu xuống dương gian, Lâu Minh mớinhẹnhàng đẩy đẩy đầu Trần Ngư.

Trần Ngư xoa mắt, ngái ngủ nhìn mặt trời mọc, đến khicôhoàn toàn tỉnh táothìmặt trời mọc cũngđãkết thúc.rõràng là chẳng xem được kĩ nhưng tâm trạng lại vô cùng hưng phấn “Mặt trời mọc ở Trường Thành quả nhiên là khác so với những nơi khác.”

“Khác chỗ nào?” Lâu Minh nhịn cười hỏi.

“Đây là mặt trời mọc ởmộttrong tám kỳ quan lớntrênthế giới đó.” Trần Ngư làm nhưthậtnói.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt Lâu Minh làm làn da trắng nõn củaanhgần như trở nên trong suốt, con ngươi đen bóng cũng thay đổi trở thành màu vàng nhàn nhạt, mà nụ cườitrêngương mặtanhcòn rạng rỡ hơn ánh mặt trời.

“anhBa, lần sau em lạiđicùnganhnữa nha.” Trần Ngư bỗng nhiênnói

Quả nhiên tối hôm qua là vìanhnêncômới cố tình đòi ở lại? Lâu Minh cảm động, bàn tay nhịnkhôngđược lại vò rối mái tóc ngắn củacô“khôngcần, lần sauanhmuốnđixemthìtìm em vẽ choanhmấy tấm bùa trấn sát.”

“Bùa trấn sát chỉ có thể được em vẽ tại chỗ, mà cũng chỉ có tác dụng trong hai giờ thôi, còn chưa đủ choanhđitừ nhà đến đây đâu.” Trần Ngưnói.

“Hiệu quả kém hơnmộtchút cũngkhôngsao, em có thể vẽ lên giấythìvẽ nhiều nhiềumộtchút cũng được mà.”

Lâu Minhđãhai lần dùng bùa trấn sát, thân thểkhôngcó gì bất thường nên đúng làanhnghĩsẽnhờ Trần Ngư vẽ mấy tấm bùa trấn sát,khôngphải chỉ vìđingắm mặt trời mọc mà để phòng khi cần thiếtthìanhsử dụng.

“khôngthể.” Bỗng nhiên vẻ mặt Trần Ngư nghiêm túc hẳn lên “anhkhôngthể dùng bùa trấn sát vẽtrêngiấy được.”

Lâu Minh kinh ngạc nhìn Trần Ngư.

“Bùa trấn sát vẽtrêngiấy sát khí quá nặng, trấn áp sát khí đồng thời cũng trấn áp linh hồn,anhBa dùngkhôngthích hợp.” Trần Ngư giải thích “Chỉ có khi em dùng linh lực để vẽ bùa trấn sát, sát khí mới được em làm chonhỏnhất,khônggây tổn thương đến cơ thể củaanhBa.”

Lâu Minh sửng sốtmộtlát, mới giật mìnhnói“thìra là thế.”

“Vâng.” Trần Ngư gật đầu.

Trần Ngư thấp hơn Lâu Minhmộtcái đầu, lúc này, Lâu Minh cúi xuống nhìn hàng lông mi đen dày củacôgáicùng với lông tơtrênmácôđangánh dưới ánh nắng vàng của buổi sớm, khuôn mặtnhỏnhắn hơi ngẩng lên, trong đôi mắt to trắng đenrõràng là hình ảnh chiếu ngược củaanh.

“anhBa, chúng ta về thôi.”

Lâu Minh lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng hoạt bát củacôgái, hình như từ nơi nào đó trong trí nhớ củaanh,anhcũngđãtrải qua hoàn cảnh tương tự như bây giờ.

“anhBa,anhnhanhmộtchút, em đói.” Trần Ngưđãđixuống mười bậc thang, thấy Lâu Minh vẫn còn sững sờ đứng đó,thìthúc giục.

“Ừ,anhtới đây!” Lâu Minh cười cười, lòng bàn chân dường như có gió, lướtđinhẹnhàng.

Tác giả có lời muốnnói:

Khi Trần Ngư hắt xì, đồng chí bảo vệ ngồimộtbên thấy Tam thiếu cởi áo khoác, khoác lên cho Trần Ngư,thìlập tức cởi áo khoác của mình ra, định đem đến đổi cho Tam thiếu.

Điền Phi đạp cho cậu tamộtcú “Nhiều chuyện, đúng là đồkhôngcó mắt.”

Đồng chí bảo vệ “…”Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chú Thuật Pháp Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net