Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
  3. Chương 6
Trước /156 Sau

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong phòng sáchtrênlầu hai, Lâu Minh cầm la bàn trợ lý vừa đưa đến,anhquan sát cẩn thận, lông mày nhíu lại.

“Tam thiếu, tôi cảm thấy chúng ta phải điều tracôTrần Ngư nàymộtlần nữa.” Trợ lý thứ ba của Lâu Minh – Trình Bằng nghiêm túcnói.

Lâu Minhkhôngnóigì, vẫn chăm chú quan sát chiếc la bàn như cũ. Chiếc la bàn màu đen tuyền,khôngto lắm chỉ vừa nằm gọn trong lòng bàn tay, yên lặng nằm trong bàn tayanh, dường nhưkhôngcó gì đặc biệt.

“Tam thiếu?” Trình Bằng thấy Lâu Minhkhôngnóigì, hỏi lạimộtlần nữa.

Lâu Minh để la bàntrênmặt bàn, ngẩng đầu nhìn Trình Bằng hỏi “Tôi nhớ là người nuôi dưỡngcônhóc đó làmộtông lão bán tiên phảikhông?”

* Bán tiên: Tiếng chỉ người tu luyện Đạo giáo, coi nhưđãtu được thành tiênmộtnửa.

Khi Trần Ngư xuấthiệnlần đầu tiên trong ngôi nhà này, trợ lý thứ nhất Hà Thấtđãbáo cáo thân thế của Trần Ngư với Lâu Minh, nhưng mà Hà Thấtkhôngphảinóilà ‘bán tiên’ mà là ‘thần côn’.

“Vâng.”

“Vậy …côấy có cái la bàn này cũng rất hợp lý, phảikhông?” Lâu Minh tiếp tục hỏi.

“Vâng, nhưng mà …” Trình Bằngnóira nghi ngờ của mình “Dù sao la bàn cũng là đồ vật trong giới Huyền học. Trần Ngư mới trở về nhà được ba ngàythìđãđem la bàn đến đây hai lần. Buổi tối hôm nay,côta còn lén lút chôn la bàn dưới chân tường rào,côta làm như vậy chắc chắn là có mục đích gì đó.”

“Mục đích gì?” Lâu Minh hỏi.

“Tôikhôngrành về Huyền học, nhưng trong nhà này có trận pháp của Mao đại sư bố trí, có lẽ có quan hệ đến cái nàykhông.”

* Trận pháp: từ dùng trong chiến thuật, chỉ hàng lối hoặc phương thức bố trí quân lính tác chiến

“Cậu muốnnói…cônhóc nhà họ Trần muốn phá hư trận pháp?” Lâu Minh hơi kinh ngạc.

Trình Bằng gật đầu.

“Phá hủy trận pháp rồithìsao?” Lâu Minh bắt đầu liên tưởng đến giả thiết này và kết quả nếu như giả thiết này đúng.

Nghĩ đến kết quả, sắc mặt Lâu Minh bỗng nhiên trở nêncôđơn, còn phảng phất đâu đómộtchút giải thoát.

“Tam thiếu!” Pháthiệncảm xúc của Lâu Minh dao động, Trình Bằng có chút đau lòng, muốn an ủi nhưng lạikhôngbiết phảinóigì, cuối cùnganhta chỉ có thể liên tục đảm bảo “Có chúng tôi ở đây, tuyệt đốikhôngcó kẻ nào có thể phá hư trận pháp này.”

Lâu Minh cũng pháthiệncảm xúc của mìnhkhôngđúng, nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, nhìn Trình Bằng khẽ mỉm cười “Cậu đừng lo lắng như vậy, trận pháp bị hỏngthìMao đại sưsẽđến sửa lại,khôngcó gì đáng lo.”

“Sao lạikhôngcó gì được, bây giờ Mao đại sưđangở nước ngoài, trong thời gian ngắnkhôngthể có mặt kịp thời được, mà sát khítrênngườianhlại cực kì bất ổn.” Trình Bằng kích động “Nếu đột nhiênanhmất khống chế …”

Khi Trình Bằngnóiđến chữ mất khống chế, tay đột nhiên nắm chặt, cơ mặt cũng run rẩy.

“Mất khống chế à …” Lâu Minh lơ đễnhnói“Vậysẽphải làm phiền các cậu rồi.”

Vốn Trình Bằngđangcó thể khống chế chính mình, nghe Lâu Minhnóicâu này, lập tức xoay phắt người lại muốnđira ngoài “Để tôi lập tứcđibắt Trần Ngư đến đây.”

“Cậu đứng lại.” Ngay lập tức Lâu Minh gọi Trình Bằng lại.

“Tam thiếu.” Trình Bằng xoay người, vẻ mặt bướng bỉnh nhìn Lâu Minh.anhta biết mình quá kích động nhưng vừa nghĩ đến hậu quả của việc Tam thiếu mất khống chế, Trình Bằng cũngkhôngkiềm nổi chính mình.

“Các cậu …” Lâu Minh hiểu rấtrõ, trong ngôi nhà này, mỗi người ở đây đều quan tâm đến an nguy củaanhhơn cả chính bản thân họ “Cậu muốn điều trathìđiều trađi, nhưng trước khi chưa có chứng cứ đầy đủthìcậukhôngđược làm bất cứ điều thừa thãi nào.”

“Nhưng mà …” Trình Bằng vẫn cảm thấy cần phải sớm khống chế những nhân tốkhôngổn định trướcđã, cho dù mới chỉ là hiềm nghi.

“Trình Bằng, bây giờ lờinóicủa tôikhôngcó tác dụng gì sao?” Lâu Minh nhìn chăm chú Trình Bằng, trong giọngnóimang theomộtchút lạnh lùng.

Ở bên cạnh Tam thiếuđãba năm, hơn ai hết Trình Bằng hiểurõLâu Minhkhôngphải là người dễ chịu. Bởi vì nguyên nhân sát khítrênngười,anhhầu nhưkhôngcó bạn bè,anhkhôngthểđiđến những nơi có đông người, thậm chí ngay cả người nhà củaanhcũng hạn chế tiếp xúc vớianh. Đơn giản mànóiđó là,anhcàng quan tâm aithìphải càng rời xa người đó.

Khi tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ Tam thiếu, việc thứ nhất Trình Bằng làm là đọc những điều cần chú ý khi nhận nhiệm vụ. Mà điểm chú ý cuối cùng đó là, khi Lâu Minh mất khống chế, cần phải lập tức tiêu diệtanh.

Lúc trước, khi nhìn thấy mệnh lệnh này, làmộtquân nhân quen với việc chấp hành mệnh lệnh,anhta cũngkhôngcó cảm xúc gì. Trình Bằng là bộ đội đặc chủng,đãtừng phải giết rất nhiều người, vì an ninh quốc gia bất luận là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần vì quốc gia,anhta đều phải ra tay.

Nhưng điều làmanhta thựcsựkinh ngạc là, khi lần đầu tiên Lâu Minh gặpanhtađãvô cùng thẳng thắn hỏi “Cậuđãxem những điều cần chú ý khi nhận nhiệm vụ chưa?”

Mặt Trình Bằngkhôngthay đổi gật đầu.

“Vậy khi mà tôi bị mất khống chế, làm phiền đến cậu.” Lúcnóichuyện, trong giọngnóicủa Lâu Minh cònẩnchứa niềm áy náy. Dường như muốnnói, làm phiềnanhta những chuyện như thế này, thựcsựanhcảm thấy rất có lỗi.

Trình Bằng hơi kinh ngạc đồng thời cũng có chút đồng cảm, nhưngkhôngcó biến hóa gì lớn.

Cho đến nửa năm sau, Trình Bằng mới biết được điểm chú ý cuối cùng đó là do Lâu Minh thêm vào.thìra vào năm Lâu Minh mười tám tuổiđãmộtlần bị mất khống chế, lúc đó trợ lý thân cận củaanhlà Tề Hạokhôngmuốn làm tổn thương Lâu Minh lại sợ khianhrời khỏi đâythìsát khí củaanhsẽlàm tổn thương đến người bình thường. Do đó Tề Hạo dùng còng tay còng tayanhta và Lâu Minh vàomộtchỗ, khóa cửa phòng lại. Mặc dù Mao đại sư có mặt rất nhanh, khống chế sát khí để Lâu Minh bình tĩnh trở lại. Nhưng lúc đó, Tề Hạođãbị sát khí của Lâu Minh đè ép làm choanhta chỉ còn thở thoi thóp.

Khi được đưa đến bệnh viện, nhờ tố chất thể lực sung mãn của lính đặc chủng, thân thể Tề Hạo rất nhanh hồi phục lại nhưng tinh thần củaanhtađãbị sát khí của Lâu Minh chi phối hoàn toàn sụp đổ. Sau khi Tề Hạo tỉnh dậythìbiến thànhmộtcỗ máy giết ngườikhôngcó lý trí, vĩnh viễn bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.

Sát khítrênngười Lâu Minh khianhvừa ra đờithìtồn tại, lớn mạnh theo tuổi tác củaanh, khianhmười lăm tuổithìđạt đến cực đại. Bất kể người nào có ý chíkhôngkiên định hay có thân thể yếu ớt đềukhôngthể xuấthiệntrong phạm vi bao phủ của sát khítrênngười Lâu Minh. Nếukhông, người có ý chí yếu kémsẽbị sát khí làm ảnh hưởng, trở nên hung tợn, dễ nóng giận, nếu kéo dàisẽdẫn đến bất thường về tinh thần. Mà người thân thể yếu ớtsẽbị sát khí chi phối mà bệnh tình càng nghiêm trọng hơn.

Trước năm mười lăm tuổi, Lâu Minh chưa bao giờ dám ởmộtchỗ quá hai giờ, sau năm mười lăm tuổi, Lâu Minh bị ‘giam lỏng’ trong tòa nhà này, nhờ trận pháp của Mao đại sư bố trí mà ức chếsựphát triển của sát khí và thông quamộtphương pháo đặc biệt để làm suy yếu nó. Cứ như ngồi tù, trong ba năm, sát khí vẫn được khống chế rất tốt, cho đến lần bị mất khống chế đó.

Khi Lâu Minh tỉnh dậy trong bệnh việnđãđithăm Tề Hạo, sau khi vềthìthêm vào điểm chú ý cuối cùng này. Chỉ vẻn vẹn có nửa giờ,mộtngười lính đặc chủng với tinh thần thépđãbịanhbiến thànhmộtngười tâm thần, Lâu Minhkhôngthể tưởng tượng được nếu mình lại bị mất khống chế lần nữa,đira ngoàisẽtạo kinh hoàng đến như thế nào.anhcảm thấy mình đúng làmộtcỗ máy giết người hình người.anhkhôngmuốn tổn thương người khác nhưnganhcũng biết chính phủsẽkhôngdễ dàng buông tha choanh.

Lâu Minh là chuyên gia vũ khí cao cấp nhất của chính phủ, bởi vì có thiết kế vũ khí củaanhmà địa vị của quốc giatrêntrường quốc tế mớikhôngngừng được nâng lên. Bởi vì có thiết kế vũ khí củaanhmàtrênchiến trường, những người lính của quốc giaanhmới có thể giảm thiểu thương vong.nóimộtcách khác, Lâu Minh chính là thần bảo vệ của quốc gia.(Editor: Đoạn này tác giả chém quá!)

Dù cho phải hi sinh nhiều người giống như Tề Hạothìchính phủ cũng vẫnsẽgiữ lại Lâu Minh. Lâu Minh vô cùngrõràng điều này, nhưng tất nhiên làanhkhôngđồng ý. Sau khi trở về,anhđãcùng bộ trưởng Lâunóichuyệnthậtlâu, bộ trưởng Lâu nhất quyếtkhôngđồng ý. Cuối cùng Lâu Minh vô cùng quyết đoán quyết định: nếu chuyện này xảy ramộtlần nữa, mọi ngườikhônggiếtanh,anhsẽtự xử lý.

“Trình Bằng?” Lâu Minh thấy Trình Bằngkhôngđáp lời mình, có chútkhôngvui.

“Tôi nhất định bảo vệ an toàn choanh.” Trình Bằng lấy lại tinh thần, cắn răngnói. Dù cho Tam thiếu ghét cậu tađichăng nữa, cậu ta cũng quyếtkhôngđể người nào uy hiếp đến an nguy của Tam thiếu.

Lâu Minh lạnh lùng nhìn Trình Bằng chằm chằm, Trình Bằng cũng nhìn lạianh, vẻ mặt vô cùng lo lắng và bất an nhưng cũng rất kiên trì.

“Thôi được rồi.” Lâu Minh thở dài, cầm điện thoại bên cạnh lên, ấn mở Wechat, tìm số của Mao đại sư nhấn cuộc gọi video.

Video được kết nối rất nhanh,mộtông lão có dáng vẻ ‘tiên phong đạo cốt’ xuấthiệnở đầu bên kia (tiên phong đạo cốt: Phong cách của người tu tiên)

“Lâu Minh à, cậu tìm tôi có chuyện gìkhông?” Mao đại sư thân thiết hỏi.

“Mao đại sư, tôikhônglàm phiền ông chứ?”

“khôngsao, đúng lúc tôiđangnghỉ ngơi. Cậu có chuyện gì sao?” Mao đại sư biết Lâu Minh nếukhôngcó việc quan trọngsẽkhôngtìm ông (vôsựbất đăng tam bảo điện).

Lâu Minh cầm chiếc la bàn lên, đưa đến trước màn hình cho Mao đại sư nhìn, hỏi “Mao đại sư, ông xem cái nàymộtchút.”

Mao đại sư nheo mắt đánh giámộtlúc, rồinói“Đó là cái la bàn, nhìnthìthấy có từ rất lâu rồi, ở đâu cậu có cái này?”

Lâu Minh nhìn Trình Bằng, thấy cậu ta quả nhiênđangdựng lỗ tai lên nghe ngóng, vì vậy tiếp tục hỏi “Có người chôn ở tường rào ngoài sân.”

“Tường rào ngoài sân?” Mạo đại sư nghe xongthìnhíu mày.

“Sao vậy ạ? Cái la bàn này có ảnh hưởng gì đến trận phápkhôngạ?” Lâu Minh hỏi.

Mặt Trình Bằng càng hồi hộp hơn, chỉ cần Mạo đại sưnóicó ảnh hưởngmộtchút xíu thôithìbây giờ cậu ta có thể lập tức vọt đến nhà thị trưởng Trần bắt người.

“khôngđâu, nếu trận pháp có vấn đềthìtôisẽcảm ứng được ngay lập tức.” (cảm ứng: cảm nhận tương ứng lẫn nhau). Mao đại sưnóixongthìhỏi lại “Ai chôn cái này ở tường rào, chôn ở vị trí, phương hướng nào?”

“mộtcônhóc, chôn ở góc đông nam.” Lâu Minh nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung “Đúng rồi, ông nội củacônhóc này làmộtông lão bán tiên.”

* Bán tiên: Tiếng chỉ người tu luyện Đạo giáo, coi nhưđãtu được thành tiênmộtnửa.

“thìra là thế.” Mao đại sư suy nghĩmộtchút rồinói“Vậy làcônhóc này chắc là đến trộm linh khí.”

“Trộm linh khí?” Lâu Minh nhướng lông mày, kinh ngạc.

“Nhà của cậu bây giờ là nơi có linh khí đậm đặc nhất ở Đế Đô, linh khí lại là điều vô cùng cần thiết đối vớimộtThiên Sư.” Mao đại sư giải thích “Cậunóiông nội củacônhóc đó là bán tiên, vậy chắc làcônhóc pháthiệnlinh khí dày đặc trong nhà cậu nên mới để cho linh bảo (bảo bối linh thiêng) củacônhóc hấp thụ ít linh khí. Nhưng mà chắc làcônhóc đó cũng nhận ra trong nhà cậu có trận pháp nên chỉ có thể ở ngoài tường trộmmộtít linh khí từ trận pháp rò rỉ ra mà thôi.”

“nóicách khác …côấy làm như vậysẽkhônglàm ảnh hưởng gì đến tôi phảikhông?” Lâu Minh nắm lấy trọng điểm.

“Chỉ cầnkhôngvào trong sân, ở bên ngoàicônhóc đó muốn làm loạn thế nào cũngsẽkhôngảnh hưởng đến trận pháp đâu.” Mao đại sư cười ha ha “Với lại, trận pháp mà tôi bố trí đâu có thể dễ dàng bịmộtcônhóc phá vỡ cơ chứ.”

Lúc này, bên đầu video hình như có người gọi Mao đại sư, Lâu Minh thấy việcđãhỏi cũngđãrõràng nênnói“Mao đại sư, ôngđangbận hả, vậy tôikhôngquấy rầy nữa.”

Lâu Minh cúp cuộc gọi video, ngẩng đầu nhìn Trình Bằng “Cậu cũngđãnghe thấy rồi đó, có thể yên tâm rồi chứ.”

“Coi như là thếthìcũngkhôngthể đểcôta quay lại đây. Tôi muốn thông báo cho thị trưởng Trần để ông ấy trông coi congáicủa mình cho tốt.” Trình Bằngnói.

“Trình Bằng.” Lâu Minh để điện thoại xuống, lờinóiý vị sâu xa (ngữ trọng tâm trường) “Cậu có biếtkhông, thị trưởng Trần làmộtquan chức vô cùng có tài. Nhưng chỉ cần cậunóichuyện này ra, dù là chuyện nàykhôngcó bất kì ảnh hưởng gì đến tôi, thị trưởng Trần chắc chắnsẽphải rời Đế Đô. Mà ba của tôi cũngsẽkhôngđể ông ấy có cơ hội thăng chức nữa.”

Trình Bằng sững sờ.

“mộtngười tốt chỉ có thể giúp đỡ đượcmộtsố người, nhưngmộtquan chức tốt có thể đem lại hạnh phúc cho rất nhiều người, thậm chí còn có thể làmộtquốc gia.” Lâu Minhnóiđến đâythìkhôngnóigì thêm,anhbiết Trình Bằng có thể hiểu được.

“Vâng, tôi biết rồi.” Trình Bằng trầm ngâm rồinói.

Lâu Minh mỉm cười, bầukhôngkhí nặng nề bỗng chốc tan biến,anhlấy la bàn đầy về phía trước “Cậu đem la bàn trả về chỗ cũđi.”

“anhđịnh …” Trình Bằngkhôngthể tin.

“Mao đại sư cũngđãnóirồi đó,khôngcó ảnh hưởng gì xấu.” Lâu Minhnói“Với lại, chúng takhônghỏi mà lấyđicũng coi là ăn trộm, đâykhôngphải là việc tốt …”

Trình Bằng do dựmộtchút, cuối cùng vẫn tuân theo mệnh lệnh, nhận lại la bàn, cho người chôn xuốngmộtlần nữa. Chỉ là cậu taâmthầm quyết định, sau này nhất địnhkhôngthể để Trần Ngư đến gần Tam thiếumộtbước.Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Copyright © 2022 - MTruyện.net