Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
  3. Chương 65
Trước /156 Sau

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 65

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khi Hà Thất và đoàn trợ lý lần theo dấu chân hai người tìm đến cốc núi, Lâu Minh cũng vừa tỉnh lại sau hôn mê.

Đôi mắt đen nháy từ từ mở ra, đập vào mắt là gương mặt Trần Ngưđangdán sát lại gần, hai cánh môi sưng đỏ ở khoảng cách gần như vậy làmanhnhìn mà giật mình.

“anh…” Câu trả lờiđãbiếtrõràng nhưng Lâu Minh lạikhôngdám hỏi ra miệng, chúng ta lại hôn nhau sao?

“anhBa,anhtỉnh rồi?” Trần Ngư thấy Lâu Minh tỉnh, con người sáng ngời càng thêm lấp lánh, ánh nắng từ phía sau Trần Ngư chiếu xiên lên ngườicô, làm những sợi lông tơ mềm mạitrênngườicônhư được phủmộtlớp ánh vàng nhàn nhạt, làm cả ngườicôvô cùng ấm áp mà tốt đẹp.

Lâu Minh sửng sốt trong giây lát rồi mới tỉnh táo lại, lúc này mới pháthiệnanhđangnằm gối đầu lên chân Trần Ngư.anhlúng túng ngồi dậy, nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, hỏi “Ở đây là đâu vậy?”

“Em cũngkhôngbiết.” Trần Ngư lắc đầu.

Đúng thế, lần đầu tiên Trần Ngư đến thành phố Bình, nênkhôngbiết dãy núi này tên là gì, ở đâu.

“Cách chỗ xảy ra chuyện khoảng bao xa?” Lâu Minh lại hỏi.

“Chắc là khoảng hơn ba cây số.” Trần Ngư ước chừng.

“Ba cây số?” Lâu Minh sững người, hiển nhiên làkhôngnghĩ tớianhđãchạy xa như vậy.

“Tam thiếu …”

“Tiểu thư Trần Ngư …”

Hai người quay đầu nhìn lại, Hà Thất và hai trợ lýđangchạy từtrênsườn núi tới.

Lấy bán kính ba cây số, ởmộtnơi hoàn toàn xa lạ đầy núi đá lởm chởm, Trần Ngư còn tìm thấyanhnhanh hơn cảmộtngười lính đặc chủng như Hà Thất sao?

Hai mắt hiền hòa của Lâu Minh khẽ run, hai tay chống đất đứng lên,anhxoay người đưa tay về phía Trần Ngư “Đứng lên thôi.”

Trần Ngư ngửa đầu, khuôn mặt cuối cùng cũnghiệnrõdưới ánh mặt trời, làm nổi bật cái trán sưng tím dưới hàng tóc mái, vẻ mặt Lâu Minh biến đổi “Trán của em sao bị thương nặng đến thế này?”

Chết tiệt, lúc đó Thi Thi ngấtđichắc chắn là bị thương nghiêm trọng rồi,anhvẫnkhôngthể bảo vệ tốt chocônhóc này. Lâu Minh tự trách, ngồi xổm xuống, ghé lại gần xem xét vết thươngtrêntrán Trần Ngư.

Hơi thở của Lâu Minh phả lên mặt Trần Ngư mà ánh mắt Trần Ngư lại lén lút nhìn lên cặp môi mỏng mà mình vừa mới hôn trộm nhiều lần xong, pháthiệnquả nhiên là mình lại muốn hôn …

“Ối!” Cơn đau đột ngột truyền đến làm Trần Ngư tỉnh táo lại.

“Xin lỗi em!” Lâu Minh lo lắng thu tay lại “Nghiêm trọng như vậy, chút nữaanhđưa em đến bệnh viện chụp Xquangđi.”

“Tam thiếu, tiểu thư Trần Ngư, hai ngườikhôngsao chứ.” Lúc này Hà Thất và hai trợ lýđãchạy đến trước mặt hai người.

Hà Thất nhìn tình trạng của hai người, thấykhôngcó gì bất thường, lo lắng trong lòng mới thả lỏng đượcmộtchút, thở phàomộthơi.

“Tôikhôngsao, mấy người Phan Phong sao rồi?” Lâu Minh hỏi.

“Chúng tôiđãchuyển các cậu ấy đến bệnh viện, khám sơ bộthìkhôngcó gì nghiêm trọng.” Hà Thất đáp.

“Em cómộtvấn đề.” Trần Ngư yếu ớt lên tiếng.

“Em sao thế?” Lâu Minh quay phắt người lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Ngư.

“Chân em tê quá.” Trần Ngư đáng thương chỉ chỉ vào chân mìnhnói“Em đứng lênkhôngnổi.”

Nỗi lo lắng trong lòng Lâu Minh được buông xuống, sau đó lại nhớ ngay đến cảm giác lúcanhmới tỉnh dậyđãcảm nhận, hiểu được chân Trần Ngư bị tê là vì nguyên nhân gì. Vẻ mặt Lâu Minh lại biến thành lúng túng,anhquay đầu nhìn ba người trợ lý lúc nàyđangngửa mặt nhìn trời, nét mặt hơi mất tự nhiên,nói“Vậy đểanhcõng em nha.”

“Cám ơnanhBa.” Trần Ngư cười hì hì, hai cánh tay vươn lên ôm cổ Lâu Minh, cả người ghé lên lưnganh.

“Sao em lạinhẹhều vậy?” Lâu Minh cảm nhận trọng lượngtrênlưng mình, cau màynói.

“Vậy sau này em lại ăn nhiều hơnmộtchút!”anhBa cảm thấy mìnhnhẹsao? Vậy mình phải ăn nhiều hơn mới được.

Dáng vẻ nghe lời củacônhócthậtngoan ngoãn làm lòng Lâu Minh cảm thấy ngưa ngứa, nénkhôngđược mà khen “Ngoan quá!”

Ba trợ lýđiphía sau liếc mắt nhìn nhau, ăn ý giao lưu (Khi tiểu thư Trần Ngư ở biệt thự, ba bữa cơm, lại thêm bữa khuya rồi thêm đồ ăn vặt, vậy mà còn muốn ăn nhiều hơnmộtchút??)

(nóilời vô dụng làm gì. Sau này tăng thêm bữa trà chiều, đồ ăn vặt phải thêm gấp đôi.) Hà Thất trực tiếp chỉ thị.

Lâu Minh cõng Trần Ngưđiđược khoảng năm trăm métthìgặp Điền Phi lái xe đến tiếp ứng.đicùng Điền Phi còn có haianhem nhà họ Nghiêm.

“Hai người kia là ai?” Lâu Minh hỏi.

“Là haianhemđingang qua, khi chúng tôi nhận được tín hiệu chạy đến, haianhem người nàyđanggiúp mấy người Phan Phong xử lý vết thương.” Hà Thấtnói“Nhưng thân phận của họ vẫn có điều khả nghi, nhưng chúng tôi vẫn chưa kịp kiểm tra.”

“Hai người họ chính là ngườiđãdẫn cương thi tới đó.” Trần Ngư nhân cơ hội tố cáo.

Lâu Minh nhìn đôi nam nữ phía đối diệnđangvội vàng chạy tới, ánh mắt lóe lên.

“Em thựcsựtìm được bạn của em rồi?” Khi Nghiêm Hân nhìn thấy Lâu Minh, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc, nghĩ thầm,cônhóc nàykhôngphải lànóiđitìm cương thi sao, sao lại tìm về đượcmột‘soái ca’ thế này. “Vậy … có thể trả la bàn cho chúng tôikhông?”

đãtìm được Lâu Minh, giữ la bàn cũng chẳng có ích gì, Trần Ngư đưa tay vào túi lục lọi, lấy la bàn ra đưa cho Nghiêm Hân.

“khôngbị hỏng đấy chứ.” Nghiêm Hân nhìn la bàn trong tay hỏi.

“Hỏng hay chưa màcôcũngkhôngnhìn ra sao.” Trần Ngư tức giận,côvẫnkhôngquên hai người trước mắt này là người làm hạicôvà Lâu Minh bỗng nhiên lật xe, hại sát khí củaanhBa bỗng nhiên bùng phát, làm mấy người Phan Phong phải nhập viện đó.

“cô…” Nghiêm Hân lớn đến chừng này chưa từng bị người nào đối xử như vậy, lập tức giận dỗi, vừa muốn lên tiếng lấy lại danh dựthìbịanhtrai cản lại.

“Thực là xin lỗi mọi người.” Nghiêm Uynói“Vùng núi cómộtcon cương thi đạo hạnh tám trăm nămẩnnấp. Đêm qua, tôi và emgáiđịnh tìm nó để tiêu diệt lạikhôngngờ làm liên lụy đến mọi người.thậtlà có lỗi quá. Chi phí thuốc men điều trị, haianhem chúng tôisẽchịu trách nhiệm, có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ mọi người cứnóira, chúng tôisẽcố gắng hết sức.”

“Còn chi phí sửa chữa ô tô nữa nhaanhBa.” Trần Ngưnhỏgiọngnóivào tai Lâu Minh “anhBa, ô tô đắt lắm đó, để họ chịu phí sửa chữađi.”

“Được.” Trong mắt Lâu Minhhiệnlên nét cười “Hà Thất, cậuđixử lýđi.”

Vốn là cảm giác của Lâu Minh với haianhem nhà này cũngkhôngtốt lắm, tuy là hai người này là vì bắt cương thi nhưng tự dưng lại hại năm người bọnanhsuýt nữathìmất mạng. Cho dù Lâu Minh có tốt tính đến đâuđinữathìcũng muốn nổi giận. Nhưng chẳng biết tại sao, Trần Ngư chỉ ghé taianhnhẹnhàngnóimấy câu cũng đủ để tâm tình củaanhtrở nên khá hơn nhiều.

Lâu Minh đểanhem nhà họ Nghiêm cho Hà Thất xử lý, còn mìnhthìcõng Trần Ngư leo lên xe Jeep do Điền Phi lái.

“Chân tiểu thư Trần Ngư bị sao thế ạ?” Điền Phi thấy Trần Ngư luôn ởtrênlưng Lâu Minh từ nãy đến giờthìlo lắng hỏi.

“Chân tôi bị tê.” Trần Ngư đáp.

“Chân tê?” Động tác khởi động xe của Điền Phi khựng lại, kìmkhôngđược mà bắt đầu bổ não: Theo lờianhem nhà họ Nghiêmnói, tiểu thư Trần Ngư lúcđitìm Tam thiếu chân cộ còn tung tăng nhảy nhót lắm mà. Sao khi trở về lại đột nhiên bị tê chân. Đây là trong tình huống như thế nào mới tạo được tình trạng này?

“Giờ còn tê haykhông?” Lâu Minh nhíu mày hỏi.

“đãđỡ hơn nhiều rồi ạ.” Trần Ngư trả lời.

“Đểanhgiúp em massage nha, khí huyết lưu thôngsẽkhôngbị tê nữa.”

“Vâng ạ.” Trần Ngư đạp đạp hai cái cho giày rơi xuống, hai bàn chânnhỏlập tức đặt lên đùi Lâu Minh.

Vẻ mặt Lâu Minh sững lại, động tác linh hoạt như vậy mà bảo còn tê sao. Nhưng đối mặt với ánh mắt mong đợi của Trần Ngư, Lâu Minh yên lặng cúi đầu,nhẹnhàng ấn lên.

Điền Phi lái xe phía trước, nội tâm bắt đầu thét chói tai: A a a, rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì.

==

Trong khu tập thể quân đội nào đó của thành phố Bình, Lâu Tân Thànhđangngồi trong phòng sách chuẩn bị tài liệu cho buổi thị sát xí nghiệp vũ khí quân dụng chiều nay. Lúc này,mộtsĩ quan khoảng năm mươi tuổiđiđến, vẻ mặt vội vàngnói“Bộ trưởng, Tam thiếu xảy ra chuyện rồi!”

“Lâu Minh làm sao?” Động tác cầm bút của Lâu Tân Thành ngừng lại.

“Xe của Tam thiếu gặp tai nạntrênđường đến địa điểm.” Sĩ quannói.

“Người có bị saokhông?” Lâu Tân Thành hỏi.

“Nghenóikhôngcó gì nghiêm trọng, nhưng cụ thể tình hình như thế nào vẫn còn phải kiểm tra mới kết luận được.” Sĩ quan trung niênnói“Bây giờ Tam thiếuđangở bệnh viện quân khu.”

“đithôi.” Lâu Tân Thành đặt tài liệu xuống, cầm lấy nóntrênbàn, uy nghiêm hùng dũng bước ra ngoài.

Khi Lâu Tân Thành đến khoa phóng xạ bệnh viện quân khu, Lâu Minh cònđangdỗ Trần Ngư chụp CT não.

“Em nằm lênđicho bác sĩ chụp CT não xem có tổn thương gìkhông.” Lâu Minh dỗ dành.

“Emkhôngsao, em khỏe rồi mà, chỉ sưng bên ngoài mà thôi.” Trần Ngư sống chết lắc đầu,nói“Emkhôngmuốnđivào đâu, trong đó có vật gì kỳ quái lắm, làm emkhôngthoải mái chút nào.”

Bình thường, khi vào khoa phóng xạ, người ta đều có chútkhôngthoải mái, huống hồ Trần Ngư là người có linh lựctrênthân làm cho năm giác quan còn nhạy cảm hơn nhiều so với người thường “Em chụpmộtchút thôi mà,khôngthìanhkhôngyên lòng.”

“Vậy … vậy được rồi.” Trần Ngư nghe Lâu Minhnóinhư vậy, do dựmộtchút rồi gật đầu.

Lâu Minh thở dàimộthơi, khuôn mặt căng cứng lúc này mới mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu Trần Ngư an ủi “khôngcó chuyện gì đâu, chỉmộtchút là tốt hơn thôi.”

Trần Ngư mỉm cười vớianhrồi ngoan ngoãn nằm lên bàn chụp.

Đây là … Lâu Minh sao? Khi nàothìnó … lại thân mật với người khác như vậy chứ?

Trong kí ức của Lâu Tân Thành, đứa connhỏnày của ông, sau khi biết sát khítrênngười nósẽgây ảnh hưởng cho người khác,thìluôn cố hết sức giữ khoảng cách với mọi người. Cho dù là với người nhà của nó, nó cũng đều tránh ở phía xa, vậy mà bây giờ lại có thái độ thân mật như vậy vớimộtcôgái.

“côgáikia là ai?” Lâu Tân Thành lên tiếng hỏi.

“Tôi vẫn chưa có tư liệu liên quan đếncôgáinày, để tôiđitìm hiểu.” Sĩ quan trung niênnói,đangđịnhđira ngoài gọi điện cho Hà Thấtthìthấy Hà Thất dẫn Mao đại sưđitừ bên ngoài vào.

“Chào thủ trưởng!” Hà Thất nhìn thấy hai vị thủ trưởngthìthựchiệntư thế chào theo nghi thức quân đội.

“Bộ trưởng Lâu.” Mao đại sư nhìn thấy Lâu Tân Thànhthìgật đầu chào hỏi.

“Mao đại sư.” Lâu Tân Thànhnhẹgật đầu, sau đónói“Vừa rồi tôiđãcho người phong tỏa cao ốc này, chút nữa làm phiền Mao đại sư làm sạch giùm.”

Làm sạch cái gì? Đầu tiên, Mao đại sư sững người rồi rất nhanh định thần lại. Bộ trưởng Lâu vẫn chưa biết sát khí trong cơ thể Lâu Minhđãđược Trần Ngư phong ấn hoàn toàn, đây là muốn ông làm sạch sát khí mà Lâu Minhđãphát ra trong tòa nhà này.

Trần … Trần tiểu hữuđãbị bộ trưởng Lâu nhìn thấy rồi sao, Mao đại sư hơi lo lắng.

“Hà Thất,côgáikia là ai?” Sĩ quan trung niên hỏi thẳng Hà Thất.

“côấy …” Hà Thất biến sắc, nguy rồi, chắn chắnkhôngthể giấu tiểu thư Trần Ngư được nữa rồi.

Lâu Tân Thành thấy Hà Thấtkhôngtrả lờithìnghi ngở nhướng mày.

“côbé là cháugáicủa người bạn của tôi.” Mao đại sư tiếp lời “côbé mặc dù cònnhỏnhưng tu vi huyền học khá giỏi, còn giỏi hơn mấy đồ đệ của tôi nữa. Lần này Lâu Minh đến thành phố Bình, trong xưởng vũ khí quân dụng tôiđãbố trí trận pháp từ trước,trênđường sợ Lâu Minh xảy ra chuyện nên mới mời Trần Ngưđicùng để trợ giúp.”

“côbé tên Trần Ngư?” Lâu Tân Thành hỏi.

Mao đại sư gật đầu.

“Hình như Lâu Minh rất thíchcôbé.” Lâu Tân Thành như có điều suy nghĩnói.

Đâu chỉ có thíchkhôngđâu …

“Có thể là vì Trần Ngư có linh lực bảo vệ nên đối với sát khítrênngười Lâu Minh có thể chống được khá lâu. Do đó Lâu Minh mới thoải mái tiếp xúc, có thể là như vậy nên cậu ấy mới thân thiết vớicôbé.” Mao đại sư giải thích.

“Thoải mái tiếp xúc?” Lâu Tân Thành quay đầu nhìn phòng chụp CT, lúc này Trần Ngư mới chụp xong, Lâu Minh đưa tay đỡ người từtrênbàn chụp xuống, hai người nhìn nhau cười vui vẻ, ánh mắt Lâu Tân Thành trầm xuống.

Lâu Minh à, lão phuđãcố hết sức rồi! Mao đại sưâmthầm thở dài.

“Ba!” Lâu Minh quay người, nhìn thấy ba mìnhđangđứng ngoài cửa sổthìlập tức cứng đờ, cánh tay vịnnhẹtay Trần Ngư buông ra, cứng nhắc chắp tay sau lưng.

Trần Ngư nghi ngờ quay lại nhìn theo, đối với ánh mắt tìm tòi của Lâu Minh, nở nụ cười ngốc ngốc.

Ba củaanhBa, phải lễ phép mới được. Nghĩ như vậy, Trần Ngư càng cười tươi tắn hơn nữa.

“…” Lâu Tân Thành thản nhiên gậtnhẹđầu.

Ba củaanhBa gật đầu chào mình kìa, Trần Ngư hưng phấn quay đầu nhìn Lâu Minh mới pháthiệnLâu Minh rời khỏi phòng từ lúc nào. Trần Ngư nhìn qua cửa sổ thấy Lâu Minh đến bên cạnh ba mình, sau đó hai người quay đầu rờiđi.

Trần Ngư nghĩ hai người bận công chuyện nên cũngkhôngđể trong lòng, an tâmđitheo Hà Thất về phòng bệnh. Sau đó ăn cơm trưa, cơm tối nhưng vẫnkhôngthấy Lâu Minh xuấthiện.

Trần Ngưkhôngnhịn được lấy điện thoại di động nhắn tin (anhBa,anhđangở đâu dạ?)

Lâu Minh (anhđangở xưởng vũ khí.)

(anhBa,anhđilàm việc rồi hả? Saoanhkhôngchờ em cùngđi?) Trần Ngư ngạc nhiên hỏi.

Lâu Minh (Trong xưởng vũ khíkhôngcho người ngoài vào,anhlại quên mất. Em ở bệnh viện tĩnh dưỡng cho khỏe, chờ có báo cáo kiểm tra,anhnóiHà Thất đưa em về Đế Đô.)

Trần Ngư (anhBakhôngvề cùng với em hả?)

Lâu Minh (Việc củaanhchưa biết đến khi nào mới xong, em về trướcđinha.)

Trần Ngư (Vậy em ở đây chờanhBa luônđi. Nếu sát khí củaanhBa lại bùng phát,khôngcó em ở đâythìphải làm sao (**))

khôngđâu, sau nàysẽkhôngbùng phát nữa đâu.

Lâu Minh nâng tay trái lên,trênđó có nút ngọc phong ấn sát khí trong ngườianh.

Bởi vì biết Trần Ngư có thể giúpanhphong ấn sát khí khi bùng phát cho nên mấy lầnanhmới tùy ý cởi nút ngọc ra. Cũng bởi vì có Trần Ngư bên cạnh, màanhmới muốn ra ngoài dạo phố, ra ngoài ăn cơm, thậm chí còn leo Trường Thành nữa.anhbắt đầu từ từ mong chờmộtcuộc sống của người bình thường, nên nhữngyêucầu với chính bản thân mình,anhcũng từ từ buông lỏng.

Nhưng cuộcnóichuyện lúc sáng với bađãgõ choanhmộthồi chuông cảnh tỉnh.

“Nghe Mao đại sưnói,côbé Trần Ngư kia cũng là Thiên Sư phảikhông?” Lâu Tân Thành hỏi Lâu Minh.

“Vâng.” Vẻ mặt Lâu Minh căng cứng

“Nghenóicôbé có thể đề kháng được với sát khí của con?”

“côấy chỉ mạnh hơn so với người thườngmộtchút mà thôi, thời gian dài cũngsẽbị ảnh hưởng.” Lâu Minh giải thích.

“thìra là thế …” Ánh mắt Lâu Tân Thành lóe lênsựtiếc nuối “thậtlà đáng tiếc, khó có khi thấy con thíchmộtngười như thế.”

Tim Lâu Minh đập lỡmộtnhịp, bàn tay để xuôi bên người nắm chặt lại “côấy vì con mới gặp tai nạn xe nên con mới quan tâmmộtchút.”

“Ừ, được rồi.” Lâu Tân Thành vừa suy nghĩ vừa gật đầu.

Lâu Minhkhôngbiết lời giải thích của mình có xóa tan điều lo nghĩ của ba mìnhkhông, nhưng Trần Ngưđãbị bại lộ dưới tầm mắt của ông rồi, vậythìanhkhôngthể thường xuyên tiếp xúc vớicônữa.

Màkhôngbiết Lâu Minhđangcó ý định trốn tránh mình, Trần Ngư nằm trong phòng bệnh nhàm chán lên group chat nhóm bạn cùng phòng kí túc xá.

Trần Ngư: Hình như tớ thíchmộtngười rồi á.

Trương Mộc Oản:???

Phương Phỉ Phỉ: Thi Thi, cậuyêuđương rồi sao?

Hàn Du:anhấy có đẹp traikhông, có ảnh chụpkhông?

Trần Ngư:khôngcho các cậu xem.

Trương Mộc Oản: Là bạn chung phòng với cậu, bọn tớ có trách nhiệm kiểm tra bạn trai cậu, xem cậu có phải bị dụ dỗ haykhông.

Phương Phỉ Phỉ:khôngđúng a, Thi Thi, sao bỗng nhiên cậu lại thông suốt như thế.

Hàn Du: Cùng thắc mắc, Thi Thi, sao cậu lại nhận ra là mình thích người ta.

Trần Ngư: Tớ hônanhấy, hôn xong còn muốn hôn nữa, hôn trộm đến mấy lần luôn. Mặt thẹn thùng.JIP

Trương Mộc Oản: Ra là cậu chủ động theo đuổi người ta.

Phương Phỉ Phỉ: Nữ lưu manh!

Hàn Du: Trong nháy mắt, tôi cảm thấythậtđau tim.

Trương Mộc Oản: Ảnh chụp!

Phương Phỉ Phỉ: Ảnh chụp!

Hàn Du: Ảnh chụp!

Trần Ngư:khôngcho!!!

Trương Mộc Oản: Đồ keo kiệt!

Phương Phỉ Phỉ:khôngchothìthôi, nhưng so với Tần Dậtthìai đẹp trai hơn.

Trần Ngư: Đương nhiên là người tớ thích đẹp trai hơn.

Hàn Du: Cái này là ngườiyêutrong mắt hóa Tây Thi,khôngtính.

Trần Ngư: Chúng tớ vẫn chưa phải là ngườiyêunữa.

Phương Phỉ Phỉ: Khoe ân ái cònkhôngcho xem ảnh chụp, kéo đen!

Trương Mộc Oản: Đồng ý.

Hàn Du: Đồng ý.

Trần Ngư: Tớ còn muốn hỏi các cậu tớ phải thổ lộ như thế nào bây giờ?

Trần Ngư đợi lúc lâu, thấykhôngcó tin nhắn trả lờithìbiết mấy bạnđãkéo đen mình. Trần Ngưkhôngquan tâm nhún nhún vai, dù saothìngày mai các cậu ấy lại khôi phục danh sách bạn tốt ngay ấy mà.

Với lạianhBa còn ở xưởng vũ khí mấy ngày nữa, nhân dịp này,côphải suy nghĩ phảinóivớianhBa chuyệncôhôn rồi lại muốn hônanhchoanhhiểu đây.

Trần Ngư tắt Wechat, rồi mở phần mềm QQ, nhìn hình đại diện màu xám, quyết đoán click vào: Ông nội, con để ýmộtngười.

Tác giả có lời muốnnói:

Ông Ngô đánh xong trò chơi, nhìn thấy tin nhắn của Tây Thithìlập tức kích động, vô cùng vui vẻ gọi nhân viên quán net: Hôm nay ông mời mọi người ở đây uống cocacola.

Nhân viên quán net: Ông nội, hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ vậy ạ.

Ông Ngô: Cháugáiông để ý đàn ông.

Nhân viên quán net: Ôngkhôngsợ … cải trắng nhà ông bị heo ủi mất rồi sao?

Ông Ngô: Ông quan tâm thằng nhóc đó là cải trắng nhà ai làm gì, dù saothìheo là nhà ông, đen thui mập mạp, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mộng Hoa Xuân

Copyright © 2022 - MTruyện.net