Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
  3. Chương 66
Trước /156 Sau

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 66

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Bộ trưởng, Mao đại sư đến.” Cảnh vệ gõ cửa phòng Lâu Tân Thành báo cáo.

Lâu Tân Thành đặt tài liệu xuống, ngẩng đầuđãnhìn thấy Mao đại sư đứng ngoài cửa, cười đứng dậy “Mao đại sư.”

“Bộ trưởng Lâu,thậtngại quá, tôi đến muộnmộtchút.” Mao đại sư xin lỗi.

“Đường núi vốnkhôngdễđimà.” Lâu Tân Thành khoát tay “Bên Lâu Minhđãsắp xếp xong rồi sao?”

Vì chuyếnđiđến thành phố Bình lần này của Lâu Minh, Mao đại sưđãđến xưởng vũ khí trước hai ngày để chuẩn bị, hai ngày qua lại luônđitheo bên Lâu Minh. Nếukhôngphải lần gặp Nghiêm lão tiên sinh này là do Mao đại sư giới thiệuthìLâu Tân Thành cũngkhônggọi Mao đại sư đến đây.

“Tất cảđãsắp xếp xong rồi.” Thực ra, sát khí trong cơ thể Lâu Minhđãđược Trần Ngư phong ấn, những sắp xếp của Mao đại sư trong hai ngày nay căn bảnkhôngcó tác dụng gì.

“Vậy chúng ta đến Nghiêm phủ thôi.” Lâu Tân Thànhnói.

Hai người ngồitrênxe của quân đội chuyên dùng, rời khỏi khu tập thể đến Nghiêm phủ nằm ở phía Đông thành phố Bình, vừađi, Mao đại sư vừa giới thiệu nhà họ Nghiêm với Lâu Tân Thành “Nghiêm Sùng Minhđãtừng là cao thủ sốmộtsố hai trong giới huyền học, hai mươi năm trước bỗng nhiên lui về ởẩn, nhiều năm quakhôngai biết ông ấyđãđiđâu chỉ gần đây mới tra được ông ấy sống ở thành phố Bình.”

“thìra là thế.” Tráchkhôngđược mà tìm mãikhôngcó tin tức gì, Lâu Tân Thành gậtnhẹđầu, lại hỏi “Tôi nhớ là Mao đại sưđãtừngnói, Nghiêm Sùng Minh am hiểu nhất là ‘đuổi giết’.”

“Đúng thế. Ông ta vốn là người trộm mộ,mộtlầnđitrộm mộkhôngcẩn thận đánh thức cương thi trong phần mộ, trong trận chiến sống còn đó (thập tử nhất sinh) ông ta trốn thoát được, sau đó chuyên tâm báo thù.” Mao đại sưnói“Số mệnh của ông ta khá tốt, tư chất cũng tốt,đãbái trưởng môn Nhất Trọng chân nhân của chùa Sùng Dương làm đệ tử tục gia (đệ tửkhôngtu trong chùa), học tuyệt kĩ giết cương thi. Từ đó về sau, ông ta thíchđiđến những vùng núi hoang, mộ hoang tìm giết cương thi.”

“Trộm mộ?” Lông mày Lâu Tân Thành cau lại.

“Đó là chuyện rất lâu rồi, còn bây giờ trong giới huyền học,khôngcòn người theo việc trộm mộ nữa.” Mao đại sư vừa cười vừanói, dù sao người trong giới huyền học đềukhôngthiếu tiền,khôngcần thiết phảiđilấy trộm những đồ vật mà bị gánh lấy luật ‘nhân quả’.

Sắc mặt Lâu Tân Thành lúc này mới khá hơn, tuy rằng ông có việc cầu xin nhà họ Nghiêm, nhưng nếu những người đó là những kẻ trộm mộsẽlàm ông cảm thấykhôngthoải mái.

“Vậy sát khítrênngười Lâu Minh, Nghiêm Sùng Minh …”

“Sát khítrênngười Lâu Minh có điểm giống với sát khítrênngười cương thi, tôi chỉ có thể miễn cưỡng phong ấn lại nhưng làm thế nào để hóa giải hoàn toànthìnhiều năm qua, tôi vẫn chưa tìm được cách nào thích hợp.” Mao đại sưnói“Nghiêm Sùng Minh có kinh nghiệm đấu với cương thi phong phú hơn, nhưng có thể có cách nào giải quyết sát khítrênngười Lâu Minhkhôngthìphải để ông ấy gặp Lâu Minh mới biết được.”

Lâu Tân Thành suy tư rồi gậtnhẹđầu, hai người im lặng cho đến khi chạy đến nhà họ Nghiêm.

Lúc này trong sân lớn nhà họ Nghiêm,mộtông lão quắc thước (khỏe mạnh)đanggiận dữ dạy bảo hai thanh niên nam nữ trẻ tuổi “nóimau,đãxảy ra chuyện gì?”

Nghiêm Hân bị dọa mà giật mình, lặng lẽ né ra sau lưnganhtrai mình.

“Ông nội, là con lấy trộmđi.” Nghiêm Uy biếtkhôngthể giấu, chỉ có thể thànhthậtkhai nhận.

“Con lấyđilàm cái gì?” Ông Nghiêm hỏi.

“Mấy hôm trước, chúng conđinúi Lộc Minh ở ngoại thành chơi, Hân Nhi pháthiệnở đó cómộtcon cương thi.” Nghiêm Uynói“Nên chúng con …”

“Khiđichơithìpháthiện? Mấy đứa là cố tìnhđitìmthìđúng hơn, học được chút công phu như mèo quào mà cho là có thể bắt được cương thi hả?” Ông Nghiêm đập bàn “Con nghĩ cương thi là cái gì? Mấy đứa có khả năng được bao nhiêu chẳng lẽkhôngbiết sao?”

“Ông nội, con cương thi đó cũng bình thường à, con vàanhtraiđãđánh nhau với nó, nó bị bọn con truy đuổi chạy tán loạn khắp nơi, căn bảnkhôngphải là đối thủ của tụi con.” Nghiêm Hânnói.

“Cái rắm. La bàn Huyềnâmcủa tađãbị hỏng, cương thi có đạo hạnh cao như vậy đến ngay ông nội của mấy đứa cũng chưa chắcđãđánh lại, vậy mà hai đứa nhóc các con còn dámnóiđánh nó chạy khắp núi.” Ông Nghiêmkhôngthể tin.

“La bàn hỏng rồi ạ?”anhem họ Nghiêm liếc nhau, vẻ mặt đều thểhiệnsựngạc nhiên và kinh hãi.

“Chắc chắn làcôta.” Nghiêm Hân lập tức nhớ đến Trần Ngư, dù saothìtrước khi đưa cho Trần Ngư la bàn vẫn còn tốt mà,khôngthể có chuyện cầm về đến nhàthìhỏng.

“"côta" là chuyện gì?”

“Cha, cha có khách ạ.” Con dâu của ông Nghiêm làmộtphụ nữ trung niên có khuôn mặt tròn phúc hậu cắt ngang lời của ông.

“Ai vậy?” Ông Nghiêm ngạc nhiên hỏi.

“Ông ấynóilàmộtvị đạo hữu của cha, là Mao đạo trưởng.” Con dâu ông Nghiêmnói.

“Mao Kim Xuyên?” Ông Nghiêm buồn bựcnói, ông Nghiêm do dựmộtlát mới quay ngườiđira sảnh trước.

Mẹ Nghiêm nhìn thoáng qua congái, con traiđangbị mắng té tát, dùng ngón tay chỉ lên trán Nghiêm Hân mắng “Bị ông nội mắng rồi phảikhông. Sau này xem các con còn dám náo loạn nữakhông.”

“Sau này conkhôngdám nữa. Mẹ, conđira ngoài nha, con hẹn bạnđidạo phố rồi.” Nghiêm Hânnóixong, luồn qua người mẹ mình chạy ra ngoài.

Mẹ Nghiêm bất đắc dĩ cười cười.

==

Ông Nghiêmđira phòng khách, xa xađãnhìn thấy hai cảnh vệ đứng canh gác trước cửathìnhíu mày, nét mặt lộ vẻkhôngkiên nhẫnđivào.

Mao Kim Xuyên mang người nào đến làm phiền ông ta vậy?

“Sùng Minh?” Mao đại sư thấy Nghiêm Sùng Minhđiđếnthìvui mừng đứng lên.

“Ông tìm tôi có chuyện gì vậy?” Ông Nghiêm liếc nhìn Mao đại sư rồi lại lướt qua Mao đại sư nhìn Lâu Tân Thành, chắp tay sau lưng ngồi ở ghế chủ nhà.

Hiển nhiên là Mao đại sư hiểurõtính tình của Nghiêm Sùng Minh nênkhôngtức giận, cười rồi giới thiệu Lâu Tân Thành “Đây là Bộ trưởng Bộ quốc phòng Bộ trưởng Lâu. Bộ trưởng Lâu, đây là Nghiêm đại sư Nghiêm Sùng Minh.”

“Nghiêm đại sư?” Lâu Tân Thành khách khí

“Bộ Quốc phòng?” Thời trẻ, Nghiêm Sùng Minhđãgặpkhôngít người có tiền có quyền, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp người của Bộ quốc phòng. Người nàytrênthân đầy sát khí, xem ra là ngườikhôngsợ quỷ thần, vẻ mặt ông Nghiêm nghiêm túc hẳn lên “Hai người tìm tôi có chuyện gì?”

==

Trần Ngư ở bệnh viện theo dõimộtngày, kết quả kiểm trađãcó. Kết quả cho biết thân thể Trần Ngư rất khỏe mạnh, ngay cả chấn động nãonhỏcũngkhôngcó. Lâu Minh vốn định để Hà Thất đưa Trần Ngư về nhưng Trần Ngư kiên quyếtkhôngchịu. Lâu Minhkhôngcó cách nào, đànhnóiHà Thất sắp xếp chỗ ở chocô, đểcômộtmìnhđidu ngoạn trong thành phố Bình.

Ngày hôm nay, Trần Ngưđangnhàn rỗi, nhàm chán,đangđidạotrêncon đườngnhỏtrong thành phố thưởng thức các món đặc sản, xem có thể mua món gì về. Khi tay tráiđangcầm que thịt nướng, tay phảiđangcầm hũ chaothìcánh tay bỗng nhiên bị người chụp lại.

Trần Ngưkhôngcầm chắc, chao vừa mua đổ hơn nửa ra ngoài.

“Quả nhiên làcô!”mộtgiọng nữ hơi kích động vang lên.

Trần Ngư quay đầu lại, cũng nhận racôgáinắm tay mình, đó là Nghiêm Hân –đãgặp vào hai ngày trước “côlàm gì vậy, đổ hết chao của tôi rồi.”

“Đền la bàn cho tôiđi.” Nghiêm Hân thở phì phìnói

“La bàn cái gì? Trần Ngư buồn bựcnói“Chao này tôi chưa ăn miếng nào đâu, mau đền cho tôi.”

“mộthũ chao củacôcó năm đồng, la bàn của tôi có giá mấy ngàn vạn đó.”

“côđịnh lừa ai hả?” Trần Ngư chưa gặp người nàokhôngbiết xấu hổ như vậy, mở miệng là đòi mấy ngàn vạn. Chị đây cực cực khổ khổ cảmộthọc kì mới kiếm được cómộtchút tiền.

“côtheo tôi về nhà,nóirõràng cho ông nội tôi.” Nghiêm Hân giữ chặt tay Trần Ngư định kéo về nhà mình.

“côđùa gì đấy?” Trần Ngư giãy dụa, hất tay Nghiêm Hân ra.

“cô…” Nghiêm Hân giữkhôngđược Trần Ngưthìvô cùng tức giận, ánh mắt quét lên túi vải bên hông Trần Ngư, hai mắt sáng lên, nhân lúc Trần Ngưkhôngchú ý, bổ nhào qua ôm lấy Trần Ngư.

“Á,côlàm gì vậy?” Hai tay Trần Ngư đềuđangcầm đồ,khôngthể làm gì Nghiêm Hân.

Nghiêm Hân đưa tay móc la bàn trong túi vải của Trần Ngư, sau đó xoay người chạyđi, khi cách xa năm mét mới quay người kêu “cômuốn lấy vềthìđến nhà họ Nghiêm số 186 đường Nhân Dân phía Đông thành phố tìm tôi.”

nóixong, nhanh nhẹn xoay người chạy mất.

Trần Ngư sửng sốtmộtlúc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến mức hung dữ gặm sạch xiên thịt dê nướngtrêntay trái và hai miếng chao còn sót lại bên tay phải, sau đó mới lấy điện thoại di động ra, bấm số báo án “Chú cảnh sát, cháu bị cướp.”

Cướp đồ của người ta mà còn báo địa chỉ, phách lối như vậy, muốn tôi tìm tới nhàthìtôi tìm, xemcôcó dám lấy đồ tôikhông?

Năm phút sau, Trần Ngư ‘hoang mang lo sợ’ ngồitrênxe cảnh sát, bên cạnh đồng chí cảnh sát rất có trách nhiệm,khôngngừng an ủicô“côbé, đừng lo lắng, nếuđãbiết ai lấy đồ của cháu,sẽtìm được nhanh thôi.”

“Dạ, cháu tin chú cảnh sát.” Vẻ mặt Trần Ngư vô cùng tin tưởng nhìn chú cảnh sát.

mộtcảm giác vô cùng tự hào trỗi dậy trong ngực chú cảnh sát, sau đó liền đảm bảo, nhất định hôm naysẽtìm được đồ về chocôbé.

Hai mươi phút sau, xe cảnh sát dừng trước cổng nhà họ Nghiêm, vừa vặn gặp ba ngườiđãnóichuyện xong là ông Nghiêmđangđitiễn Mao đại sư và bộ trưởng Lâu ra ngoài.

Mao đại sư thấy xe cảnh sát dừng trước cổngthìhơi kinh ngạc, rồi lại thấy người nào đó từtrênxe cảnh sát bước xuống, hai mắt suýt nữa rớt khỏi tròng.

“Đây có phải làcôbé Trần Ngưkhông?” Lâu Tân Thanh vẫn còn nhớrõTrần Ngư.

“A, đúng vậy.” Mao đại sư vẫn còn chưa định thần lại.

“Chào mọi người, tôi là cảnh sát khu vực đồn phía Đông thành phố Bình, xin hỏi trong các vị có ai là chủ hộ nhà nàykhông?” Chú cảnh sát hỏi.

“Là tôi, xin hỏianhcó chuyện gì?” Ông Nghiêm với vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

“Xin chào, lão tiên sinh, xin hỏi ông có biết ai là Nghiêm Hânkhông?” Cảnh sát hỏi.

“Đó là cháugáicủa tôi. Con bé làm sao thế?” Ông Nghiêm nhíu mày.

“côbé này báo cảnh sát,nóicháugáiông cướp củacôbé nàymộtvật, là vật cổ có giá trị ngàn vạn.” Đồng chí cảnh sátnói“Giá trị đồ vật còn chờ giám định nhưng nếu là đồ cổthậtthìchuyện nàysẽnghiêm trọng đó. Xin ông cho cháugáiông ra để đối chất.”

Ánh mắt sắc bén của ông Nghiêm nhìn thoáng qua Trần Ngư, Trần Ngư cũngkhôngsợ, nhìn thẳng lại. Lúc nàycômới nhìn thấy hai người đứng cạnh ông Nghiêm. Thế là sắc mặt Trần Ngư biến đổi, cười chạy đến ngọt ngào gọi “Mao đại sư, bác Lâu.”

Bác Lâu?? Mao đại sư cứ ngỡ mìnhđangnghe nhầm.

Lâu Tân Thành cũng sững người, nhưng đối mặt với khuôn mặt tươi cười ngây thơ củacôbé, ông chỉ nhàn nhạt gật đầu xem như đáp lại.

“Trần tiểu …” Mao đại sư định gọi là Trần tiểu hữu, nhưng nghĩ đến việc bộ trưởng Lâuđangở bên cạnh ông,đãnóilà đồ đệ của bạn tốtthìkhôngthể xưng hô xa lạ được, vì thế sửa lại “cônhóc, sao con lạiđicùng cảnh sát đên đây?”

“Có người cướp la bàn của con.” Trần Ngưnói

“Cái gì?” Mao đại sư cả kinh, có người dám cướp pháp khí của Thiên Sư sao.

“Mọi người quen nhau sao?” Đứngmộtbên, ông Nghiêmâmtrầm hỏi.

Có Mao đại sư giải hòa, chuyện này tất nhiên làkhônglập án, thế là đồng chí cảnh sát kết thúc công việc, sớm rờiđi.

“Bộ trưởng Lâu, ông còn nhiều việc bận rộnthìvề trước, tôi làmrõhiểu lầm ở đây rồi về sau cũng được.” Mao đại sư muốn bộ trưởng Lâu về trước.

“Được.” Lâu Tân Thành gậtnhẹđầu, nhấc chân vừa muốn lên xethìdừng lại.

“Ông nội, chínhcôgáinày là người làm hư la bàn của chúng ta.” Lúc này Nghiêm Hân từ trong nhàđira, vừa trông thấy Trần Ngưthìvội tố cáo.

“Mao đại sư, chínhcôgáinày dẫn cương thi đến làm lật xe chúng ta làm hại sát khí củaanhBa bùng phát.” Tố cáothìai màkhôngbiết làm,anhBa mềm lòng tha cho các người, các người thế mà lại muốn lừa tôi hả?

Sát khí bùng phát?

Lâu Tân Thành vừa bước chân lên xe, từ từ thu chân về,mộtlần nữađiđến đứng cạnh Mao đại sư.

Mao đại sưnóithầmmộttiếng, hỏng rồi.

“Tôi chờ ông cũng được, đúng lúc tôi cũng muốn đến thăm Lâu Minh.” Mặc dù Lâu Tân Thànhnóinhư vậy nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú Trần Ngư.

Trần Ngưkhônghiểurõ, thấy bộ trưởng Lâu nhìncôthìnở nụ cười ngọt ngào lại với ông.

“Con tên là Trần Ngư hả?” Bộ trưởng Lâu nhìn Trần Ngư cười hiền hậu.

“Dạ.” Trần Ngư gật đầuthậtmạnh, tặng kèm thêmmộtnụ cười càng rực rỡ.

Muốn cho ba củaanhBamộtấn tượngthậttốt.

“Connóisát khí của Lâu Minh bùng phát rồi?” Vẻ mặt bộ trưởng Lâukhôngđổi hỏi.

“Báckhôngbiết ạ?” Trần Ngư nghĩ hôm đó bộ trưởng Lâu đến bệnh viện là do nghe được tin sát khí của Lâu Minh bùng phát.

“Lâu Minhkhôngnóivới bác, chắc là sợ bác lo lắng.” Bộ trưởng Lâu cườinói.

“Thế ạ. Nhưng bác đừng lo lắng, lúc đó conđãphong ấn sát khímộtlần nữa rồi.” Mau nhìn, mau nhìn, con có giỏikhông.

Ánh mắt Lâu Tân Thành lóe lênsựkinh ngạc, sau đó ý vị sâu xanói“Mao đại sưnóicon cònnhỏnhưng tu vi rất khá,khôngngờ lại khá đến mức đó.”

“Dạ, cũng tàm tạm, hắc hắc …” Mao đại sư còn khencônữa kìa, Mao đại sư quả là người tốt.

cônhóc ngốc nghếch! Mặt mo của Mao đại sư vặn vẹo, bất lực mà oán thầm.

“Chút nữa bác và Mao đại sưsẽđến xưởng vũ khí thăm Lâu Minh, con có muốnđicùngkhông?” Bộ trưởng Lâu cười.

“Có thể ạ?anhBanóixưởng vũ khíkhôngcho người ngoài tùy tiệnđivào.” Trần Ngư hỏi.

“Bác đồng ý là được rồi.”

“Tốt quá, tốt quá. Con muốnđi.” Trần Ngư vui vẻ suýt nữa nhảy dựng lên “Bác chờ conmộtchút, con muốn lấy lại đồ cáiđã.”

Trần Ngưnóixong, quay đầu nhìn Nghiêm Hânnói“cômau đem la bàn trả lại cho tôi.”

“côđền la bàn cho tôi trước.” Nghiêm Hânnóixong, kéo tay ông nội, lần nữa tố cáo “Ông nội, chính làcôta, lúc con đưa la bàn chocôta vẫn còn dùng tốt mà, chắc chắn la bàn là docôta làm hư.”

“Nếu hỏng sao lúc đócôkhôngnói, giờ mới hỏi là sao.” Trần Ngư chất vấn.

“Tôi …”

“Câm miệng!” Ông Nghiêm chỉ biết cháugáinhà mình trộm la bàn ra ngoài quấy rối,khôngbiết là lại làm liên lụy đến người khác, lập tức biến sắc mắng “Đưa trả đồ cho người ta, từnhỏôngđãdạy con thế nào, pháp khí của Thiên Sư mà con dám cướpđisao?”

“Con …”

“Cònkhôngđilấy mau?” Ông Nghiêm mắng. Cháugáimình phải dạy dỗ đàng hoàng mới được, tùy tiện cướp pháp khí của người khác là điều tối kỵ vớimộtThiên Sư. Nếu Thiên Sư đó tính tìnhkhôngtốt có thể dùng thuật pháp để nguyền rủa. Pháp khí của mìnhđãtrong tay đối phươngthìviệc nguyền rủa đối phương là chuyện rất dễ dàng.

Nghiêm Hân uất ức dậm chânmộtcái, chạy về phòng đem la bàn ra, tiện tay ném đưa cho Trần Ngư.

Trần Ngư tiếp được la bàn, xem xétmộthồi pháthiệnkhôngcó vấn đề gìthìcất vào trong túi vải.

Ông Nghiêm cònđangđịnh để cháugáimình xin lỗi, nhưng khí ánh mắt chạm vào la bàntrêntay Trần Ngưthìtrong nháy mắt nét mặt trở nênâmtrầm, cho đến khi Trần Ngư quay ngườithìông ta mới lên tiếng “Ngô Lễ là gì củacô?”

“A! Ông biết ông nội của tôi?” Lần đầu tiên Trần Ngư nghe thấy tên ông nội mình do người ngoàinóira.

“Mao Kim Xuyên, nếu ôngđãtìm ông tathìcòn đến tìm tôi làm gì?” Ông Nghiêm dứt lời, cũngkhôngthèm để ý đến Mao đại sư, thở phì phì rồi xoay ngườiđivào trong nhà.

Tác giả có lời muốnnói:

Ông Nghiêm: Cái lão già thúi như ông mà cũng có cháugáià?

Ông Ngô: Hừ, cháugáicủa tôi còn kiếm tiền cho tôi chơi trò chơi nữa đó.

Ông Nghiêm: Cháugáitôi là cháugáiruột đó.

Ông Ngô:thậtlàkhôngdễ dàng a. Vẫn là số tôi tốt,khôngcần sinh cũng có cháugái.

Ông Nghiêm: Mẹ nó!Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Copyright © 2022 - MTruyện.net