Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trongmộtnơi vắng vẻ nào đó ở khu phố cổ.
“Đinh linh linh …”
“Vù vù vù …”
Lần đầu tiên Trần Ngư thấy la bàn vui vẻ như vậy, mà thiếu niên phía đối diện cũngđangngạc nhiên nhìn lục lạc trong tay mình.
“Bọn chúng … biết nhau?” Trần Ngư nghi ngờnói.
“anhcũngkhôngrõ.” Lục Ninh lắc đầu “Vừa lúc nãy, chuông ‘chiêu hồn’ bỗng nhiên vang lên,anhcòn tưởng nó cảm nhận được sát khítrênngười em. Nhưng bây giờthìchắc là nó cảm ứng được la bàn của em.”
“Chuông ‘chiêu hồn’?” Trần Ngư do dựmộtchút rồinói“Có thể cho tôi xemmộtchút đượckhông?”
“khôngđược!” Lục Ninh chưa kịpnóichuyệnthìđứng bên cạnh, Nghiêm Hânđãgiànhnói“anhLục Ninh, đừng đưa chuông ‘chiêu hồn’ chocôta, chínhcôta là người làm hư la bàn của ông nội em đó.”
Lục Ninhkhôngtin tưởng nhìn về phía Nghiêm Hân, la bàn của ông nội Nghiêm có uy lực mạnh mẽ, nào có dễ dàng làm hỏng như thế.
“anhkhôngtinthìanhhỏianhtrai emđi.” Nghiêm Hân lôianhtrai nhà mình ra làm chứng.
Nghiêm Uy do dựmộtchút rồinói“Đúng là la bàn từ tay vị đạo hữu này cầm vềthìbị hỏng.”
“Tôinóinày,anhem mấy người đừng có bắt nạt người.” Trần Ngư lập tức nổi giận “Mấy người nếukhôngcam lòngthìchúng tađibáo cảnh sát. Nếu cảnh sátnóitôi làm hư của mấy ngườithìtôisẽbồi thường màkhôngcó ý kiến gì.”
“Chuyện của giới huyền họcthìsao có thểđitìm cảnh sát.”nóiđến tìm cảnh sát, Nghiêm Hân nghĩ đến việccôta suýt nữathìbị coi là kẻ cướp mà bị dẫn lên đồn cảnh sát, lập tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch “Nào có Thiên Sư độngmộtchút là báo cảnh sát.”
“Giáo viên tiểu họckhôngdạycôà? Có chuyệnthìphải tìm chú cảnh sát!” Trần Ngư giễu cợt.
“cô…”
“Mọi người đừng ồn ào nữa.” Lục Ninhđãnhìn ra, hai người này có xích mích với nhau, nhưng cậu ta cũng rất tò mò về chuyện chuông ‘chiêu hồn’ của mình và la bàn có thể xuấthiệncộng hưởng. Với lại trước mặt mọi người, Trần Ngưkhôngthể giở trò gì với chuông ‘chiêu hồn’, thế nên vô cùng rộng rãi đưa chuông ‘chiêu hồn’ đến trước mặt Trần Ngư.
“Đây này.”
Trần Ngư kinh ngạc ngẩng đầu, hiển nhiênkhôngnghĩ người này lại rộng rãi đưa pháp khí của cậu ta chocôkiểm tra sau khi bạn cậu ta hết sức ngăn cản. Thế là Trần Ngư lập tức cảm thấy có thiện cảm với thiếu niên này “Cám ơnanh.”
“khôngcó gì.” Lục Ninh mỉm cười, khóe miệngẩnhiệnhai lúm đồng tiền.
“anhLục Ninh …” Nghiêm Hân thấy Lục Ninh đưa lục lạc cho Trần Ngưthìkêu lên.
“khôngsao.” Lục Ninh nhìn Nghiêm Hân cười cười. Nhìn thấy nụ cười của thiếu niên, Nghiêm Hân cònmộtbụng bất mãn bỗng dưng yên tĩnh lại.
Nghiêm Uy nhìn thấy cảnh nàythìlại lắc đầu,rõràng Lục Ninh chỉ coi Nghiêm Hân như emgáinhưng emgáinhà mình lạikhôngnghĩ như vậy a.
mộttay Trần Ngư cầm la bàn,mộttay cầm chuông ‘chiêu hồn’, chẳng biết tại sao,côluôn cảm thấy hơi thởtrênchuông ‘chiêu hồn’ này vô cùng quen thuộc, dường như làcôcũngđãsử dụng pháp khí này.
“anh… A …, ngại quá, tôi tên Trần Ngư,anhtrêngì?” Trần Ngư cảm thấy thiếu niên này rộng rãi, phóng khoáng, thế nên khinóichuyện cũng lịchsựhơn.”
“anhlà Lục Ninh.” Lục Ninh tự giới thiệu.
“Lục đạo hữu.” Trần Ngư lắc lắc chuông ‘chiêu hồn’ trong tay hỏi “Tôi có thể hỏi pháp khí này có công dụng gì và nguồn gốc của nókhông?”
Lục Ninhnhẹgật đầu,nói“Chuông ‘chiêu hồn’ là pháp khí bà nộianhđể lại, công dụng chủ yếu là để gọi hồn. Hồn ma có đạo hạnh ba trăm trăm đổ xuống, nghe được tiếng chuôngsẽkhôngtự chủ mà mấtđithần trí, mất sức chiến đấu.”
“mộtlần rung chuông có thể khống chế được mấy hồn ma?” Trần Ngư hỏi.
“Tu vi củaanhcó hạn, mỗi lần nhiều nhất được khoảng ba đến năm hồn ma, nếu như đều là ác ma đạo hạnh ba trăm nămthìmộtlần nhiều nhất là được hai con.” Lục Ninh đáp.
“Là thế sao …” Trần Ngư suy tư gậtnhẹđầu,cônâng cao lục lạc lên lần nữa,mộtcơn gió thổi qua, lục lạc lắc lư mấy lần nhưngkhôngcó tiếng chuông vang lên. Khác thường như thế nhưng Trần Ngưkhôngcảm thấy có điều gì kỳ quái, trong lòngcôthậm chí còn cảm thấy, uy lực của chuông ‘chiêu hồn’ nàykhôngthể kém như vậy được.
“Trả lạianhnày, cám ơn.” Trần Ngư cũngkhônghiểu tại sao mình lại hiểurõ… pháp khí này như vậy.
“khôngcó gì.” Lục Ninh lại đeo lục lạc bên hông.
“La bàn này là ông nội để lại cho tôi. Có thể lúc còn trẻ, ông nội tôi và bàanhquen biết nhau nên hai pháp khí này cũng nhận biết nhau.” Trần Ngư suy đoán “Ông nội tôi tên Ngô Lễ,anhcó nghe bàanhnóiđến tên nàykhông?”
Lục Ninh lắc đầu, trả lời “anhchưa gặp bà nội bao giờ, trước khianhsinh ra, bàđãqua đời rồi.”
“Ây …” Trần Ngưkhôngngờ là nghe được câu trả lời như thế, lập tức lúng túngkhôngbiết phải làm sao.
“khôngsao.” Lục Ninh thấy thái độ lúng túng của Trần Ngưthìcười lênmộttiếng. Vẻ mặt này xuấthiệnở người bình thườngthìcó thể hiểu được, nhưng Thiên Sư đều biết, người sau khi chết chỉ là đếnâmphủ để đầu thai mà thôi. Nên đối với việc người nhà qua đời, Thiên Sưkhôngbuồn khổ nhiều như vậy.
“Đinh!”
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Ngư vang lênâmbáo tin nhắn, Trần Ngư lấy ra xem, vẻ lúng túng nháy mắt chuyển thành vui vẻ.
anhBa (Buổi chiều nayanhvề lại thành phố, chúng tađiăn cơm nha.)
anhBa về rồi! Trần Ngư vô cùng vui vẻ, hoàn toànkhôngcòn tâm trạng tò mò về chuông ‘chiêu hồn’ nữa,côvẫy vẫy tay với ba người “Tôi có việc phảiđitrước đây, có duyên gặp lại.”
nóixong, Trần Ngư cũngkhôngchờ đối phương đáp lại, quay người chạyđimất, lưu lại vẻ mặt kinh ngạc của Lục Ninh.
==
Trần Ngư tốnmộtbuổi chiều, tắm rửa, gội đầu, thaymộtbộ quần áo mới, nếukhôngphảicôlà người chưa bao giờ trang điểm, chắc chắn làsẽtự mình trang điểmmộtphen.
Bởi vì thể chất đặc thù của Lâu Minh cần hạn chế tiếp xúc với người khác, nên việcanhgọi là về lại thành phố, thực ra là vềmộttòa nhà ở ngoại ô thành phố màkhôngphải là vào nội ô.
Khi năm giờ, trời dần tối, Trần Ngư ngồi trong phòng khách, hai mắt nhìn qua ô cửa sổ ra ngoài đường.
mộtlát sau, đèn xe Jeep chiếu vào sân, ngay sau đó có ba chiếc xe Jeep dừng trước sân, Trần Ngư bị lóa mắt,mộtchút rồi nhìn thấy Lâu Minh, liền vui vẻ chạy ra đón “anhBa!”
Trần Ngư chạy nhanh đến trước mặt Lâu Minh.
“Em chờ lâu chưa?” Lâu Minh nhìn nụ cườitrêngương mặt Trần Ngư, môi cũng vô thức nở nụ cười theo.
“Dạ, em chờ rất lâu đó, ba ngày luôn.” Trần Ngư tính toánrõràng,côđãba ngàykhôngnhìn thấyanhBa, TV thườngnói,mộtngàykhônggặp như ba năm, cái này, bốn bỏ năm lên là mười năm. Mười năm đều có thể sinh em bé luôn rồi.
“Xin lỗi em, sau nàykhôngnhư vậy nữa.” Lâu Minh thấy Trần Ngưnóinghiêm túc, nghĩ làcôthấy buồn chánthìvô cùng đau lòng.
“anhnhớ nha.” Trần Ngư nhớ kĩ câu này.
“anhhứa mà.” Lâu Minh cười đảm bảo.
“Hi hi …” Trần Ngư cười đắc ý, dường nhưđãchiếm được món hời lớn vậy.
nóiđến chiếm món hời, ánh mắt Trần Ngư lạikhôngtự chủ rơi lên môi Lâu Minh, sau đó … mắt Trần Ngư lóe lên nghi ngờ “anhBa, hình nhưanhgầyđi?”
Đúng thế, tuykhôngrõràng nhưng người Lâu Minh nhìn ốm hơn, môi cũng nhợt nhạt hẳnđi.
Lâu Minh cứng người lại, sau đó điềm nhiênkhôngcó việc gì cười “Gần đâyanhbận quá,khôngcó thời gian ăn bữa cơm ngon.”
“Vậy chúng tađiăn cơm liềnđi, trợ lý Hàđãchuẩn bị nhiều món ngon lắm.” Trần Ngư nghe thấy Lâu Minhnóikhôngđược ăn ngonthìkéo Lâu Minh vào nhà, hoàn toàn quên Mao đại sư và bộ trưởng Lâuđangđứng phía sau.
Mao đại sư và Lâu Tân Thành nhìn hai người, Mao đại sư còn đỡ, trước đóđãtừng thấy qua nhưng Lâu Tân Thànhthìkhônggiống. Lâu Minh như thế này là lần đầu tiên ông chứng kiến,không, nếu ở bệnh viện được coi làmộtlầnthìđây là lần thứ hai.
Hai lần đều là đối xử với cùngmộtngười, hai lần đều là Lâu Minh mà ông chưa bao giờ gặp qua.
Bộ trưởng Lâukhôngtự chủ mà nhớ tới mấy tháng trước, bà xã gọi điệnnóicho ông, muốn tìmmộtcôgáicó số mệnh cực kỳ cao quý để mai mối làm vợ cho Lâu Minh. Lúc đó bà xã ôngđãnóithế nào, hình như là, Lâu Minh luôn luôn lẻ loi trơ trọi ởmộtmình trong biệt thựnhỏ, thực ra trong lòng nó rất khao khátsựấm áp của gia đình. Nó thậm chí vìđigặp Tông Tông mà mạo hiểm dùng bùa trấn sát để trấn áp sát khí về nhà.
Bộ trưởng Lâu chưa từngnóivới bà xã nhà mình chuyện sát khítrênngười Lâu Minhsẽảnh hưởng đến tuổi thọ củaanh. Nên khi bà xã mình vì chuyện của Lâu Minh mà tìm người mai mối vợ cho con, mặc dù ôngkhôngđồng ý lắm nhưng cũngkhôngphản đối. Đồng thời, cũng bởi vì ông biết là Lâu Minhsẽkhôngđồng ý nênkhônghết sức ngăn cản bà xã.
Nhưng nếu như … nếu như có thể tìm đượcmộtngười có thể làm cho Lâu Minh có được thần sắcnhẹnhàng như vừa rồi, bộ trưởng Lâu nghĩ, bỗng nhiên ông có thể hiểu được tâm trạng của bà xã nhà mình.
“Lâu Minh vớicôbé kia vẫn ở chung với nhau như thế sao?” Hai ngày này, bộ trưởng Lâuđãcho điều tra rất nhiều tư liệu về Trần Ngư, bao gồm cả việccôbị lừa bán lúcnhỏ, sau đó được Trần Dương đón về từ tỉnh Thanh Sơn, ngày đầu tiên liền chạy đến biệt thựnhỏ, cả chuyện nửa đêm thường xuyên trèo tường tìm con trai mình.
Vì … Trần Ngư là người duy nhấtkhôngsợ sát khítrênngười Lâu Minh.
“Trần Ngư là người duy nhấtkhôngbị sát khí của Lâu Minh làm ảnh hưởng, cũng là người duy nhất Lâu Minhkhônghề e dè khi tiếp xúc, cho nên, Trần Ngư là người rất đặc biệt với Lâu Minh.” Mao đại sư đáp.
“Lâu Minh thích ở cùngcôbé.” Bộ trưởng Lâu tựa như hỏi lại tựa như trả lời.
==
Bữa cơm tối là bốn người ăn, khẩu vị của Trần Ngư rất tốt, nhìncôăn ngon, những ngườitrênbàn cũngkhôngtự chủ mà ăn nhiều hơn bình thườngmộtchút.
Trần Ngưkhôngchỉ gắp đồ ăn cho mình mà thỉnh thoảng còn gắp mấy món màcôcảm thấy ăn ngon cho Lâu Minh. Lâu Minh thấy thế chỉ cười cười rồi ăn hết đồ ănkhôngchừa lại chút nào.
“anhBa, khi nào chúng ta về lại Đế Đô?” Trần Ngư hỏi
“Em nhớ nhà hả?”
“anhtrai gọi điện hỏi em khi nào về?” Trần Ngư giải thích.
“Vốn định là tối nay bay nhưng dự báo thời tiếtnóiĐế Đô có bão có khả năng máy baykhônghạ cánh được, nên có thể ngày mai chúng ta mới về được.”
“Thế ạ.” Trần Ngư chọc chọc bát cơm, hai mắt đảo vòng vòng.
“Em lại nghĩ gì thế?” Hai mắt Trần Ngư chuyển động quárõràng, Lâu Minh muốn xem nhưkhôngthấy cũng khó.
“Em … emđangsuy nghĩ chuyện tối nay.” Trần Ngư chột dạ rũ mắt xuống, tuyệt đốikhôngthể choanhBa biếtcôđangsuy nghĩ đến chuyện tối naysẽchạy đến phònganhBa tỏ tình hay là để về đến Đế Đô mới tỏ tình.
“Đêm nay?” Lâu Minh ngạc nhiên “Ban đêm em có chuyện gì muốn làm sao?”
“A …”
“Trần tiểu hữu có phải muốnđichơi chợ makhông?” Mao đại sư chợt nhớ đến chuyện Nghiêm Sùng Minhnóiđêm nay có chợ ma nên đoán.
“Dạ, đúng rồi!” Trần Ngư cảm kích nhìn thoáng qua Mao đại sư,côcònđangtìm cớ đây.
“Chợ ma?” Bộ trưởng Lâu tò mò nhìn Mao đại sư “Là … loại chợ giống như trong truyền thuyết, nơi các hồn ma tụ tập?”
“Đúng vậy.” Mao đại sư giải thích “Bình thường, chợ masẽđược tổ chức vào rằm tháng bảy, lúc đó cửaâmmở ra, các loại hồn ma dướiâmphủsẽđược trở lại dương gian, có thể cùng người thườngđichợ mua sắm hàng hóa. Ban đầu chỉ làmộtsố người thường có thể nhìn thấy hồn ma đem hàng hóa đến giao dịch, sau này phát triển thành chợ ma. Nhưng chợ ma ở thành phố Bìnhkhônggiống với chợ ma rằm tháng bảy lắm, chợ ma này là nơi tụ tập của cáccôhồn dã quỷkhôngthểđiđầu thai, cùngmộtsốyêutinhđãtu luyện thành công đến tham gia.”
“Loại chợ ma chocôhồn dã quỷ như thế này cũng cho Thiên Sư tham gia sao?” Lâu Minh nhíu mày hỏi, hồn ma và Thiên Sưkhôngphải đối địch với nhau sao?
“Thiên Sư chỉ bắt những ác ma có tính uy hiếp thôi, hồn ma bình thườngthìkhôngđụng đến.” Mao đại sư giải thích “Với lại, chợ masẽcó người tổ chức và quản lý. Hai bên đều ăn ý,sẽkhôngxảy ra việc gì.”
“Chợ ma lần này là ai tổ chức?” Trần Ngư tò mò hỏi.
“Nghenóilàmộtchồn tinhđãtu hành được năm trăm năm Hoàng Đại Tiên.” Mao đại sư cườinói, thực ra BOSS chân chính phải là Nghiêm Sùng Minh, nếu Nghiêm Sùng Minhkhôngngầm đồng ýthìmộtcon chồn năm trăm năm nào dám phách lối.
“anhBa … nhiều năm rồi em chưa đượcđichợ ma, dù sao tối nay cũngkhôngbay được,khôngbằng chúng tađixemmộtchút nha.” Trần Ngư đề nghị.
“Emđiđi,trênngườianhcó sát khísẽlàm ảnh hưởng đến các loại ma quỷ kia.”
“Có em ở đây mà, em giúpanhphong ấn a.” Còn có thể nhân cơ hội ‘sàm sỡ’anhBa nữa, ánh mắt Trần Ngư lập tức khóa chặt môi Lâu Minh.
“Được đó, vậy em vẽ bùa trấn sátđi.” Mắt Lâu Minh sáng lên.
Bùa … bùa trấn sát.
Trần Ngư chợt cảm thấy, bùa trấn sát ngàythậtđáng ghét, là ai phát minh ra đồ quỷ này vậy chứ!
==
Địa điểm chợ ma cũng đúng là ở vùng ngoại thành nên hai ngườiđikhôngmất bao nhiêu thời gian, chỉ hai mươi phút là đến nơi. Lần đầu tiên Lâu Minh tham gia chợ ma, nhìn những hồn ma, quỷ đủ các hình dáng kỳ quái ngồi xổm trước các quầy bán hàngthìcảm giácthậtmới lạ.
“Bọn họ bán gì vậy?” Lâu Minh chỉmộthồn ma khoáctrênngười mấy cỏ cây xanh, hỏi, trước mặt hồn ma này chẳng có gì cả.
“Đó làmộtcon ma rơi xuống nước, nó bán những cây rong rêutrênngười nó.” Trần Ngưnói.
“Cây rong cũng có thể bán à?” Lâu Minh kinh ngạc.
“Số của nó khá may mắn, nơi rơi xuống cóâmkhí nặng hơn nêntrênthân mới bị quấn mấy cây cỏ Cửuâm. Cỏ Cửuâmcó thể bổ sungâmkhí cho hồn ma, có tác dụng ổn định hồn thể, giống như tác dụng của nhân sâm đối với con người chúng ta.”
Làm ma rơi xuống nước mà cũng được coi là số may mắn.
“Đây có phải là ma thắt cổkhông?” Lâu Minh chỉ vàomộtma nữ có cái lưỡi thè ra gần sát đất.
“Đúng vậy ạ.” Trần Ngư nhìn thoáng qua đồ vật để trước ma thắt cổ “Cái nó bán làmộtcái trâm cài tóc, chắc là đồ của nó khi còn sống, có oán khí cực nặng, làmộtvật để nguyền rủa rất mạnh.”
“Thứ này cũng có thể lấy bán sao?” Lâu Minh vừa nghe trâm cài tóc này là vật để nguyền rủathìnhíu mày.
“anhBa, đây là chợ ma. Mấy đồ được bán hầu như chẳng có đồ nào tốt với người sống cả.” Trần Ngư ghé vào tai Lâu Minhnóinhỏ.
Lỗ tai Lâu Minh hơi ngứa, nhịnkhôngđược mà tránh về saumộtchút.
“anhBa, chúng tađilên phía trướcđi. Phía đó có mấyyêutinh, đồ của họ bánsẽthú vị hơn đó.” Trần Ngư cũng cảm thấy những món đồ kỳ quái nàykhônghợp để hai ngườiđihẹn hò ngắm.
Đúng thế, đây là lầnđichơi bên ngoài đầu tiên sau khi Trần Ngư nhận ra là mình thích Lâu Minh, nên cũng phải tính là hẹn hò chứ.
“Vù vù vù …”
“Đinh linh linh …”
Mớiđiđến gần mấy quầy hàng củayêutinh, la bàn trong túi Trần Ngư chợt rung lên, ngay sau đó,mộthồi chuông quen thuộc cũng vang lên.
Tiếng chuông ‘chiêu hồn’ vừa vang lên, tất cả hồn ma trong chợ ma đột ngột ngẩng hết đầu lên, líu ríu tìm nơi phát ra tiếng chuông. Lục Ninh vội đè lục lạc bên hông lại,khôngcho nó kêu nữa.
“Vù vù vù …”
“Đinh linh linh …”
Dường nhưđangđáp lại la bàn, chuông ‘chiêu hồn’ lại vang lên.
“Vị đạo hữu này, cậuđãđến chợ mathìnên tuân thủ quy định ở đây.”mộtngười mặc cáo choàng dài màu vàng (màu lông chồn)điđến trước mặt Lục Ninh, giọng điệukhôngvui vẻ gì, cảnh cáo.
“Xin lỗi, tôisẽlàm nó yên lặng ngay.” Lục Ninh vội vàng xin lỗi.
Tất nhiên Trần Ngư cũng nhận ra các hồn mađangxao động,cônhìn thoáng qua thiếu niên đứng cách đókhôngxa, đưa tay vỗ vỗ la bàn “Yên lặng.”
La bàn nghe lời an tĩnh lại, tiếng chuông ‘chiêu hồn’ trong nháy mắt cũng ngừng lại.
Lục Ninh thở dàithậttomộthơi, lại xin lỗi Hoàng Đại Tiênmộtlần nữa, rồi quay đầu đối diện với Trần Ngư.
“Trần đạo hữu?anhđangthắc mắc sao chuông ‘chiêu hồn’ lại kêu lên, hóa ra là em à.” Ra chợ ma gặp người quen, Lục Ninh rất vui vẻ.
“Làm choanhgặp rắc rối, tôi xin lỗi nha.” La bàn gây phiền phức, tất nhiên là Trần Ngư muốn xin lỗi.
“khôngsao, em đâu phải cố ý.” Thiếu niên cười thoải mái, hai lúm đồng tiênnhỏnhỏlạiẩnhiện, cho dù ở nơiâmtrầm như chợ ma cũng lộ ra sức sống bừng bừng.
“anhđến đây mua cái gì à?” Trần Ngư tò mò hỏi.
“Đá Thái Sơn.” Lục Ninh đáp.
“Đá Thái Sơn? Ở đây cũng có bán đá Thái Sơn à?” Đá Thái Sơn là đồ vật dùng để trấn tà (xua đuổi cái xấu) thường dùng nhất trong giới huyền học. Đá Thái Sơn có công lực trấn tà tự nhiên, tuykhônglớn lắm nhưng lại có đặc tính tà makhôngxâm chiếm được. Cho nên, đá Thái Sơn ở nơi cóâmkhí, sát khí càng lâuthìcông hiệusẽcàng tốt. Bình thường đá Thái Sơn có thể vừa ý Thiên Sư phải trải qua mấy trăm nămâmkhí sát khí ăn mòn.
“Ông nội Nghiêmnóiở đây có nênanhvà Nghiêm Uy, Nghiêm Hân đến tìm xem.”
“Bọn họ cũng tới?” Trần Ngư chẳng có tình cảm gì vớianhem họ Nghiêm, với lại mỗi lần gặp Nghiêm Hân là lại muốn gây lộn. Hôm nay, khó có dịpcôvà Lâu Minh ra ngoài hẹn hò,khôngmuốn gặp người làm mìnhkhôngvui, thế là quay người kéo Lâu Minh địnhđira chỗ khác.
Chỉ là khicôquay đầuthìthấy sắc mặt Lâu Minh khác thường “anhBa,anhsao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
“anhkhôngsao.” Lâu Minh chột dạ, rời mắtđichỗ khác.
“Có phảianhkhôngthoải máikhông, hay là chúng ta về thôi.” Trần Ngư lo lắng, cầm tay Lâu Minhnói.
Trong chớp mắt được Trần Ngư nắm tay, nắm đấm tay Lâu Minh chợt buông lỏng, nỗi chua xót trong lòng chợt vơiđirất nhiều “anhkhôngsao, em cứnóichuyện với bạn thêm chút nữađi.”
Bạn? Trần Ngư quay đầu liếc Lục Ninh, Lục Ninh thấy Trần Ngư nhìnthìmỉm cười mang theo hai lúm đồng tiền đángyêuvớicô. Trần Ngư lễ phép gật đầu xem như đáp lễ. Sau đó quay đầu, giật giật tay áo Lâu Minh làm Lâu Minh cúi người xuống, lúc này mớinhỏgiọngnói“Thực ra em vàanhtakhôngquen biết lắm.”
Lâu Minh sững người, suy nghĩ trong đầu chợt đượcmộttia chớp xoẹt qua, sáng bừng lên.
“anhBa, chúng ta vềđi, ở đây chẳng có gì thú vị hết.” Trần Ngư đến chợ ma vốn là được ở bên Lâu Minh, nếuanhBađãkhôngthích ở đâythìbọn họ về nhà cũng được. Đợi ngày mai về Đế Đô,côcó thể làm tổ cả ngày ở biệt thựnhỏcủaanhBa.
Trần Ngư nghĩ vậy liền cảm thấy vui vẻ.
“anhLục Ninh, tìm được rồi nè,anhmau đến …” Giọng của Nghiêm Hân chợt truyền đến từ phía sau.
“Trần đạo hữu,anhđitrước …” Lục Ninh chào Trần Ngư.
“anhđiđi, chúng tôi cũng phảiđiđây.” Trần Ngư vẫy vẫy tay.
Lục Ninh gật gật đầu rồi quay ngườiđivề hướng Nghiêm Hân, còn Trần Ngưthìkéo tay Lâu Minh, cười trộm rồi bước ra ngoài.
điđượcmộtlúc, Lâu Minh chợt pháthiệntay của hai người vẫn nắm lại với nhaukhôngbuông,anhdừng lạimộtchút, rồi bỏ qua nỗi tiếc nuối trong lòng, định rút tay ra.
Nhưng tayanhvừa khẽ độngthìTrần Ngư chợt cầm chặt hơn, Lâu Minh kinh ngạc nhìn lại.
“Mấy hồn ma này thích chèo kéo khách lắm, em nắm tayanhthìbọn nósẽkhôngdám nữa.” Trần Ngư nghiêm trangnói.
thậtsao? Từ nãy đến giờ có gặp trường hợp chèo kéo khách nào đâu nhỉ? Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng Lâu Minh cũngkhôngrút tay ra nữa.
Vẻ mặt Trần Ngư hơi hơi đắc ý, nhưngcôcúi đầu xuốngkhôngdám cho Lâu Minh thấy mặt mình.
“Em phải nhìn phía trước chứ, cẩn thậnkhôngté bây giờ.” Lâu Minh nhắc nhở.
“không…” Chữ cuối còn chưanóira khỏi miệng, chợtmộtluồng khí khổng lồ ập tới thổicôbay về phía trước. Trong chớp mắt hai người bay lên, Lâu Minh duỗi tay ra ôm Trần Ngư vào lòng, làm đệm thịt cho Trần Ngư khi rơi xuống đất.
“A a a …”
Như cuồng phong quét qua, chợ ma vừa trong cảnh yên bình bỗng nhiên biến thành cảnh đất đá bay mù trời, xung quanh kêu khóc hãi hùng, ma quỷ,yêutinh kinh hoảng chạy trốn khắp nơi nhưng lại bịmộtnguồn lực vô cùng lớn hút bayđi.
“Ma Vương!” Trần Ngư bò lên từ dưới đất, liếc nhìn Ma Vươngđangbay giữakhôngtrung, há to miệng cắn nuốt hồn phách của ma quái tham gia chợ ma. “Tại sao lại có Ma Vương ở đây?”
“Chạy mau!” Hoàng Đại Tiên (chồn tinh) định cứu mấy hồn ma sắp bị cắn nuốt nhưng tốc độ cắn nuốt của Ma Vương thựcsựlà quá nhanh.
“anhLục Ninh!” Nghiêm Hân cũng bị lực hút bay lên, mặc dù Ma Vươngkhôngcắn nuốt sinh hồn (hồn người sống) nhưng nósẽkhôngngại chomộtchưởng để người đó chếtđirồi cắn nuốt.
“Hân Nhi!” Nghiêm Uy và Lục Ninh mỗi người nắmmộttay Nghiêm Hân mới miễn cưỡng kéo lại được.
“Chúng ta chạy mau!” Nghiêm Uy nắm tay Nghiêm Hân định chạyđi.
“Hai ngườiđitrướcđi.” Lục Ninh rút kiếm gỗ đào, nhíu mày nhìn Ma Vương.
“Lục Ninh, chúng takhôngphải là đối thủ của Ma Vương đâu, chúng ta chạyđitrướcđi, rồianhsẽ gọi cho ông nội ngay.” Trong chợ makhôngcó tín hiệu điện thoại, chỉ có thể chạy ra ngoài rồi gọi điện thoại.
“Hai người chạy trướcđi, em cứu được mấy ngườithìcứ cứu.”
“Việc nàykhôngcó quan hệ gì với cậu mà!” Nghiêm Uy gấp muốn chết rồi.
“Ma Vương là do em thả ra.”
“Đá Thái Sơn đâu phải do cậu mang tới, cậu làm sao biết nó là vật phong ấn Ma Vương chứ.”thìra là, lúc nãy Lục Ninh vừa mới mua được đá Thái Sơn,đangmuốn dùng linh lực để thăm dò phẩm chất của đáthìkhôngcẩn thận phá giải phong ấn bên trong, làmmộtcon Ma Vương vô cùng hung ác từ đâu bỗng chạy ra.
“Hai người đừng để ý đến em, mau chạyđi.” Coi nhưkhôngphải là vì nhữngcôhồn dã quỷ này,thìmộtcon Ma Vương hung dữ như thế nàythìcậu ta cũngkhôngthể để cho nó rời khỏi đây. Lục Ninh cởi chuông ‘chiêu hồn’ ra, ném về phía Ma Vương.
“Đinh linh linh …”
Chuông ‘chiêu hồn’ rung lên trong bầuâmkhí dày đặc, phát ra từng hồi chuôngâmvang. Ma Vương dường như bị làm phiền đến mứckhôngcòn kiên nhẫn nữa, vung tay lên tungmộtchưởng đánh bay chuông ‘chiêu hồn’ ra ngoài.
“Vù vù vù …”
La bànđangnằm yên trong túi vải của Trần Ngư, vèomộtcái bay ra ngoài, mạnh mẽ đâm vào đầu Ma Vương.
Ai bảo mi dám khi dễ lục lạc, ai bảo mi dám khi dễ lục lạc …
“…” Trần Ngư vì linh lực chưa được khôi phục hoàn toàn, nãy giờ vẫn cònđangdo dự có nên động thủ haykhông.
Tác giả có lời muốnnói:
Trần Ngư: Mày vì la bàn đánhkhônglại người ta nên tới cứu sao?
La bàn: Vù vù vù … (là đàn ông, lúc nào nên ra taythìphải ra tay ngay)Đọc nhanh tại mTruyen.net