Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
  3. Chương 71
Trước /156 Sau

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 71

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trời đêm thành phố Bình tương đối lạnh lẽo, khi Trần Ngư ra khỏi nhà, cảm nhậnsựlạnh lẽo của mùa đông,khôngtự chủ mà rùng mìnhmộtcái.

Lâu Tân Thành đứng bên cạnh xe Jeep cách đókhôngxa, dáng người thẳng tắp, mặc dù tócđãlấm tấm bạc nhưng toàn thân vẫn toát khí thế hiên ngang củamộtngười lính.

“Lạnh lắm sao?” Lâu Tân Thành thấy Trần Ngư run runthìnóivới cảnh vệ đưa Trần Ngư đến “Cậu lấy cái áo khoác đến đây.”

“Vâng.”

“Dạ,khôngcần đâu ạ.” Trần Ngư vội vàng ngăn lại.

“Đêm hôm khuya khoắt tìm con, cũngkhôngthể để con thành cây nước đá được.” Lâu Tân Thành nhìn Trần Ngư, cười vô cùng hiền hòa.

Trần Ngư muốnnóicôkhôngthể đông lạnh thành nước đá được, lúc nãy chỉ là do chênh lệch nhiệt độ trong nhà và ngoài trời làmcôchưa thích ứng được mà thôi, bây giờcôcũngkhôngthấy lạnh lắm. Nhưng đồng chí cảnh vệđãrờiđi,côcũngkhôngtiệnnóigì thêm.

Rất nhanh, đồng chí cảnh vệ đưa đếnmộtáo khoác bông màu xanh quân đội, Lâu Tân Thành cầm lấy rồi tự tay khoác lên người Trần Ngư.

“Dạ, cám ơn bác Lâu.” Trần Ngư xấu hổ cười cười.

Tuykhôngphải là lần đầu tiên Lâu Tân Thành gặp Trần Ngư nhưng đây là lần đầu tiên ông quan sátcôở khoảng cách gần như vậy. Vẻ mặtcônhóc còn nguyên vẻ ngây thơ, như lời Lâu Minhđãnóicôvẫn còn làmộtđứa trẻ. Cho dù bản lĩnh trừ ma củacôcó cao siêu đến đâu nhưngcôvẫn chỉ làcôgáivừa tròn mười tám tuổi. Xem ra là lúc trước ôngđãsuy nghĩ quá nhiều, tình cảm của Lâu Minh vớicôbé này chỉ giống nhưanhtrai với emgáimà thôi.

“Có phải con thấy lạ khi bác lại gọi con ranóichuyệnkhông? Hơn nữa còn vào giờ nàykhông?” Lâu Tân Thành hỏi.

Trần Ngư gật mạnh đầu, ánh mắt ánh lên vè nghi hoặc.

“Vì bác có chuyện muốn nhờ con, nhưng chuyện này lạikhôngthể để Lâu Minh biết nên mới lén gọi con ra ngoài như này.”

“Chuyện có liên quan đếnanhBa sao ạ.” Trần Ngư đoán.

“Con là đứa trẻ thông minh.” Lâu Tân Thành khích lệ.

“Bình thường khinóichuyện về người nào đóthìngười tasẽtránhkhôngđể người đó biết mà.” Vẻ mặt Trần Ngư tò mònói“Bác Lâu, bác muốnnóichuyện gì ạ?”

Lâu Tân Thành nhìn vẻ mặt kích động và tò mò của Trần Ngư, nhịnkhôngđược cườinói“Con rất thích Lâu Minh phảikhông.”

Bị … bị pháthiệnrồi sao??? Trần Ngư ngượng ngùng đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu. Ai da … còn chưa kịp thổ lộđãbị người lớn của đối phương pháthiệnra trước …

“Lâu Minh cũng rất thích con.”

Trần Ngư ngẩng phắt đầu, vô cùng vui mừng,anhBa cũng thíchcôsao?

“Nên bác Lâu có việc muốn nhờ con đây.” Lâu Tân Thành vào đề.

“Dạ, bácnóiđiạ.” Mắt Trần Ngư sáng lấp lánh,âmthầm quyết định, chỉ cầnkhôngtáchcôvàanhBa ra,thìchút nữa dù ba củaanhBanóigìcôcũng đều đồng ý.

“Thể chất của Lâu Minh con cũng biết rồi đó.” Lâu Tân Thành thấy Trần Ngư gật đầu mới tiếp tụcnói“Bởi vì thể chất như vậy nên nó chưa bao giờ có quan hệ gần gũi với người nào cả, từ khi cònnhỏđến giờ, nó vẫn luôn sốngmộtmình trong thế giới riêng của nó.”

“Mẹ của Lâu Minhkhôngđành lòng nhìn Lâu Minh sốngcôđộc như thế, thậm chíđãdùng mọi cách tìmmộtcôgáicó số mệnh cực tốt để mai mối cho Lâu Minh …”

“Con biết, con cũng gặp rồi ạ.” Trần Ngư vẫn còn nhớrõchuyện này, lúc đókhôngcảm thấy gì nhưng giờ nhớ lạithìthấythậtnguy hiểm, suýt nữathìanhBađãbị người khác đoạt mất.

Trần Ngưnói“Mặc dù chị đó rất xinh đẹp, số mệnh lại tốt nhưng chị ấy cũngkhôngthể chịu được khi sát khí củaanhBa bùng phát.mộtkhi sát khí củaanhBa mất khống chếthìrất nguy hiểm.”

Cho nêncôvẫn là người thích hợp nhất,côkhôngsợ sát khí củaanhBa, khi sát khí củaanhBa bùng phát,côcòn có thể hỗ trợ phong ấn, còn ai phù hợp hơn Trần Ngưcônữa chứ.

nóinhư vậy giống như người xưa haynóigì ấy nhỉ, à, trời sinhmộtđôi, Trần Ngư đắc ý nghĩ.

“Dùcôgáikiakhôngbị ảnh hưởng bởi sát khíthìLâu Minh cũngsẽkhôngđồng ý.”

Đó là đương nhiên,anhBa đâu có thíchcôấy đâu.

“Bởi vì Lâu Minhsẽkhôngkết hôn, thậm chí nó chưa bao giờ nghĩ đến việc thíchmộtcôgái, cho dù nó thíchthìcũngsẽkhôngthừa nhận.” Ởmộtmức độ nào đó, Lâu Tân Thành rất hiểu con trai mình.

“Tại sao ạ?” Trần Ngư khó hiểu.

“Bởi vì … Lâu Minh … biết mìnhkhôngsống được lâu.” Vẻ mặt Lâu Tân Thành đau đớn.

“Cái gì??” Trần Ngư hoảng sợ vàkhôngthể tin được “Bácnóigì ạ?”

Nhìn phản ứng của Trần Ngư, Lâu Tân Thành biết mục đích của cuộcnóichuyện đêm nayđãđạt được.

“Mao đại sư vẫn luôn cẩn thận khống chế sát khí của Lâu Minh, bởi vì mỗi lần sát khí bùng phát, thân thể Lâu Minhsẽsuy yếuđimộtphần, tuổi thọ vì thế cũng giảm bớt.” Lâu Tân Thànhnói“Con cũng là Thiên Sư nên chắc chắn là hiểusựtổn thương của sát khí đối với cơ thể con người.”

“Nhưng mà … sát khí trong cơ thểanhBa là trời sinh mà.” Trần Ngư khó hiểunói.

Khi cơ thể bị sát khí xâm chiếmsẽgây ra những tổn thương cho người đó, đây là nguyên nhân Lâu Minhkhôngthể tiếp xúc với người thường. Nhưng sát khítrênngười Lâu Minh là bẩm sinh, có thểnói, thân thể củaanhcó sát khítrênngười nghĩa là thân thể củaanhcó thể chịu được sát khí đó,sẽkhônggiống với cơ thể của người bình thường.

“Tốc độ phát triển cơ thể của Lâu Minhkhôngtheo kịp tốc độ phát triển của sát khí.” Lâu Tân Thànhnói“Từ khi Lâu Minh hai mươi tuổi, thân thể của nó bắt đầu từ từ suy yếu.”

“anhBa … cơ thểanhBa giờđãở mức nào rồi ạ?” Trần Ngư sốt sắng hỏi.

“Năm ngày trước, sau khi sát khí của Lâu Minh bùng phát, cơ thể của nóđãcó chút thay đổi.” Lâu Tân Thành khàn giọngnói“Mao đại sư và Nghiêm tiên sinh đều dự đoán …nóiLâu Minh … sốngkhôngquá ba đến năm năm …”

“khôngthể như thế được!” Trần Ngư đỏ mắt, hốt hoảngnói“Chỉ cần … chỉ cần có thể giải quyết vấn đề sát khí là được rồi mà.”

“Điều này chúng ta đều hiểurõ.” Lâu Tân Thành lặng lẽ lắc đầu “Mười năm qua, bácđãtìm tất cả các đại sư trong giới huyền học, ngay cả người am hiểu nhất về trừ sát khí như Nghiêm tiên sinh đều được bác mời đến nhưngkhôngcó ai có thể giải quyết hoàn toàn sát khítrênngười Lâu Minh được.”

“Sao lại thế được a … Nhất định là phải có biện pháp chứ.” Trần Ngư vội kêu lên “Con …. Ông nội của con rất giỏi, để con tìm ông nội hỏi thử xem.”

Ánh mắt của Lâu Tân Thành sáng lên, mục đích thứ nhấtđãđạt được.

Ôngđãhỏi trước Hà Thất, ông nội của Trần Ngư sau khi rời thôn Đại Mộcthìkhôngthấy tung tích, cậu tađãdùng tất cả các biện pháp màkhôngtìm thấy ông nội của Trần Ngư ở đâu. Người duy nhất có thể trông cậy được là Trần Ngư, Lâu Tân Thành mới dùng phương pháp này để Trần Ngư vô cùng khẩn cấp chủ động tìm ông nội của mình.

Lâu Minh chắc chắnsẽkhôngnóicho Trần Ngư biết chuyện của mình nên chuyện này đành phải để ôngnóira. Chỉ cần Trần Ngư thựcsựquan tâm đến Lâu Minhthìhơn ai hếtcôsẽlà người sốt ruột nhấtđitìm ông nội củacô.

“Nếu ông nội của cháu có thể đếnthìđó là chuyệnkhôngthể nào tốt hơn, nhưngthậtrađãnhiều năm như vậy, bác đối với chuyện có thể giải quyết hoàn toàn sát khítrênngười Lâu Minh haykhôngđãkhôngcòn ôm hi vọng quá lớn. Bác chỉ hi vọng giúp Lâu Minh sống vui vẻ hơn mà thôi.” Lâu Tân Thành thành khẩnnói“Nên … bác Lâu muốn nhờ con, thời gian này xin con hãy luôn ở bên cạnh Lâu Minh, bởi vì con là người duy nhấtkhôngsợ sát khí của nó, với lại … nó rất thích con.”

“Bác Lâu, bác yên tâm, con biết phải làm thế nào!” Trần Ngư gật đầuthậtmạnh, chẳng nhữngcôsẽở bên Lâu Minh mà còn mau chóng giục ông nội đến Đế Đômộtchuyến.

“Vậy Lâu Minh đành nhờ vào con.”

==

trêntrực thăng bay về Đế Đô, bình thường luôn ríu rítkhôngngừng, vậy mà lúc này Trần Ngưkhôngthèmnóicâu nào với Lâu Minh.khôngchỉ ởtrênmáy bay, hẳn là từ lúc rời giường, Trần Ngưđãkhôngnóichuyện với Lâu Minh rồi.

cônhóc xụ mặt, mỗi lần Lâu Minh muốnnóichuyện vớicô, Trần Ngư đều ngoảnh mặtđimộtcách cố ý, dáng vẻ sợ người kháckhôngbiết làcôđangtức giận đây mà.

Lúc ở biệt thự, Trần Ngư còn có chỗ trốn tránh Lâu Minh, bây giờ ngồitrênmáy bay, hai người ngồi song song đối diện, Lâu Minhđãtìm được cơ hộinóichuyện.

“Thi Thi …”

Trần Ngư quay đầukhôngthèm để ý.

“Thi Thi?”

Cả người Trần Ngư đều xoay cảđi.

Lâu Minh nhịnkhôngđược mà bật cười,anhcảm thấy vẻ mặt giận dỗi của Trần Ngư nhìn sao cũngthậtđángyêu“Xin lỗi em.”

Trần Ngư cứng người, thân người xoay nghiêng uốn éo quay trở về nhưng mà vẫnkhôngchịu nhìn Lâu Minh.côbiết tính tình của mình có hơi gàn dở nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Lâu Minh giấucôviệc lớn như thế,thìtâm tình lại sa sút, nhịnkhôngđược mà cảm thấy tức giận.

“Xem ra quả nhiên vấn đề là ởanhrồi.” Lâu Minh vừa dỗ vừa chăm chú nhìn Trần Ngư “Thi Thi … có thểnóichoanhbiết sao em lại giậnkhông?”

Bởi vìanhgiấu em a, sát khí củaanhlàm nguy hiểm đến tính mạng củaanh, thế mà lạikhôngnóicho em biết.

Nhưng mà bác Lâu nửa đêm lén đến tìmcôchính là vìkhôngmuốnanhBa biết. Nếu nhưcônóira, chẳng phải làcôbán bác Lâuđisao?

Trần Ngư suyđinghĩ lại, cuối cùng im lặng lắc đầu.

“…” Lâu Minh thấy Trần Ngưkhôngchịunói, lại pháthiệncônhóc nàyđãchịu để ý đếnanhthìcũngkhônghỏi nữa, mànóisang chuyện khác “Lúc ở xưởng vũ khí, emnóicó chuyện muốnnóivớianhmà, chuyện gì vậy em?”

“Bây giờ emkhôngthểnói.” Trần Ngư nhớ đến ý định tỏ tình của mình, lần nữa im lặng lắc đầu.

“Tại sao?” Lâu Minh khó hiểu.

Từ buổinóichuyện tối qua, Trần Ngư còn rút ra đượcmộtvấn đề quan trọng. Đó chính là, nếukhônggiải quyết hoàn toàn vấn đề sát khítrêncơ thể Lâu Minh,thìdù Lâu Minh có thíchcôđinữathìanhcũngsẽkhôngthừa nhận, như vậy, nếucômà thổ lộthìnăm mươi phần trăm làsẽthất bại.

Với lại, nếukhôngcó cách giải quyết được sát khítrênngười Lâu Minh,côcũngkhôngcó tâm trạng mà tỏ tình gì nữa.

“anhBa, sau này emsẽnóivớianh.” Trần Ngư nghiêm túcnói.

“Được rồi.” Việc gì màkhôngthểnóibây giờ? Đầu óc Lâu Minh mơ hồ bay về Đế Đô.

==

Khi máy bay đáp xuống Đế Đô là rạng sáng, Trần Ngư ở lại biệt thựnhỏnhà họ Lâu đến buổi chiều mới mang theo túi lớn túinhỏcác loại đặc sản làm bộ từ ngoàiđivề nhà mình.

Mẹ Trần thấy congáivề nhàthìvô cùng vui mừng, buổi tối chuẩn bịmộtbàn đồ ăn ngon cho congái.

Nhưng cả bàn đồ ăn chỉ cócôvà mẹ Trần ănthìhơi lãng phí, Trần Ngư ngạc nhiên hỏi “Mẹ, ba vớianhđâu ạ?”

“Sắp hết thăm rồi, ba con còn phải thị sát mấy vùng nông thôn, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya mới về.” Mẹ Trầnnói“Cònanhcon hình như gần đây có án lớn,đãđimấy ngày chưa thấy về.”

“khôngphảianhsắp nghỉ Tết sao mẹ?” Trần Ngư hỏi.

“Công việc củaanhcon rất đặc thù, càng vào ngày nghỉthìcàng bận rộn, năm ngoái nó cònkhôngcó thời gian ăn Tết nữa.” Mẹ Trần nhìn congáinói“Cũng may là năm nay còn có con với mẹ đó.”

“Công việc của ba vớianhbận rộn quá à.” Trần Ngư cảm thán.

“Đúng vậy đó, đúng rồi …” Mẹ Trần nghĩ đếnmộtchuyện “Ông Ngô cũng ăn Tết cómộtmìnhđi, con hỏi ông có muốn đến Đế Đô ăn Tết cùng gia đình mìnhkhông?”

Mẹ Trầnđãsớm nghĩ đến chuyện gặp mặt cám ơn ông lãođãnuôi dưỡng congáimình, chỉ là bà nhiều lần hỏi Trần Ngư nhưng Trần Ngư đềunóiôngkhôngnguyện ý đến Đế Đô chơi.

“Chút nữa để con hỏi ông xem sao.” Thực ra, đêm hôm qua sau khinóichuyện với bộ trưởng Lâu, Trần Ngưđãgửi tin nhắntrênQQ cho ông Ngô, cũngkhôngbiết lúc nào ông nội mới nhắn trả lờicô.

“Reng reng reng …”

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Trần Ngư xem số, nhanh chóng đặt đũa xuống, cầm điện thoại thoại chạy nhanh lên lầu “Mẹ, connóichuyện điện thoạimộtchút.”

“Đứanhỏnày …” Mẹ Trần nhìn congáihấp tấp chạyđi, lắc đầu.

“Mao đại sư.” Trần Ngư đóng cửa phòng lại mới nhấn nút nghe.

“Xin lỗicô, tôi bận quá nên đến giờ mới có thời gian gọi lại cho Trần tiểu hữu.” Giọngnóiáy náy của Mao đại sư từ bên kia truyền tới.

“Tôi biết ngài rất bận.” Sau khinóichuyện với bộ trưởng Lâu, Trần Ngư liền tìm Mao đại sư để tìm hiểu thêm về tình trạng cơ thể của Lâu Minh nhưng Mao đại sư luôn bận việc nênkhôngcó thời gian gặpcô. Trần Ngư đành phải nhắn tin cho ông, hi vọng khi nào ông xong việcthìgọi điện lại chocô.

“Bộ trưởng Lâunóivới tôi làcômuốn hiểurõhơn về tình trạng cơ thể của Lâu Minh.” Mao đại sưnói.

“Vâng ạ, tôi muốn biết rốt cuộc là sát khí trong ngườianhBa là như thế nào và thân thể củaanhBa có thể chịu đựng được đến khi nào.” Mặc dù bộ trưởng Lâuđãnóivới Trần Như nhưngcôvẫn muốn nghe xác nhận từ Mao đại sư.

“Mặc dù sát khí của Lâu Minh vẫnkhôngngừng tăng trưởng, nhưng khoảng thời gian trước vẫn được khống chế rất tốt, chỉ là nửa năm gần đây …đãliên tiếp phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn, bùng phát hai lần, ngủ đôngmộtlần cho nênđãgây ra ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể của Lâu Minh.” Mao đại sư thở dàinói“Đặc biệt là khi ở thành phố Bình, Lâu Minhđãhấp thu sát khí của cương thi nênđãđẩy nhanh tốc độ tăng trưởng sát khí trong cơ thể cậu ấy.”

“Mao đại sư, ngài nghiên cứu lâu như vậy có biết nguyên nhân gìđãtạo nên sát khí trong cơ thểanhBakhôngạ?”

“Sát khí của Lâu Minh đến từ linh hồn,khôngphải do sức mạnh bên ngoài gây nên.” Lúc Mao đại sưnóicâu nàyđãnhìn thoáng qua Nghiêm Sùng Minhđangngồi bên cạnh.

“Linh hồn mang theo sát khí? Như vậy có nghĩa là chỉ cần sát khí chưa bị diệt trừthìcho dùanhBa chuyển thế đầu thaisẽvẫn mang sát khí trong người hay sao?” Trần Ngư vô cùng kinh hãi, linh hồn có thể luân hồi đầu thai, nhưngtrênthế giới này, có rất ít cái gì có thể theo linh hồn trải qua những lần luân hồi tiếp theo.

==

nóichuyện với Trần Ngư xong, Mao đại sư cúp điện thoại ngồi xuống.

“Ôngnóirõmọi chuyện vớicônhóc đó là đểcôbé mời thằng cha Ngô xuống núi hả?” Nghiêm Sùng Minh nhíu màynói.

“Nếu nhưtrênthế giới này có người nào có thể giải quyết được chuyện này, chắc chắn là chỉ còn ông ấy.” Lúc này Mao đại sư mới biết,thìra ông nội của Trần Ngư làmộttuyệt thế kỳ tài vang danh trong giới huyền học vài chục năm trước “Lạc Hà chân nhân.”

“Tôikhônggiải quyết được vấn đề sát khíkhôngcó nghĩa là thằng cha đó nhất định có biện pháp.” Nghiêm Sùng Minh khinh thườngnói.

“Nhưng Trần tiểu hữu là người duy nhấtkhôngsợ sát khítrênngười Lâu Minh.” Mao đại sưnói“Nếu ‘Lạc Hà chân nhân’ có thể bồi dưỡng đượcmộtngười nối nghiệp như vậythìchắc chắn làsẽcó biện pháp.”

“cônhóc kia …” Đêm qua, Nghiêm Sùng Minhđãđithu thập con Ma Vương kia. Con Ma Vương đóđãbị phong ấn trong đá Thái Sơn mấy trăm năm, mặc dù bị đói trong thời gian dài nhưng thực lực của nó vẫn còn rất mạnh. Vậy màcônhóc đó có thể đồng thời điều khiển la bàn và chuông ‘chiêu hồn’ đánh cho Ma Vương bỏ chạy …

“Ngô Lễđãthề, lão tasẽkhôngxuống núi.” Nghiêm Sùng Minhnói.

“Cho nên … mới cần Trần tiểu hữuđimời.” Mao đại sưđãcân nhắc đến điều này.

Nghiêm Sùng Minh nhíu mày lại, vẻ mặt xem thường. Mặc dù cái tên Ngô Lễ kia là kẻ kiêu căng ngạo mạn,yêutiền như mạng, nhưng nếuđãthềthìhắntasẽtuyệt đốikhôngdễ dàng phá vỡ. Nếukhôngthìkhôngcó chuyện nhiều nămđãtrôi qua nhưnghắnta vẫn còn mai danhẩntích.

Tác giả có lời muốnnói:

Bộ trưởng Lâu: Hình như tôi vô tìnhđãngăn trở con đường thổ lộ của con dâu rồi.

Hà Thất: Tha thứ cho tôinóithẳng, bộ trưởng, trình độ trợ giúp của ngàikhôngbằng tôi rồi…Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trác Ngọc

Copyright © 2022 - MTruyện.net