Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hướng Nam đứngmộtbên, “trơ mắt’ nhìn Trần Ngư đưa người cứu trở về, sau đó mới ra hiệu cho quỷ sai rờiđicùng cậu ta.
Linh lực trong người Trần Ngư trong quá trình sử dụng thuật cấmđãbị tiêu hao hết, giai đoạn cuối cùng đều phải dựa vào linh lực của la bàn cung cấp mà chống đỡ, Hướng Nam cũng pháthiệnTrần Ngư sắpkhôngchịu nổi mới kịp thời mang quỷ sai rời khỏi phòng bệnh.
Trước đó, Hướng Namkhôngrờiđilà vì Trần Dương chưa hoàn toàn được cứu trở về, sổ Sinh Tử chưa có thay đổithìcậu ta còn có nghĩa vụ ngăn cản, cậu takhôngrờiđitrước là sợ quỷ sai nhìn ra manh mối.
Trần Ngư chờ Hướng Nam dẫn quỷ sai rờiđi, sức lực chống đỡ cuối cùng tiêu tan, cả người như vũng bùn xụi lơ dưới chân giường. La bàn cũng đột nhiên rơi choang xuống đất.
“Thi Thi!” Ởmộtbên nhìn từ đầu đến cuối, ba mẹ Trần vội vàng chạy tới, thị trưởng Trần nhanh chóng bế Trần Ngư lên.
“Thi Thi, con làm sao vậy, con đừng dọa mẹ mà.” Mẹ Trần run giọng hỏi, bàkhôngthể tưởng tượng được trong cùngmộtngày mà cả con trai congáiđều gặp chuyện, làm sao bà có thể chịu đựng được đây.
“Conkhôngsao … Con chỉ bị đuối sức thôi, ngủmộtgiấc là khỏe thôi mẹ.” Trần Ngư yếu ớtnói“Ba mẹ tìm bác sĩ, kiểm tra xemanhtrai có phảikhôngsao rồikhông.”
Trần Ngưnóixong câu đó, nghiêng đầu quamộtbên, hôn mê bất tỉnh.
“Thi Thi, Thi Thi …” Mẹ Trần thấy congáibỗng nhiên bị hôn mêthìbị dọa mất hồn, bà đưa tay ra lay người congái, vừa lay được hai lầnthìbị ba Trần cản lại.
“Thi Thi chỉ bị choáng vì quá mệt mỏi thôi.” Thị trưởng Trần tỉnh táo hơn bà xã nhà mình nhiều, ông còn nhớrõtrước khi hôn mê congáiđãnói“Bàđitìm bác sĩ coi Dương Dương sao rồi.”
“Dương Dương …” Lúc này mẹ Trần cũng lấy lại tinh thần, hai vợ chồng quay đầu nhìn về giường bệnh, nhìn lên máy điện tâm đồ phía đầu giường,trênmàn hình biểu thị gợn sóng có quy luật và tiếng máy bíp bíp nhắc nhở vô cùngrõràng. Dường như cách đâykhônglâu,mộtchùm sáng chói xuấthiệntrênngười Dương Dương mà họđãnhìn thấy chỉ là ảo giác.
==
Bên ngoài bệnh viện, Hướng Nam thân thiếtnóichuyện cùng quỷ sai “Cậu tên gì?”
“Bẩm Phán Quan đại nhân, tôi tên là Triệu Nghị.” Quỷ sai Triệu Nghị đáp.
“Tôiđãtừng gặp cậu.” Hướng Namnói“Chúng tađãcùng tham gia khóa huấn luyện cho người mới của Hắc Bạch Vô Thường.”
“Đại nhân, ngài còn nhớ tôi sao.” Triệu Nghịkhôngngờ cậu ta chỉ làmộtquỷ sai nhonhỏmà có thể lưu lại ấn tượng trong mắt Phán Quan, lập tức vô cùng kích động “Tôi và đại nhân cùng tham gia khóa huấn luyện người mới của hai đại nhân Hắc Bạch Vô Thường, tôi cũng giống ngài, hôm nay là ngày đầu tiênđilàm đó.”
“Đây là nhiệm vụ thứ nhất của cậu đúngkhông?” Hướng Nam hỏi.
“Đúng thế. Đáng tiếc là thất bại rồi.” Vẻ mặt Triệu Nghị vô cùng ảo não.
“Đây cũng là nhiệm vụ thứ nhất của tôi.” Vẻ mặt Hướng Nam cũng vô cùng ưu sầu, cảm thán “thậtvất vả mới tìm được công việc này a.”
“Đúng thế đó! Tôi thi ba mươi năm mới đậu được công chức.” Triệu Nghị vô cùng đồng cảm.
“Tôi chờ sáu trăm năm mới được làm phán quan, cũngkhôngdễ dàng chút nào.” Hướng Nam ‘vô cùng phiền muộn’nói“Cậunóixem, sao chúng ta lại xui xẻo như vậy chứ, nhiệm vụ đầu tiênđãgặp phải Thiên Sư lợi hại như vậy.”
“Đúng đó, nếutrêndương gian Thiên Sư nào cũng lợi hại thế nàythìchúng ta còn có việc để làm nữakhôngđây?” Triệu Nghị gật đầu phụ họa.
“Công việc có thể giữ haykhôngcòn chưa chắc chắn đâu, cũngkhôngbiết còn có cơ hội làm việc nữakhôngchứ.” Hướng Nam lo lắngnói.
“không…khôngthể nào.” Triệu Nghị kinh hoảng “Chỉ vì chút chuyện này mà chúng takhôngthể giữ công việc này sao?”
“Ai … chỉ có thể trách số phận chúng takhôngtốt.” Hướng Nam ‘oán giận’nói“Cậunóixem, nếu Thiên Sư kia muốn cứu người, saokhôngđể lúc chúng ta chưa tới cứu về trướcđi, sao cố tình đúng lúc chúng ta có mặt ở đó chứ. Cậunóichúng ta phải viết báo cáo như thế nào đây?nóihai quỷ sai chúng takhôngđánh lạimộtThiên Sư, cuối cùng trơ mắt nhìncôta đem người cứu trở về.”
“Đúng rồi ha, chúng ta còn phải viết báo cáo …”nóiđến báo cáo, hai mắt của Triệu Nghị đảo đảo, trong đầu nhanh chóng vạch ra các kế sách, sau đó nhìn Phán Quan đại nhânđanglo lắng, cẩn thận đề nghị “Đại nhân, tôi cómộtkế, có thể bảo vệ công việc của chúng ta,khôngbiết có nênnóira haykhông”
“Cậu cứnóiđi.” Ánh mắt Hướng Nam lóe lên tia sáng vì ‘gian kế’đãthành công.
“Chuyện này cũng chỉ có hai chúng ta biếtrõ, vậy chúng ta cùng thống nhất viết báo cáo.” Triệu Nghị đề nghị “Chúng ta cùng viết là khi hai chúng ta đến bệnh việnthìngườiđãđược cứu mất rồi, Sổ Sinh Tửđãthay đổi, chúng ta cũngkhôngcó cách nào ngăn cản.”
“Viết như vậy có đượckhông?” Hướng Nam ra vẻ khó xử.
“Có thể chứ, khi tôi còn sốngđilàm, đồng nghiệp xung quanh đều làm vậy đó, ma cũng từ người chết mà thành, phương thức làm việc chắc cũng như nhau mà thôi.” Triệu Nghịnói“Với lại, chúng ta chỉ hơi sửa lại trình tự thời gianmộtchút thôi, chẳng gây hại gì cho ai cả.”
Dù sao kết quả cũng làkhôngngăn cản được,khôngbằng tô vẽ thêmmộtchút cho bớt trách nhiệm, dù saothìcông việc khó tìm, người mới khó lăn lộn a!
“Nếu chúng ta có thể thống nhất ý kiếnthìđây là ý hay đó.” Hướng Nam ‘cảm kích’ nhìn Triệu Nghị “Nếu lần này có thể giữ được chức quan này, coi như là vi huynh thiếu hiền đệmộtân tình, sau này có việc gì hiền đệ đều có thể đến tìm huynh.”
“Đại nhân khách khí, đại nhân quá khách khí rồi.” Trong lòng Triệu Nghị mừng thầm, ai nha, đây là lãnh đạo nợ mình món ân tình đó nha, sau này có hi vọng thăng chức, tăng lương rồi nha.
==
Trần Ngư tỉnh lạiđãlà nửa đêm.
“Thi Thi, con tỉnh rồi hả.” Vẫn ngồimộtbên canh giữ cho con, mẹ Trần kích động.
“Mẹ.” Trần Ngư ngồi dậy “anhHai sao rồi ạ?”
Mẹ Trần lấymộtcái gối để sau lưng congái, lúc này ánh mắt phức tạp nhìn congái“Bác sĩđãkiểm tra qua, Dương Dươngđãvượt qua thời kì nguy hiểm, nhưng vết thương vẫn còn rất nguy hiểm, bây giờđangnằm trong phòng bệnh nặng.”
Kết quả kiểm tra của bác sĩ cho thấy, vết thương của Trần Dương vẫn còn, từ góc độ khoa học cho thấy, bị thương nặng như vậythìtrái tim của Trần Dươngkhôngthể nào đập được nữa. Nhưng thần kỳ là, dù bị thương nặng như vậy nhưng trái tim của Trần Dương vẫn kiên cường nảy lên, đồng thời chính cơ thể của Trần Dương từ từ bình phục lại.
Đối vớihiệntượng này, bác sĩkhôngcó cách nào giải thích, sau khi cảm thấy ngạc nhiên thán phụcthìcũng chỉ có cách xem đó là kỳ tích.
“Vậy là tốt rồi. Ba đâu mẹ?” Trần Ngư nghe thấyanhtraikhôngsao, nỗi lo trong lòng mới buông xuống.
Trước lúc té xỉu, mặc dù xác định làcôđãthu hết sinh khí về, nhưng chưa tận tai nghe xác nhận của bác sĩ, Trần Ngư vẫnkhôngyên lòng.
“Ba con thấy các conđãkhôngcó việc gìthìđilàm rồi, công việc của ông ấy chính là như vậy. Con có khỏekhông?” Mẹ Trần lo lắng hỏi “Bác sĩnóicon là do mệt mỏi quá độ, con … con làm việc đó … có thể ảnh hưởngkhôngtốt gì cho conkhông?”
Trong thời gian Trần Ngư hôn mê, mẹ Trần vẫn luôn điều chỉnh thế giới quan của bản thân mình. Từ trước đến giờ, bà chưa bao giờ tưởng tượng được,trênthế giới này lại có những chuyện thần kỳ như vậy, đến mứchiệntại bà cũngkhôngbiết phải hỏi Trần Ngư như thế nào nữa.
“Conkhôngsao, con chỉ mất sức lực thôi, linh lực tiêu hao hơi nhiều,hiệntạiđãkhôi phục được … Ối!” Trần Ngư vừanóivừa định huy động linh lực trong cơ thể xem sao. Nhưng trong nháy mắtcômuốn huy động linh lực,mộtcơn đau nhức kịch liệt chợt từ sâu trong tâm hồn tràn ra làm chocônhịnkhôngđược mà kêu lênmộttiếng.
“Con sao vậy? Có chỗ nàokhôngthoải mái hả?” Mẹ Trần vội kêu lên.
“Conkhôngsao, có thể là do con nằm quá lâu, người hơi tê mỏimộtchút.” Trần Ngư nhìn mẹ Trần cười yếu ớt.
“Vậy để mẹ xoa bóp cho con.” Mẹ Trầnnóirồi bắt đầu xoa bóp cho congáicách qua tấm mền.
Thừa dịp mẹ Trần tập trung xoa bóp, Trần Ngư lại lặng lẽ huy động linh lực trong cơ thểmộtlần nữa, nhưng cơn đau đớn từ sâu trong linh hồn lại tràn ra, dường như toàn bộ máu trong cơ thểcôđềuđangchảy ngược.
Trần Ngư cúi đầu, cắnthậtchặt môi mới kìm nén tiếng kêu rên, trong lòng vô cùng kinh hoảng.
Tại saocôlạikhôngthể huy động linh lực, đó nghĩa là sau nàycôkhôngthể sử dụng linh lực được nữa hay đây chỉ là tạm thời.
Đây là di chứng của thuật cấm sao? Ông nội đâu cónóitới di chứng này đâu. Trần Ngư vội vàng muốn biết nguyên nhân, quay đầu nhìn xung quanh để tìm điện thoại di động của mình, muốn nhắn tin hỏi ông nội.
“Con tìm gì đó?” Mẹ Trần thấy vậythìhỏi.
“Mẹ, mẹ có thấy điện thoại di động của con ở đâukhông?” Trần Ngư gấp gáp hỏi.
“Mẹkhôngthấy, có phải hôm qua conđigấp rồi bỏ quên ở nhàkhông?” Mẹ Trần đoán.
“…” Trần Ngư nhớ lại, lúc đócôđangở trong phòng, chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa lấy la bàn và mấy lá bùa bỏ vào túi vải khoác lên vai,thìnghe dưới lầu có tiếng bình hoa rơi vỡ, sau đócôchạy ngay xuống lầu, chẳng lẽ lúc đócôvẫn còn quên điện thoại ởtrênlầu.
“Thân thểkhôngthoải máithìđừng nghịch điện thoại nữa con, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai mẹ mang đến cho con.” Mẹ Trầnnói.
“Vâng.” Trần Ngư gật đầumộtcái “Mẹ, hôm nay mẹ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mẹ cũng về sớm nghỉ ngơiđiạ.” Lúc này, Trần Ngư rất muốnmộtmình yên tĩnhmộtchút.
“Để mẹ xoa bóp cho con xong rồi qua thămanhconmộtchút rồi mẹ về.” Lúc đầu, mẹ Trần định ở lại bệnh viện qua đêm, nhưng rồi lại muốn về nhà hầm ít canh gà cho Trần Ngư. Giờ lại thêm chuyện Trần Ngư quên điện thoại ở nhà, mẹ Trần suy nghĩ rồi quyết định phải về nhàmộtchuyến.”
“Con khỏe rồi mẹ,khôngcòn tê nữa.” Trần Ngưnóixongthìgiật giật tay chân.
Mẹ Trần nhìn đồng hồ thấyđãhơn mười hai giờ, cũngkhôngkéo dài thời gian, dặn dò congáinghỉ sớm,điqua phòng bệnh của Trần Dương nhìn con qua ô cửa sổ rồi trở về nhà.
Mẹ Trần vừađi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Trần Ngư,côlại huy động linh lực trong cơ thểmộtlần nữa, lần nàykhôngcó mặt mẹ Trần, Trần Ngư dùng hết sức để huy động tất cả linh lực của cơ thể.
“A!!” Trần Ngư bị đau kêu lên thảm thiết.
“Tiểu thư Trần Ngư,côbị làm sao vậy?” Khi Trần Ngư bị đau mà kêu lên thành tiếng,mộtbóng người kêu lên rồi nhảy vào phòng bệnh.
“Trợ lý Điền?” Trần Ngư nhìn Điền Phi bỗng nhiên xuấthiệntrong phòng bệnh, kêu lên.
“Tiểu thư Trần Ngư,côsao rồi? Có chỗ nàokhôngthoải mái sao, để tôiđigọi bác sĩ.” Điền Phi thấy sắc mặt Trần Ngư xám lại, toát mồ hôi lạnh, dáng vẻ vô cùng đau đớn,thìlo lắng hỏi.
Chẳng lẽ tin tình báo có sai lầm,khôngphải bác sĩnóilà chỉ bị mệt mỏi quá độ thôi sao? Xong rồi, xong rồi, nếu tiểu thư Trần Ngư xảy ra chuyện gì, sao cậu ta dám báo với Tam thiếu đây.
“anhđừngđi! Tôikhôngsao.” Trần Ngư ngăn cản “Saoanhlại tới đây?”
“Tam thiếu nghecôbị bệnhthìrất lo lắng nên phái tôi đến đây hỏirõtình hình.” Thực rathìĐiền Phiđãđến từ lâu nhưng do mẹ Trần luôn ở trong phòng bệnh nên cậu takhôngtiệnđivào “Thựcsựlàcôkhôngcó việc gì sao?”
“Tôikhôngsao.” Cho dù có saothìchuyện này bác sĩ cũngkhôngthể giải quyết được “anhnóivớianhBa là tôikhôngsao đểanhấykhôngphải lo lắng.”
“Tam thiếu nghecôxảy ra chuyệnthìvô cùng lo lắng, nếukhôngphải vì thể chất củaanhấy,thìanhấyđãđến đây từ sớm rồi.” Điền Phinóirồi lấy điện thoại ra đề nghị “Hay làcônóichuyện video vớianhấymộtchút, Tam thiếu phải tận mắt nhìn thấycôkhôngsao mới yên tâm được.”
“Được.” Trần Ngư do dựmộtchút rồi gậtnhẹđầu.
Điền Phi thấy Trần Ngư đồng ýnóichuyện video, ánh mắt sáng lên, hấp tấpđitới, bấm ngay cuộc gọi video rồi đưa điện thoại đến tay Trần Ngư. Sau đó tức tốc ra khỏi phòng bệnh, sợ quấy rầy thế giới hai người của Tam thiếu.
Điện thoại được kết nối rất nhanh,trênvẻ mặtanhtuấn của Lâu Minh vô cùng lo lắng “Thi Thi, em sao rồi? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
“anhBa, emkhôngsao.” Trần Ngư ỉu xìu lắc đầu.
“Vậy sao em lại ỉu xìu vậy hả?” Lâu Minh chưa bao giờ thấy Trần Ngư sa sút như vậy “Có phải em lo lắng choanhtrai emkhông?sựviệc của Trần Dươnganhđãnghenóirồi, may mắn là được cứu. Chỉ cầnkhôngnguy hiểm đến tính mạng, thân thểsẽtừ từ khôi phục, em đừng quá lo lắng.”
“Dạ.” Trần Ngư gật đầu.
“Đúng rồi, sao em lại té xỉu, bác sĩnóilà em mất sức quá độ,đãxảy ra chuyện gì sao?”
“Emkhôngsao, chỉ là bị tiêu hao linh lực thôi.”
“Tiêu hao linh lực?” Ở chợ ma thành phố Bình, khi gặp Ma Vương, linh lực của Trần Ngưđãbị tiêu haomộtlần, nhưng lần đó là vì chống lại Ma Vương, lần này là vì …
“Trần Dương là do em cứu sao?” Vẻ mặt Lâu Minh đột nhiên biến đổi “Lúc đó Trần Dương … là do em dùng thuật pháp cứu về sao?”
Lúc đó, bệnh việnđãthông báo Trần Dương tử vong, sau đó lại xảy ra kỳ tích sống lại. Ban đầuanhchỉ cảm thán Trần Dương đúng là phúc lớn mạng lớn, bây giờ nghe Thi Thinóibị tiêu hao linh lực, Lâu Minh chỉ cần suy nghĩmộtchút là kết nối được hai việc với nhau.anhđúng là nên sớm nhận ra, thế giới này làm gì có nhiều kỳ tích như vậy chứ.
“Dạ.” Trần Ngư thànhthậtgật đầu.
“Cải mệnh trái ý trời … em …” Lâu Minh lo lắngnói“Có ảnh hưởng gì đến emkhông?”
Vừa trải quasựviệc cha con nhà họ Liễu đổi mệnh, Lâu Minh biết việc cải mệnh trái ý trờisẽchịu trừng phạt rất lớn,anhsợ Trần Ngư xảy ra chuyện.
“Emkhôngcải mệnh trái ý trời, em chỉ thu lại sinh khí củaanhHai thôi.” Trần Ngưnóirồi bỗng nhiên đỏ mắt “anhBa …”
Lâu Minh nghe Trần Ngưnóikhôngcải mệnh trái ý trờithìthở phàomộthơi, sau đó nhìn trong video hai mắt Trần Ngư đỏ lên “Em … Sao vậy?đãxảy ra chuyện gì?”
“anhBa …” Linh lực bỗng nhiênkhôngthể huy động, thân thể lạikhôngthoải mái, ông nộithìliên lạckhôngđược, trong lòng Trần Ngư sợ hãi, mất tinh thần. Bây giờ lại được Lâu Minh hỏi thăm như vậy, rốt cuộc Trần Ngưkhôngnín được, òa khóc nức nở “anhBa … em … hình như emkhôngthể sử dụng linh lực được nữa rồi, hu hu … “
“Em đừng khóc, em đừng khóc mà.” Lâu Minh thấy Trần Ngư khóc nức nở như thếthìluống cuống tay chân an ủi, vậy màanhlạikhôngthể đến bêncôđược vì thế lại vô cùng đau lòng.
“Nếu emkhôngthể sử dụng linh lực được nữathìlàm sao bây giờ? Hu hu … Mặc dù trước kia emkhôngthích làm thầy trừ ma đâu, nhưng bây giờ em cảm thấy hơi thíchmộtchút rồi, tiền sửa đườngkhôngbiết emđãkiếm đủ hay chưa nữa, hu hu …” Trần Ngư càng khóc càng đau lòng.
“khôngsao,khôngsao đâu, có lẽ linh lực chưa khôi phục lại thôi.”
“trênngười em có linh lực, nhưng em lạikhônghuy động được, hu hu … Làm sao bây giờ …”
“Ngày maianhsẽhỏi Mao đại sư, em đừng khóc nữa, mọi chuyện chưarõràng mà, em đừng suy nghĩ nhiều.”
“Sau này emkhôngthể ra ngoài kiếm tiền được nữa, hu hu …”
“khôngsao, tiền củaanhBa đều cho em, đừng khóc nữa nha.”
“anhBa …” Trần Ngư nhìn Lâu Minh ở bên kia video, khóc càng đau lòng “Nếu emkhôngthể sử dụng linh lực nữa, sau này sát khí củaanhbùng phátthìphải làm sao? Hu hu … emkhôngmuốnanhcó chuyện gì đâu.”
“Em đừng khóc … Em đừng lo lắng choanh,anhkhôngsao đâu.” Lâu Minh vừa đau lòng, vừa cảm động, đến lúc này rồi mà Trần Ngư vẫn còn lo lắngkhôngcó ai phong ấn khi sát khí củaanhbùng phát.
“Hu hu …” Trần Ngư đau lòng gần chết. Saocôcó thểkhônglo lắng cơ chứ, cuộc sống của con người có hai việc quan trọng nhất là tiền tài và tìnhyêu. Bây giờkhôngthể sử dụng linh lực, tiềnkhôngthể kiếm, ngay cả tìnhyêucũngkhôngthể bảo vệ được, hu hu hu …
Cuộc sống còn gì là vui thú nữa a …
Tiếng khóc của Trần Ngư từng tiếngmộttruyền đến giống như có người cầm con dao đâm từng nhát từng nhát vào timanh. Lâu Minh vô cùng khó chịu, nhưng trừ việc nhắcđinhắc lại câu em đừng khóc nữa,anhkhôngbiết mình có thể làm gì khác.
Lâu Minh nôn nóng đến mức hai mắt đỏ bừng, nhưng rồi lại bất lực.
Lâu Minh, màythậtlà vô dụng, người mày thíchđangkhóc, vậy mà ngay cảmộtcái ôm mày cũngkhôngthể chocôấy, thậm chí mày cònkhôngtùy ý ra khỏi sân cái nhà này nữa.
Tác giả có lời muốnnói:
Từ quán net ra sân bay, ông Ngô liên tục gọi điện cho Trần Ngư nhưng đầu dây bên kiakhôngcó người nghe máy.
Ông Ngô: Con nhóc chết tiệt kia, nóđãbịâmphủ bắtđirồi ư.Đọc nhanh tại mTruyen.net