Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi vìmộtcâu ‘cần pháp khí’ của ông Ngô, Mao đại sư và bộ trưởng Lâu gần nhưđãtận dụng hết các mối quan hệ để tìm kiếm tất cả các pháp khí có thể tìm được.
Nhưng cho dù họ có mối quan hệ rộng rãi đến mức nào, vả lại thời đại nàykhôngphải là thời hưng thịnh của thuật pháp nên muốn tìm được pháp khí tốt là điều vô cùng khó khăn.
Mặc dù trong thời gian ngắn chưa thể tìm thấy pháp khí, nhưng năm mới khi lần đầu tiên Trần Ngư đến Đế Đôđãgõ cửa mọi nhà.
Trần Ngư mặc chiếc áo len đỏ rực, giúp thị trưởng Trần viết câu đối xong, lại đến phòng bếp phụ giúp mẹ Trần. Làm phu nhân thị trưởng, ngày bình thường mẹ Trầnkhôngcó thời gian nấu cơm, mà chính bà cũngkhôngthích việc bếp núc lắm. Nhưng mỗi dịp vào ngày cuối năm, bà đều đích thân xuống bếp làmmộtbữa cơm tất niên.
mộtlà vì hôm nay người giúp việc cũng về quê ăn Tết, hai là vào ngày như ngày hôm nay, mẹ Trần hi vọng tất cả mọi việc trong nhà đều do người trong gia đình cùng làm.
“Mẹ, đem nhân sủi cảo bỏ vào như thế này có bị rơi rakhôngạ?” Trần Ngư vừa bỏ nhân sủi cảo thơm ngào ngạt vào vỏ bánh, vừa hỏi.
“sẽcó cái bị, nhưngkhôngsao đâu.” Mẹ Trầnnóixong lại nhắc “Con nhớ cho chút dấm vào nhé, sủi cảokhôngcó dấm ănkhôngngon đâu.”
“Dạ …” Trần Ngư lên tiếng, nghĩ nghĩ rồi hỏi “Mẹ, bây giờanhHai có ăn được mấy món nàykhông?”
Hai ngày trước, cuối cùng Trần Dươngđãtỉnh lại, ở phòng bệnh nặng quan sát thêm hai mươi bốn giờ nữa,đãđược chuyển sang phòng bệnh thường. Tuynóilà bệnh tìnhđãchuyển biến tốt lên nhưng trong thời gian tới vẫn chưa thể xuất viện được, mẹ Trần sợ thời gian năm mới Tết đến, con traimộtmình trong bệnh việncôđơn, thế làđãchuẩn vịmộtphần ăn Tất niên, dự định mang đến bệnh viện buổi trưa cùng Trần Dương ăn Tết.
“anhconkhôngăn được đâu.” Mẹ Trần vừanóivừa chuẩn bịmộtphần thịt kho tàu.
“Vậy chúng ta chuẩn bị nhiều món như vậy làm gì ạ?” Trần Ngư khó hiểu.
“Chúng ta ăn a,anhtrai con nhìn là được rồi.” Mẹ Trần vừa cười vừanói.
“Mẹ, mẹđangquan tâmanhhay là đến kích thíchanhcon vậy?” Trần Ngưkhôngnhịn được mà líu lưỡi.
“Chỉ là hình thức thôi mà, quan trọng là cả nhà chúng ta cùng nhau ăn Tất niên.” Mẹ Trầnnóixongthìnhìn lên lầu hai “Nếukhôngcon ở nhà cùng ông Ngôđi.”
Mẹ Trần và thị trưởng Trần cùng đến bệnh viện thăm Trần Dương cùnganhăn bữa cơm Tất niên, ông bà ấn địnhđivào buổi trưa để buổi tối còn về tổ chức bữa cơm tất niên cùng ông Ngô. Nhưng mà trong nhà còn có khách mà cả nhà đều ra ngoài nên mẹ Trần luôn cảm thấy có chút thất lễ.
“khôngsao đâu ạ, con và ông lão … ông nộiđãnóichuyện rồi.” Dưới ánh mắtkhôngđồng ý của mẹ, Trần Ngư sửa miệng “Với lại, … xưa giờ ông nộikhôngăn Tết, trước kia, khi ở thôn Đại Mộc, mỗi khi Tết đến, ông nội đều đem con ra ngoài.”
“Ra ngoài làm gì?”
“Ra ngoài trừ ma … ách … là … là như vậy ạ.” Pháthiệnthân mình mẹ Trần đột nhiên cứng đờ, Trần Ngư vội vàng ngừng chủ đề.
Ngày đó, tại bệnh viện, sau khi cứu Trần Dương trở về, ba mẹ Trần chỉ biết Trần Ngư tại sao lại biết những thuật pháp này và xác định sử dụng thuật pháp cứu Trần Dươngkhônggây ra ảnh hưởngkhôngtốt với Trần Ngư xongthìkhônghỏi thêm gì nữa. Hai ngườikhônghỏi, Trần Ngư cũngkhôngnhiều lời, chỉ là ngẫu nhiênnóichuyện,sẽkhôngcòn cố ý tránh né như trước nữa.
Đặc biệt là sau khi ông Ngô đến đây, ngẫu nhiên trong lúc trò chuyện, cũngsẽđề cập đến chuyện trừ ma. Mỗi lúc như thế, ba Trần còn có thể giữ thái độ bình thường nhưng mẹ Trần lại có chút sợ hãi.mộthai lần, Trần Ngư cũng pháthiệnra nên sau này trước mặt mẹ Trần,côcũngkhôngnóigì thêm nữa.
Mẹ Trần đem món ăn cuối cùng bỏ vào hộp giữ nhiệt, đậy nắp lại.
“Mẹ, mẹ đưa con để con cầm lên xe cho.” Trần Ngư cầm hộp từ tay mẹ Trần, quay người chạy ra ngoài.
Mẹ Trần nhìn bóng lưng nhảy nhót của congáichạyđixa, ánh mắt lóe lênsựảo não. Bà phiền muộn vìsựnhát gan của mình. Khó có dịp Thi Thi chủ độngnóicho bà về cuộc sống của con bé trước đây, vậy mà sao hết lần này đến lần khác bà cứ vô dụng như vậy, nghemộtchút đềkhôngkhống chế nổi mà sợ hãi.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong, thị trưởng Trần lái xe đưa ba người đến bệnh viện, trong phòng bệnh của Trần Dương, bốn người ănmộtbữa cơm tất niên đơn giản nhưngkhôngkém phần ngon miệng. Đương nhiên, vừa mới tỉnh lạikhônglâu, Trần Dương cũng chỉ uốngmộtchút canh gà.
Ăn cơm xong, Trần Ngư cùng mẹ Trần thu dọn đồ lại rồi cả nhà cùng ngồinóichuyện tán gẫu. Mẹ Trần cầm dao gọt trái cây cho cả nhà ăn.
Trần Ngư ngại phiền phức, cầmmộtquả táo cho vào miệng cắnmộtmiếng nhai rôm rốp.
“Mẹ sắp gọt xong rồi này.” Mẹ Trần nhịnkhôngđược mànói.
“Con thích ăn thế này cũng được ạ.” Trần Ngư cười hì hì, tiếp tục gặm quả táo trong tay.
Trần Dương thấy thế cười cười, nhịnkhôngđược lên tiếng hỏi “anhnghenóiông Ngôđãđến Đế Đô rồi?” Hôm trước Trần Dương mới tỉnh lại, hai ngày qua trạng thái vẫn chưa hoàn toàn tốt đến hôm nay mới khá hơn đượcmộtchút.
“Dạ.” Trần Ngư gật đầu.
“Vậy Thi Thi … emkhôngsao chứ?” Trần Dương hỏi
“Em?” Trần Ngư ngạc nhiên trừng mắt “Emthìcó thể có chuyện gì?”
“Nếu như emkhôngcó chuyện gìthìông Ngôsẽkhôngtới Đế Đô.” Trần Dương chắc chắnnói.
Mặc dù Trần Dươngkhôngcó ký ức lúc linh hồn ly thể nhưng vết thương củaanhnặng như thế nào, chínhanhlà ngườirõràng nhất, với lại ba mẹ Trần cũngđãnóichoanhbiết việc Trần Ngư cứuanhnhư thế nào. Làmộtngườiđãtừng tận mắt nhìn thấy Trần Ngư đại chiến với Ma Vương, Trần Dương cảm thấy phỏng đoán của mình là hoàn toàn hợp lý.
“khôngphải … Ông nội đến Đế Đô chỉ là để ăn Tết.khôngphải là trước đó mọi người hay nhắc con mời ông đến ăn Tết hay sao.” Trần Ngư cười ha ha, muốn lừa gạt cho qua.
“Thi Thi … Mặc dùanhđãđược em cứu về,hiệngiờnóicái gì cũngkhôngvô ích, nhưng ít nhất là em phảinóichoanhvà ba mẹ biết, vì cứuanhmà có ảnh hưởng gì đến emkhông.” Giọng Trần Dương nghiêm túc “Nếukhôngbiếtrõ,anhvà ba mẹ đềukhôngthể yên lòng.”
Trần Ngư sững sờ, quay đầu nhìn lại, mới pháthiệnkhôngbiết từ lúc nào, ba mẹ Trần đều nhìncôvới vẻ mặt lo lắng.
“Mặc dù … Con vẫnnóilà việc cứu Trần Dươngkhônggây ảnh hưởng gì đối với con, nhưng … việc cải tử hồi sinh này, coi như chúng takhônghiểu hết chuyện trong giới huyền học, cũng hiểu đây làmộtviệc vô cùng khó.” Thị trưởng Trầnnói.
Trước đó, cho dù ba mẹ Trần luôn thúc giụccômời ông Ngô đến Đế Đô, Trần Ngư luônnóilàcôkhôngliên lạc được với ông Ngô. Nhưng khi Trần Ngư xảy ra chuyệnthìcho dù ông Ngôkhôngđược thông báo, nhưng ngày hôm sauđãchạy đến Đế Đô.
Trùng hợp như thế, nếu nhưnóitình trạng ngày hôm đó hoàn toànkhônggây ảnh hưởng gì đến Trần Ngưthìbọn họkhôngthể nào tin được. Ba mẹ Trầnkhônghỏi nhiều,mộtlà cảm thấy việc trong giới huyền học họkhônghiểurõ, sợ bên trong có điều gì kiêng kịkhôngthểnóicho người ngoài. Hai là Trần Ngư cố tình giấu ba mẹ Trần, họ gặng hỏi nhiều cũngkhôngtốt.
Nhưng nếukhônghỏirõràng, trong lòng họ vẫn luôn lo lắng, cũng may là ông Ngô đến kịp thời, mới khiến họ yên tâmkhôngít.
“Trước đó việc của Trương Tử Dương, emđãnóivớianh, cải mệnh trái ý trờisẽphải trả giá vô cùng lớn, như vậy chuyện em cứuanh…”
“khônggiống,khônggiống, chuyện củaanhkhônggiống với chuyện của Trương Tử Dương.” Trần Ngưkhôngđợi Trần Dươngnóixong, vội vàng ngắt lời.
“khônggiống chỗ nào?” Trần Dương hỏi.
“Là …” Trần Ngư cũngkhôngbiết phải giải thích với ba người bình thường về những chuyện của giới huyền học, thế là lạimộtlần nữa có ý lừa gạt cho qua “Ai da …nóicho mọi người nghe cũngkhônghiểu đâu, dù saothì… em bây giờkhôngsao nữa rồi.”
Ba người nhà họ Trần nhìn nhaumộtchút, cuối cùng ba Trần lên tiếng “Nếu con thựcsựkhôngmuốnnóithìthôi, nhưng mà … nếu như con thựcsựgặp vấn đề gìkhôngtốt, con phảinóivới ba mẹ vàanhtrai, đượckhôngcon.”
“Thi Thi, ba mẹ đều là người bình thường,khônghiểurõchuyện trong giới huyền học các con. Conkhôngbiết là ngày đó, khi con hôn mê, ba mẹđãlo lắng như thế nào đâu. Nếu như hôm sau mà ông Ngôkhôngtới,thìchúng ta …” Mẹ Trầnnóiđến đây, giọng cũng nghẹn lại “Mẹ chỉ hi vọng con bình an, mạnh khỏe, con và Dương Dương đều là con của ba mẹ, mẹ mong cả hai con đềukhôngcó chuyện gì xấu.”
Ba Trần thấy bà xãnóilà khóc, thở dài, vừa giúp bà xã lau nước mắt vừanhẹnhàng an ủi.
“Con … con …” Trần Ngư thấy mẹ khóc đau lòng, lập tức luống cuống tay chân “Thựcsựlà conkhôngsao mà, mẹ, mẹ đừng khóc.”
Chính vì sợ mẹ Trần như thế này mà Trần Ngư muốn cố ý muốn giấu,khôngnghĩ tới là tránhkhôngđược a.
Trần Ngư càngnóivậy, mẹ Trần càng bổ não, lập tức khóc càng đau lòng hơn.
“Ai, mẹ … Conkhôngsao mà.” Trần Ngư rối rắm hồi lâu, cuối cùng đành chịu thua “Được rồi, con thừa nhận đúng là ông nội đến Đế Đô là vì con.”
Lập tức mẹ Trần ngừng khóc, ba người tập trung nhìn Trần Ngư, chăm chú nghecônói.
“Lúc đó, khi cứuanhHai, conđãsử dụngmộtthuật cấm, cái thuật cấm nàysẽtạo phản lực lên cơ thể con nên ngày đó con mới đột nhiên bị ngất xỉu. Ông nội cảm nhận được việc con sử dụng thuật cấm, sợ con bị phản phệ (tác động ngược lại) nên mới chạy đến Đế Đô tìm con, sau đóđãchữa khỏi cho con.” Trần Ngư giải thích mọi việcmộtcách ngắn gọn, dễ hiểu.
“Chữa khỏi rồi?” Mẹ Trần vẫn còn hoài nghi.
“Vâng ạ, chữa khỏithậtrồi. Nếukhôngchữa cho con xong rồi, mẹ nghĩ là ông lão đósẽcó tâm tình cả ngày nhàn nhã làm tổ ở trong phòng mà chơi game sao?” Nghĩ đến ông lão lớn tuổi mà còn nghiện game, Trần Ngưkhôngnhịn được mà oán thầm, đến gọi ‘ông nội’ mà cũng quên.
“…” Ba mẹ Trần liếc nhìn nhau, thấy trong mắt hai người là vẻkhôngthể tin được.thìra, ông Ngô trốn trong phòng cả ngàykhôngphải để vẽ bùa mà là để chơi game sao?
“Nên mọi người yên tâm nha, con thựcsựlàkhôngsao đâu.” Trần Ngư nhắc lại lần nữa.
“Vậy sau này con cũngkhôngđược làm ẩu như vậy nha.” Mẹ Trầnkhôngyên lòng dặn dò.
“Mẹ, mẹ đừng chỉnóicon, mẹ phải mắnganhHai nè. Nếu nhưanhấy nhớ mang theo bùa hộ mệnhthìlàm gì mà xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Trần Ngư chuyền bóng.
nóiđúng quá, ba mẹ Trần lập tức quay đầu nhìn về phía ‘kẻ đầu têu’ nào đó.
“Ai … sao con cảm thấy ngực hơi đau, chắc là con cần phải nằm nghỉ mới được.” Trần Dương tựnóirồi tự nằm xuống, còn thuận tay đắp chăn che kín mình.
“…”
(còn tiếp)Đọc nhanh tại mTruyen.net