Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Trần đạo hữu?” Lúc này Lục Ninh cũng nhận ra Trần Ngư,mộtlần nữa bị chấn động và kinh ngạc vì tu vi củacô.
“Lục đạo hữu?” Lúc Trần Ngư trông thấy Lục Ninh cũng cảm thấy ngoài ý muốn “Tại saoanhlại ở đây?”
“Tôi và mấy người bạn đến đây trừ ma.” Lục Ninh giải thích.
“À.” Trần Ngư chỉ thuận miệng hỏi xã giao, đối với việc Lục Ninh xuấthiệnở đây cũngkhôngtò mò,côgậtnhẹđầu rồi tiếp tục nhìn qua ‘Mưa bay tháng ba’đangđứng sững sờ.
Lương Vũ lấy lại tinh thần, làmộtkhách hàng quen thuộc lâu ngày nên cậu có thể hiểu được ý tứ trong mắt Trần Ngư, lúc này bảo đảmnói“Khi ra ngoài tôisẽchuyển khoản, ở đây tín hiệukhôngtốt.”
Lúc này Trần Ngư mới yên tâm gật đầu.
“Chuyển khoản? Lương Vũ, em thiếu tiền của Trần đạo hữu sao?” Sao Trần đạo hữu vừa nhìn thấy Lương Vũđãđòi tiền, chẳng lẽ Trần đạo hữu vì đòi nợ mà đuổi đến đây.
“khôngphải …” Lương Vũ lắc đầu, trong thời gian ngắnkhôngbiết phải giải thích thế nào, nếunóicậu dùng tiền để mời đại thần đến cứu mạng, có phải là làm giảm hình tượng của đại thần quákhông.
“Đây là phí dịch vụ.”mộtgiây sau, Trần Ngưđãphụ lòng ‘dụng tâm lương khổ’ của Lương Vũ “’Mưa bay tháng ba’ lên mạng tìm tôi cứu mạng, lúc nãy tôiđãdùng bảy lá bùa trừ ma cao cấp, mỗi lámộttriệu, tổng cộng là bảy triệu.”
Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suyđitính lại
“…” Lương Vũ cảm thấy đại thầnthậtlà người thực tế, giảm hình tượng là cái gì, căn bản là người takhôngthèm để ý.
“…”khôngcó chút chuẩn bị nào bỗng nhiên được nghe thấy giá cả mạng sống của mình, trong lòng Lục Ninh rất làkhôngđồng ý, thực ra nhà cậu ta rất có tiền, giá trị bản thân của cậu takhôngthể chỉ cómộttriệu bốn trăm ngàn được.
“Vị đạo hữu này,côbiết cách ra khỏi đâykhông?” Lương Quang đứng bên cạnh nghemộthồi, mặc dù cậu ta đối với hành động thu phí của Trần Ngư cũng cảm thấy câm lặng, nhưng mà lúc này vấn đề cậu ta quan tâm hơn là làm cách nào thoát khỏi chỗ này.
“Tôikhôngbiết.” Trần Ngư lắc đầu rất dứt khoát.
“Em cũngkhôngbiết cách ra khỏi đây sao?” Lục Ninh có chút thất vọng.
“Tôi vừa vào đâythìnghe tiếng hét nên vội vàng chạy đến đây, chưa có thời gian tìm đường ra.” Trần Ngưnói.
“Vậy chúng ta cùng nhau tìmđi.” Thiệu Kỳ đề nghị, bây giờ có thêm vị Thiên Sư có tu vi cao thâm như vậy,khôngcòn sợ phải gặp ác ma nữa.
Tất cả mọi người đềukhôngcó ý kiến, thế là sáu người mò mẫm tìm đường ra trong khe núi đen thẫm. Nhưng mà vòng qua vòng lại hai ba lần cũngkhôngtìm thấy đường ra.
“Rốt cuộc làđãcó chuyện gì?rõràng là chúng tađitới nhưng sao lạikhôngtìm thấy đường ra?” Lương Quang bực bộinói.
“Nơi này có gì đó rất kỳ quái, cảnh trong khe núi cũngkhônggiống như với ban đầu chúng ta nhìn thấy.” Lục Ninhnói.
“Đúng thế, trước khi chúng ta vào khe núi này, chúng ta đâu cảm nhận được trong này có sát khí.” Thiệu Kỳnói, nếu có,khôngcó khả năng mấy người họkhôngcảm nhận được.
“Có khả năng chúng takhôngcòn ở trong khe núi nữa rồi.” Bỗng nhiên Lương Vũnói.
“?” Đám người nhìn Lương Vũkhônghiểu.
“Trước khi vào đây,rõràng chúng tađãnhìn thấy mấy cỏ hoa, cây cối bình thường, nhưng mọi người nhìn xem, bây giờ ở đây đen như mực, chỉ có ác ma vàâm-sát khí mà thôi.” Lương Vũ vạch ra chứng cứ mình pháthiện“Với lại, đại thần ‘xây đường’khôngphảiđãnóirồi sao, vị trí của đại thần cách khe núi có năm trăm mét nhưng mà phải bỏ ròng rã hai mươi phút mới tới được đây.”
“Ấy … cái đó …” Trần Ngư hơi lúng túng, ngắt lời “Qua hai mươi phút tôi mới nhìn thấy tin nhắn.”
“…”
mộttrận gió thổi qua, bầukhôngkhí bỗng trở nên lúng túng.
“Khụ …” Lục Ninh cố gắngnóisang chuyện khác “Chúng ta vẫn nên nghĩ cách làm saođira ngoàiđi.”
“Nhưng chúng tađãtìm rất lâu rồi mà, căn bản làkhôngcó đường ra.” Lương Quangnói“Nếu như nơi này vẫn là khe núi kia, vậythìchỉ cómộtcách giải thích, chúng tađãở trongmộttrận pháp to lớn nào đó.”
“Trận pháp?” Thiệu Kỳ được nhắc nhở, cảm thấy lời của Lương Quang rất có khả năng “Nhưng nếu là trận phápthìchúng ta phải làm sao mới phá được trận đây?”
Đám người hai mặt nhìn nhau, nhất thờikhôngcó ý kiến gì, ngay cả trận pháp là gì mà cũngkhôngbiếtthìlàm sao mà phá trận.
“Tôi cómộtđề nghị.” Trần Ngư bỗng nhiên lên tiếng.
“Trần đạo hữu, em có biện pháp sao?” Lục Ninh vui mừngnói, mấy người nhớ lại thực lực mạnh mẽ của Trần Ngư, vẻ mặt ai cũng chờ mong.
“Chỉ là đề nghị thôi, chưa chắcđãthành công …” Trần Ngưnói“Tôi cảm thấy, nếu chúng tađãkhôngtìm được đường ra ngoài, cũngkhôngbiết cách phá trận, vậythìtrước mắt cứ làm điều cần làm trướcđi.”
“Chúng ta có thể làm gì?” Lục Ninh tò mò.
“Trừ ma.” Trần Ngư phân tích “Chúng ta có thể diệt trừ ác ma, trừâm-sát khíđi, xem thử trận pháp có thay đổi gìkhông.”
“Đó cũng coi như làmộtbiện pháp.” Lương Quang gật đầu đồng ý.
“Nhưng mà …” Khi mọi người ở đây nhao nhao gật đầu, quyết định làm như thế trước thử xemthìbỗng nhiên Trần Ngư thòng thêmmộtcâu.
“Sao thế?” Lục Ninh hỏi.
“Nhưng mà như thếsẽphải tăng thêm phí dịch vụ tôi cứu mọi người.” Trần Ngư tính toán “Mấyanhxem,mộtlá bùa trừ ma cao cấp làmộttriệu, như vậy chút nữa mà đuổi ma chắc chắn là phải dùng tới. Vậy là phí dịch vụ phải điều chỉnhmộtchút chứ, phảikhông?”
“…”
“…”
“Nếukhôngtôi giảm giá cho mọi người?” Nghĩ đến việc mình ở bên trong cũngkhôngra được, Trần Ngư quyết định giảm giá.
“khôngcần!” Lương Quang nhiều tiền như nước (đại tài khí thô) trừng mắt nhìn Trần Ngư “Chỉ cần chúng ta ra khỏi đây được, chút tiền đókhôngtính là gì.”
Trần Ngư nhìn Lương Quang, hai mắt tỏa sáng,thìra ‘thổ hào’ là người như thế này a.
(thổ hào:địacóở, trong.)
Có quyết định, mọi ngườikhôngtrì hoãn nữa, Thiệu Kỳ che chở Tần Quan Hải và Lương Vũ đứng sangmộtbên, Trần Ngư mang theo Lương Quang và Lục Ninh dùng bùa trừ ma cao cấp giải quyết nốt số ác ma còn lại.
Nhưng mà giải quyết hết ác ma,âm-sát khí trong khe núi cũng tiêu tánđiđượcmộtchút nhưng trận pháp lại hầu nhưkhôngthay đổi gì, mọi người vẫnkhôngtìm được đường ra.
Mọi việc lại trở về điểm xuất phát, đám người ủ rũ cúi đầu ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Trần Ngư nhìn đồng hồ, pháthiệnsắp ba giờ sáng rồi, nếu đến sáng mà chưa ra đượcthìchắc chắn ba mẹsẽlo lắng.mộtkhi lo lắngthìchắc chắn ba mẹsẽđitìm ông nội, nếu ông lão tới, chắc chắncôsẽbị chế giễu, nghĩ đến đó là cảm thấy khó chịu rồi.
“Tại sao mọi người lại tới nơi này?” Trần Ngư hỏi.
Mọi người sửng sốt, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tần Quan Hải-người trở nên ítnóikể từ khi vào khe núi.
(còn tiếp)Đọc nhanh tại mTruyen.net